Chương 2: Em muốn kết hôn với anh (H)

Cao trào qua đi, Cố Thanh Nhan mang theo vẻ mặt quyến rũ xiêu lòng người, môi anh đào hé hé mở mở, dâʍ ɖị©ɧ trong tiểu huyệt không ngừng tràn ra ngoài, Thẩm Sơ Bạch vừa nhìn thấy cảnh này, máu trong người lập tức sôi sục, cự vật lập tức dựng đứng.

Cố Thanh Nhan vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi, một cái bóng lớn đã đè lên trên.

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Sơ Bạch dần dần phóng đại, Cố Thanh Nhan hơi hơi rũ mắt nhìn thân dưới của người đàn ông, bị dọa sợ, vì sao cô lại có cảm giác kích thước này hình như còn thô dài hơn cả lúc nãy. Người đàn ông này khó thỏa mãn như thế sao, hình như cô đã chọc phải một cái phiền toái không nhỏ, tuy rằng cả người cô bủn rủn không muốn động đậy, nhưng lại khó mà nói ra lời từ chối anh.

Nhìn thấy cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm vào chỗ đó của chính mình, không biết đang nghiêm túc nghĩ cái gì, Thẩm Sơ Bạch cong khóe môi, cúi đầu xuống cọ vào vành tai cô, than nhẹ: “Đẹp không?”

Bị bắt gặp, hai má Cố Thanh Nhan lập tức đỏ như bị bỏng, phồng má, vội vã mở miệng phủ nhận: “Không, không, xấu chết mất”. Vốn dĩ chính là vậy, côn ŧᏂịŧ vừa thô lại vừa thẳng, chẳng khác gì cự mãng[1] hung ác trong rừng cây, sao có thể đẹp cơ chứ.

[1] Cự mãng: Rắn lớn

Thẩm Sơ Bạch không vội không bực, dừng bên tai cô hà hơi nóng, nói: “Khó nhìn thì khó nhìn, có thể khiến cho em thoải mái là được, đúng không”

Cố Thanh Nhan cắn môi, quay đầu đi, cái tên đàn ông thối này, đừng nhìn ngày thường nghiêm trang đoan chính, lãnh lãnh đạm đạm, lúc này thì mấy lời cợt nhả có thể thốt ra hết lời này đến lời khác, quả nhiên đây chính là hồ ly thâm tàng bất lộ, vừa xảo trá lại vừa đa đoan.

Thoáng nhìn thấy Cố Thanh Nhan chu miệng nhỏ lên, ngón tay thon dài của Thẩm Sơ Bạch lại lần nữa tiến tới hoa viên bí mật của cô.

“Vẻ mặt này, là vì lúc nãy biểu hiện của anh vẫn chưa đủ tốt sao?”

“A a a ừm... sao anh lại...”

Ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải của người đàn ông khép lại, ấn thịt non nhạy cảm xung quanh nụ hoa bên dưới, lực đạo vừa nhẹ lại mang theo kỹ xảo, lại lần nữa khiến cho thân dưới Cố Thanh Nhan bị bắt nạt mà trở nên ẩm ướt.

Tuy nói bản thân cô cũng đã từng lén lút xem hentai, phim cấm, còn học cách tự an ủi từ nội dung phim, nhưng cảm giác khi tự mình chạm vào lại khác xa so với cảm giác lúc này khi bị ngón tay linh hoạt của người đàn ông khơi mào dục hỏa mãnh liệt.

Phát hiện nụ hoa của cô gái mẫn cảm dị thường, hứng thú xoa nắn của Thẩm Sơ Bạch lại càng thêm dạt dào, cố gắng chỉ ngẫu nhiên chạm vào nụ hoa một chút, khiến cho Cố Thanh Nhan càng thêm ngứa ngáy khó chịu.

Cô liều mạng lắc qua lắc lại cái eo nhỏ, muốn để cho ngón tay của anh có thể vỗ về nhiều hơn một chút, nhưng Thẩm Sơ Bạch lại cố tình không theo ý nguyện của cô, thu ngón tay lại.

Trong nháy mắt, cảm giác hư không vô cùng quét qua người Cố Thanh Nhan, đôi mắt xinh đẹp của cô mở ra, bên trong ngân ngấn nước mắt, tràn ngập tủi thân, quả thật giống như nai con đi lạc, nhìn Thẩm Sơ Bạch với ánh mắt vô cùng đáng thương.

Cũng may Thẩm Sơ Bạch không có tâm tư đùa dai, anh nắm lấy dươиɠ ѵậŧ ngẩng đầu kiêu ngạo đã lâu tiến về phía thân dưới của cô gái, trước lúc cắm vào dường như còn không quên dùng côn ŧᏂịŧ kia cọ lên cọ xuống, an ủi nụ hoa đã sưng đỏ.

“Ôi... người xấu” Mũi Cố Thanh Nhan chua xót, nước mắt vốn đang tràn ngập trong hốc mắt cuối cùng cũng rơi xuống, ai ngờ lại khiến Thẩm Sơ Bạch nhìn càng thêm hưng phấn.

Tiểu huyệt mới được yêu thương một hồi, hiện tại hồng hồng có chút đáng thương, côn ŧᏂịŧ của anh thử đâm vào một chút, cảm nhận được dâʍ ŧᏂủy̠ trơn trượt liền biết Cố Thanh Nhan đã sẵn sàng để tiếp nhận anh.

