Chương 8

Vương Nhất Minh ngồi phịch xuống đất, cậu chủ nhỏ thật tàn nhẫn.

Vương Nhất Minh thở một hơi, không thể không vỗ vỗ mông đứng dậy, chạy về nhà lấy cái nồi lớn, đường kính hơn một mét, trong sân mở vòi nước rửa sạch sẽ. Nhà Vương Nhất Minh không còn ai, từ nhỏ lớn lên với ông nội, chưa từng gặp ba mẹ, vài năm trước ông nội qua đời, anh sống một mình, miễn sao no bụng là được, từ giờ coi đây là nơi ăn cơm của mình. Anh cũng chịu khó, rửa rửa lau lau là những việc Nhan Nhiễm không thích làm nhưng anh đều làm hết.

Trong lúc đó thím Vương đi ngang qua xem một chút, thấy Nhan Nhiễm nấu ăn giỏi hơn mình nhiều, yên tâm bỏ đi, sau này bà sẽ đến dọn dẹp nhà cửa cho cậu hàng ngày.

Đợi Vương Nhất Minh chuẩn bị xong hết, Nhan Nhiễm đã băm nhuyễn nửa cân thịt ba chỉ. Bữa trưa hôm nay là cá chép chiên giòn, thịt viên, rau muống xào lạc

Cá chép đã được làm sạch, cắt hai đường dọc ở hai bên, ướp với hạt tiêu, nước tương và muối khoảng mười phút, Nhan Nhiễm cầm con cá lên, dùng tay thoa đều bột mì lên khắp thân cá. Thành thạo massage toàn thân cá với gia vị.

Livestream bình luận vui vẻ: Thấy cách làm của cậu ấy, tôi cứ tưởng như bản thân được nhìn thấy mèo nhà mình đạp sữa vậy, cũng xoa xoa nhịp nhịp như thế, rất có nhịp điệu.

Vương Nhất Minh bên cạnh phì cười, phải nói, thật giống thế!

Nhan Nhiễm liếc anh ta lạnh lùng, cậu cảm nhận được từ tên dọn phân kia phát ra một chút ý xấu, hơi khó kiểm soát muốn tát anh ta một cái.

Vương Nhất Minh lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng nhấc thùng dầu bên cạnh, nhiệt tình giúp đỡ: "Cậu chủ nhỏ, em giúp anh nhé."

Nhan Nhiễm nhận lấy thùng dầu từ tay anh ta, đổ vào nửa thùng dầu, ghét bỏ nói: "Đừng gây rối."

Vương Nhất Minh chỉ biết lùi ra sau một bước, cảm thấy mình như một kẻ vô dụng, không làm được gì, chỉ biết đợi ăn.

Đợi cá chín bảy đến tám phần, Nhan Nhiễm một tay nắm đầu cá, một tay nắm đuôi cá, nhúng thẳng xuống dầu nóng.

Vương Nhất Minh thấy phòng livestream đang nói chuyện sôi nổi, nghĩ ngợi quay sang, đưa máy quay lại gần Nhan Nhiễm, nịnh hót: "Cậu chủ, kể quá trình làm món này chút đi, có khi mọi người muốn học theo cậu đấy."

Nhan Nhiễm chớp chớp mắt, lập tức hiểu ý Vương Nhất Minh, người dọn phân của mình kiếm tiền nhờ cái này mà, nghĩa là anh ta cố tạo không khí vui vẻ, khiến những người xem cậu nấu ăn cảm thấy thoải mái, nhờ đó họ sẽ quyên góp nhiều tiền hơn. Giống như những nghệ sĩ bán nghệ thuật dưới cầu ngày xưa, biểu diễn hay sẽ nhận được nhiều tiền thưởng hơn.

Bình thường, Nhan Nhiễm nhất định sẽ dạy cho tên dọn phân kia một bài học, sao dám bắt chủ nhân bán nghệ vì mày! Nhưng bây giờ thì khác, cậu trên người không có một đồng, mua rau cũng không thể trả tiền mà cứ trao đổi cá mãi, tiền lương ba vạn của Vương Nhất Minh coi như đã trả, tháng này có thể không cho nữa, nhưng thím Vương mỗi ngày đến dọn dẹp, cũng phải trả công chứ. Cậu cũng không biết nên trả bao nhiêu tiền, chỉ biết trước khi rời khỏi núi, ông nội nói ở nhân gian, không có tiền thì không thể đi đâu được, vậy nên, cậu vẫn cần chút tiền.

