Chương 7

Trở lại bờ, Vương Nhất Minh nhìn mặt nước lặng yên, từ ngạc nhiên, tuyệt vọng ban đầu đến chán nản sau cùng. cảm giác như vừa thấy một cái ao ảo ấy.

Thấy vẻ mặt của anh, bình luận trong phòng livestream lại sợ rằng thiên hạ không loạn, lại có người đăng bộ ảnh so sánh biểu cảm giữa đế vương câu cá với tân thủ hạng đồng.

Sự thật cho thấy: Tại sao anh chỉ là tay sai còn cậu ấy lại là cậu chủ.

Vương Nhất Minh lập tức cảm thấy trái tim thủy tinh của mình như đang vỡ vụn: "Các người còn châm chọc quá đáng, tôi sẽ báo cáo đấy!"

Bình luận: Thích thì báo cáo đi, mau chuyển máy quay cho anh trai nhỏ, chúng tôi muốn xem cậu ấy làm cá!

Này ~ Chúng tôi không muốn nhìn anh, muốn xem ông chủ nhà anh, mau chuyển máy quay lại!

Thật tàn nhẫn và lạnh lùng, hoàn toàn không có tình cảm chung thủy giữa fan và người phát trực tiếp, phớt lờ tình cảm qua mạng 2 tháng qua, giờ đây tất cả đều phản rồi, thật sự là móng lợn khắp nơi, Vương Nhất Minh muốn phun nước soda vào mặt họ.

Lúc này trong phòng livestream từ năm nghìn người ban đầu, tăng dần lên hẳn năm vạn người, vẫn còn đang tăng rất nhanh.

Nhan Nhiễm ở bên bờ nhổ một cọng cỏ, buộc cá lại, cầm lên cân nhắc, con cá này chắc hơn mười cân rồi, nồi nhà mình chắc chắn không vừa, cậu quay qua hỏi Vương Nhất Minh: "Trong làng có bán nồi lớn không?"

"Lớn cỡ nào?"

"Có thể chiên cả con cá này thành hình cung ấy!"

Vương Nhất Minh nhìn kích cỡ con cá, bỗng nhớ ra: "Nhà tôi có cái nồi lớn, ông nội tôi dùng trước đây, hơi cũ rồi, dù sao tôi cũng không dùng, mang về nhà cậu đi."

Nhan Nhiễm gật đầu, nghiêm túc nói: "Vậy anh cũng phải lấy một thứ gì đó ở nhà tôi, chúng ta trao đổi, tôi không thể lợi dụng anh được."

Vương Nhất Minh sững sờ, lấy vật đổi vật?

Nhan Nhiễm lại xâu mấy con cá nhỏ riêng lẻ, cầm theo về nhà, đi qua nhà có trồng rau bên ngoài, lịch sự gõ cửa, nhẹ nhàng hỏi: "Lão Lưu à, con có thể dùng cá để đổi rau của ông không?"

Lão Lưu bật cười, "Con à, rau của ông không đáng giá bằng cá của con đâu." Người trong làng ít ỏi, sống như một đại gia đình, ông ấy từ bờ tường bên cạnh vác qua một rổ và nhặt cho Nhan Nhiễm một nắm rau muống, hơn chục cây cải dầu nhỏ, thêm một nắm rau thơm và một ít hành lá, đưa chiếc rổ đầy rau cho Nhan Nhiễm cùng khuôn mặt phúc hậu với những nếp nhăn sâu, "Rau này ông tự trồng, không phun thuốc, con muốn ăn thì tự hái, ông không lấy cá của con nhưng nhớ trả lại rổ cho ông đấy. "

Nhan Nhiễm ngượng ngùng nhận lấy, vội để lại hai con cá trắm cỏ nặng ba cân, từ nhỏ ông đã dạy cậu rồi, không được lợi dụng người khác, huống hồ ông Lưu cũng đã già, cậu nghe nói con trai lão Lưu đã ra khỏi núi để đi làm ăn, chỉ còn lại một mình ông, trồng rau cũng vất vả, cậu không thể lấy không.

Lão Lưu tất nhiên không chịu nhận, tổ tiên nhà họ Nhan có ân với họ, nếu không có nhà họ Nhan từ lâu họ đã không còn, huống hồ chỉ là vài cọng rau?

Nhan Nhiễm chạy nhanh, không đợi lão Lưu khuyên nữa, ném cá xuống liền chạy mất. Vương Nhất Minh khiêng con cá lớn đuổi theo, thấy Nhan Nhiễm đã đi tới nhà bà Tôn trồng ớt, dùng một con cá trắm cỏ khác đổi một nắm ớt lớn rồi chạy nhanh ra ngoài, bà Tôn cầm cá từ trong nhà đuổi theo khi Nhan Nhiễm đã chạy xa hơn một trăm mét.

Vương Nhất Minh đuổi theo phía sau đã thở hồng hộc, Nhan Nhiễm chạy quá nhanh rồi, là sinh vật gì thế này!

Nhìn bóng lưng Nhan Nhiễm, ánh mắt anh ta cũng trở nên phức tạp, sao cảm giác cậu chủ hơi không hiểu đạo lý đối nhân xử thế lắm? Hôm qua cậu không nhận tiền, anh còn tưởng nhà cậu giàu, không quan tâm vài ba vạn đó, giờ nghĩ lại Nhan Nhiễm hoàn toàn không giống con nhà giàu. Hơn nữa cậu còn đi trao đổi hàng hóa, đây là phương thức giao dịch thời nào rồi? Còn lạc hậu hơn cả việc anh lớn lên ở núi nữa là.

Chủ nhân chạy phía trước, tên dọn phân đuổi phía sau, cả hai đều không để ý rằng số lượng người xem trong phòng livestream đã vượt 15 vạn người, và vẫn tiếp tục tăng.



Về đến nhà, Nhan Nhiễm nhìn đám người đi theo phía sau, bất lực thở dài: "Ôi, chậm quá."

Làm người dọn phân mà còn đuổi không kịp chủ nhân thì sao được chứ? Cậu nghe bạn yêu tinh của mình nói rồi, loài người có người có thể chạy một trăm mét chỉ mất 9,63 giây . Yêu cầu của cậu cũng không cao, Vương Nhất Minh có thể chạy được một trăm mét trong vòng 10 giây là được rồi.

Khoảng thời gian Vương Nhất Minh chạy về nhà, Nhan Nhiễm đã nhặt rau xong, rau xanh tươi đặt trong rổ nhỏ, đều là rau nhà trồng, không chỉ tươi mà còn xanh mướt, rất đẹp mắt. Vương Nhất Minh thở hồng hộc chạy về tới nhà, mọi người trong livestream vừa thấy rau, dù chưa chế biến cũng đã rất thèm rồi, rau quê nhà mới hái như thế này ở thành phố có muốn mua cũng mua không được .

Vương Nhất Minh đặt cá xuống, chưa kịp thở đã phải đứng thẳng lên, Nhan Nhiễm liền giao nhiệm vụ mới cho anh: "Sau này nhiệm vụ tuần tra xung quanh ao cá giao cho anh đấy, mỗi ngày sáng tối phải chạy quanh ao năm vòng, mỡ thừa trên người anh quá nhiều, quá yếu."

Vương Nhất Minh sụp đổ, "Em... em là ác quỷ à?!"

Nhan Nhiễm gật đầu, "Đúng thế."

Tất cả khán giả trong phòng livestream cười điên lên, đều reo lên rằng Tiểu Minh có đau không? Anh quá béo rồi! Toàn mỡ trên người! Giảm cân đi!