Nhưng chính lúc này Cố Thanh Nhan lại không ngoan, đôi chân ngọc ngà đạp tới đạp lui, Thẩm Sơ Bạch đành phải trực tiếp nâng hai đùi cô lên, cố định ở bên hông anh, chốn riêng tư bị người ta nhìn thấy không sót gì khiến cho Cố Thanh Nhan cảm thấy xấu hổ tới cực điểm, khuôn mặt đỏ bừng, cắn cắn môi.

Thẩm Sơ Bạch đột nhiên dùng sức ở eo, toàn bộ dươиɠ ѵậŧ tiến vào hơn một nửa, anh vừa tiến vào đã cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ cực hạn, rồi lại chậm rãi đưa vào chỗ sâu bên trong hoa huyệt, dần dần chạm tới cuối, tư thế này so với lúc vừa nãy thì càng thêm sâu, tiến thẳng đến hoa tâm.

Dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông nóng bỏng, Cố Thanh Nhan chỉ cảm thấy bên trong hoa huyệt giống như đang bị đốt cháy, lúc đầu cảm thấy có chút đau, sau đó lại là cảm giác hoàn toàn khác biệt, còn mơ hồ cảm thấy thoải mái, muốn anh tiếp tục.

Thẩm Sơ Bạch bắt đầu đưa đẩy, lần lượt tấn công mãnh liệt, tiến vào thật sâu rồi lại lần lượt rút khỏi một cách quyết đoán, Cố Thanh Nhan không chống đỡ nổi, liên tục phát ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.

“A... không được... quá sâu... không… chịu không nổi rồi… ừm ừm ừm... a a a”

Giọng nói kiều diễm của cô ở trên giường đặc biệt dễ nghe, Thẩm Sơ Bạch khen thưởng bằng cách đưa một bàn tay ra sau xoa xoa âʍ ѵậŧ nhạy cảm của cô, kết hợp cùng tiết tấu rút ra đút vào.

Dường như chỉ còn lại mỗi âʍ ѵậŧ bên trong tiểu huyệt của Cố Thanh Nhan là còn tri giác, trong não lúc này cũng chỉ dư lại cảm giác vui vẻ thoải mái khi đang tiến hành cuộc chiến tình ái nhẹ nhàng này, vẻ mặt mơ hồ, cái miệng anh đào hé ra vừa thở dốc lại vừa không ngừng rêи ɾỉ.

“Nơi đó... ừm ừm ha a... thật thoải mái... vẫn muốn...”

Cuối cùng cũng nghe thấy Cố Thanh Nhan cũng nói ra một câu thoải mái, Thẩm Sơ Bạch sung sướиɠ khác thường, càng tăng thêm sức lực, côn ŧᏂịŧ không ngừng ra ra vào vào khiến cho dâʍ ɖị©ɧ của cô trào ra, làm ướt khăn trải giường dưới mông.

“Ối … em... nhanh... a a” âʍ ѵậŧ lẫn âʍ đa͙σ đồng thời bị kí©h thí©ɧ, Cố Thanh Nhan cảm thấy sóng triều cứ thay nhau tới, sóng sau cao hơn sóng trước.

Trong hoa huyệt bắt đầu co bóp nhẹ, anh biết cô gái này sắp đến cao trào rồi, một tay đẩy chân cô về phía trước, phần hông ra sức đâm vào, sau đó đột nhiên tiến thẳng một cái, đυ.ng vào nhụy hoa ở nơi sâu nhất.

“A a a...”

Cố Thanh Nhan thét một tiếng chói tai, đạt tới cao trào, mặt mày cau lại, kɧoáı ©ảʍ to lớn kí©h thí©ɧ huyệt thịt của cô co rút kịch liệt, xoắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ vẫn còn đang bắn tinh của người đàn ông.

Thẩm Sơ Bạch nhíu nhíu mày, há miệng thở gấp, cơn sóng tình này còn kí©h thí©ɧ hơn nhiều so với trong tượng tượng của anh.

Cô vô lực thả đôi chân tê mỏi xuống, lại xem nhẹ côn ŧᏂịŧ vẫn còn ở trong cơ thể mình, huyệt thịt xoắn lại, khiến Thẩm Sơ Bạch hít sâu một hơi, bàn tay vỗ xuống đùi cô.

“Lộn xộn nữa sẽ phạt em.”

Ngay lập tức Cố Thanh Nhan không dám động đậy, chẳng khác gì bị cố định một chỗ, dáng vẻ ngốc nghếch, luống cuống khiến Thẩm Sơ Bạch cười ra tiếng.

“Hôm nay không ăn em nữa.” Thẩm Sơ Bạch rút côn ŧᏂịŧ ra, làm cả người Cố Thanh Nhan run lên.

Anh lấy hộp khăn giấy bên cạnh giúp Cố Thanh Nhan đơn giản lau sạch thân dưới, sau đó mặc lại quần áo của mình, mặt quay về phía tủ quần áo, không biết đang nghĩ cái gì.

Cố Thanh Nhan cố nâng cơ thể đau nhức dậy, sửa sang lại quần áo, cố sức xuống giường, hai cái đùi run rẩy đi về phía Thẩm Sơ Bạch.

Cô ôm lấy lưng anh từ phía sau, đầu dựa vào tấm lưng dày rộng của anh, hai tay duỗi ra đặt trước bụng anh, chạm phải cơ bắp căng chặt ở nơi đó, lại hơi hơi thất thần.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Sơ Bạch nhắc nhở cô: “Muốn nói cái gì thì nói đi.”

Dường như cô có thể tượng tượng được khuôn mặt không cảm xúc lúc này của Thâm Sở Bạch, ngón tay nắm chặt, hít vào một hơi, trong giọng nói còn có cảm giác mềm mại vô lực sau khi tìиɧ ɖu͙© trôi qua: “Em muốn gả cho anh.”