Nghĩ vậy, Nhan Nhiễm đặt cá xuống, giơ năm ngón tay lên, chỉ lên xuống, ý bảo kiếm được tiền chúng ta sẽ chia đôi.

Vương Nhất Minh không hiểu ý gì, vô thức gật đầu, ra hiệu: Tay rất sạch, khỏi rửa.

Nhan Nhiễm lập tức mỉm cười, dùng muôi múc dầu đổ lên cá, giọng trầm ấm mang theo vài phần lười biếng, hơi gợi cảm, pha chút nũng nịu, vừa mở miệng đã thu hút mọi người trong phòng livestream: "Món cá chép chua ngọt này, theo cá nhân tôi, ngon nhất là cá chép Hoàng Hà chua ngọt, món này là đặc sản truyền thống của Tế Nam, Sơn Đông, khu vực Lạc Khẩu sát bên Hoàng Hà, nên họ dùng cá trong sông Hoàng Hà để làm. Loại cá này đầu và đuôi vàng rực, vảy khắp người rất sáng, thịt thơm ngọt, loại cá này từ lâu đã được ghi trong “Tế Nam phủ chí”: cá chép Hoàng Hà, cua Nam Dương, đều là đặc sản địa phương. Đó cũng là lý do hôm nay tôi chọn nó." Nhan Nhiễm chỉ con cá đang chiên, nói: "Bởi vì nó giống cá chép Hoàng Hà, nó đẹp."

Phòng livestream trở nên sôi động hơn: Tôi quỳ xuống cảm ơn mẹ vì đã đẻ ra tôi xấu thế này!

Sự thật đã chứng minh rằng sự xấu xí thực sự có thể cứu mạng bạn!

Lúc này phòng livestream liên tục lóe lên ánh sáng, Vương Nhất Minh sửng sốt trợn mắt, tiền thưởng sắp đổ xuống rồi!

Quà tặng lớn nhất là Siêu Tên Lửa, một người cho hai nghìn nhân dân tệ, vừa dứt lời, Vương Nhất Minh đã thấy vù vù mấy quả Siêu Tên Lửa bay lên trời, còn có hơn một nghìn Du thuyền, vài trăm Máy bay, lướt qua nhanh không nhìn rõ tặng, đại gia bắt đầu hăng hái rồi.

Bây giờ cá đã chiên chín, vừa đúng hình dáng Nhan Nhiễm muốn, đầu và đuôi cá cong cao, đường cong rất đẹp, cho đến khi vàng ươm, Nhan Nhiễm mới vớt ra, dùng ngón tay bóp bóp, ừ, da giòn tan.

"Cá nhân tôi thích ăn ngọt hơn, không thích mặn lắm, khi nêm nếm nước sốt các bạn có thể điều chỉnh theo khẩu vị của mình." Tiếp đó cậu đổ một ít dầu vào nồi nhỏ, cho hành lá, gừng, tỏi vào xào thơm, rồi đổ nước tương, giấm, rượu, đường, sốt cà chua, nước lọc đã pha chế sẵn vào, cuối cùng thêm chút bột năng và đun sôi lên rồi tưới lên thân cá, xong!

Con cá hơn mười cân, đuôi và đầu vươn cao, thân uốn cong thành hình cung đẹp mắt, phủ đầy nước sốt đỏ. Nước sốt trượt khỏi thân cá nhưng vẫn không đứt. Nhan Nhiễm rửa sạch một quả cà chua nhỏ, đặt lên đầu cá, giống như một chú cá chép nhảy lên đầu mang một viên ngọc. Nước sốt dần nguội đi, vẫn không đứt tạo thành sợi dài, đông cứng lại. Vương Nhất Minh ngứa tay, dùng đũa chọc vào cá một cái, rắc một tiếng, nghe liền biết rằng da cá rất giòn.