Chương 45: Lòng tốt từ siêu sao thiên vương

Không nói đến mấy người khác đã hoàn toàn xé mặt nhau và bắt đầu cuộc chiến. Bên phía Ngụy Tử Dương thuận lợi đến lạ thường, chuyện hắn tưởng sẽ ngủ ngoài đường đều không xảy ra, mà lại có một siêu sao có trí tưởng tượng đỉnh cao đến chăm sóc hắn rất chu đáo.

Bởi vì thực chất chỉ là vết thương ngoài da nên sau khi bác sĩ đơn giản chỉ cần khử trùng, chỗ cần băng bó lại thì băng lại, hoặc thậm chí ở một số chỗ chỉ cần băng bó là đủ rồi.

Vì vậy cuối cùng Ngụy Tử Dương không cần phải nhập viện, nhưng câu hỏi đặt ra là, nếu không nhập viện thì hắn sẽ ở đâu? Hắn hiện tại không có tiền nha, chi phí chữa bệnh vừa rồi cũng do vị thiên vương này chi trả.

Vì vậy sau khi lên xe, Ngụy Tử Dương có chút do dự nói: "Ân ~ anh có thể cho tôi mượn tiền được không?"

Không ngờ Trang Ninh Nhụy lại phá lên cười, chỉ nghĩ rằng người đàn ông cao lớn này rõ ràng trông rất trầm ổn, làm thế nào lại có thể nói ra những lời dễ thương như vậy.

Sau khi cười, anh ta vui vẻ nói: “Đương nhiên, anh muốn vay bao nhiêu cũng được.”

Ngụy Tử Dương vô thức nhìn chăm chú Trang Ninh Thụy, anh ta là kiểu người đàn ông sáng chói chỉ mới ngoài hai mươi nhưng trên khuôn mặt thanh tú không có dấu vết của năm tháng mà lại có cảm giác trẻ trung đầy sức sống. Đặc biệt, nụ cười của anh ta vô cùng nồng nhiệt, đó là nụ cười khiến người ta cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc khi nhìn thấy nó.

Rất quyến rũ, Ngụy Tử Dương nghĩ, đây có lẽ là lý do tại sao anh ấy lại được người hâm mộ yêu thích đến vậy.

“Không cần nhiều, chỉ cần đủ cơm ăn, chỗ ở trong vài ngày là được.”

"Được." Trang Ninh Nhụy lập tức đồng ý, không ngờ Ngụy Tử Dương vừa nói thêm một câu, lại lần nữa khiến anh ta cười đến muốn hụt hơi. Anh ta dứt khoát dựa vào vai Ngụy Tử Dương và cười đến mức không thể đứng thẳng.

"Đúng rồi, tôi còn không biết anh tên là gì?" Đây không phải Trang Ninh Thụy hỏi, mà là Ngụy Tử Dương hỏi.

Cư nhiên có người không biết siêu sao thiên vương Trang Ninh Thụy, phải nói rằng, đây chắc chắn là một trò đùa. Người đại diện, anh Tiểu Văn từ lâu đã bối rối trong cuộc trò chuyện giữa hai người.

Người này là ai?

Trang Ninh Thụy cũng vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, hóa ra người này chưa bao giờ biết mình là ai. Thực sự đối với một vị thiên vương luôn bị người hâm mộ truy đuổi và chặn đường ở bất cứ nơi đâu, anh ấy phải nói rằng cảm giác không được nhận ra này quá mới lạ đi.

"Trang Ninh Thụy, còn anh thì sao?"

"Đó là một cái tên hay," Ngụy Tử Dương nói, không chú ý đến đôi mắt lấp lánh đằng sau khuôn mặt tươi cười của Trang Ninh Thụy, " Ngụy Tử Dương "

Hiện tại hai người đã chính thức quen biết nhau. Nhưng điều khiến Ngụy Tử Dương ngạc nhiên là Trang Ninh Thụy đã trực tiếp đưa hắn đến khách sạn nơi các diễn viên của họ ở, hoàn toàn phớt lờ sự phản đối của người đại diện.

"Chỉ coi như quà cảm ơn lần trước đã giúp đỡ tôi trong bệnh viện là được." Trang Ninh Nhụy nói.

Ngụy Tử Dương cuối cùng cũng không từ chối, sau đó Trang Ninh Thụy chu đáo gọi cho hắn một bữa ăn nhẹ nửa đêm rồi cùng hắn ăn. Bạn biết đấy, sau khi Ngụy Tử Dương bị Hàn Nhất Nhiên bắt cóc, hắn thậm chí còn không có thời gian ăn tối tiếp đó hắn làʍ t̠ìиɦ cuồng nhiệt với Hàn Nhất Nhiên. Sau khi xảy ra tai nạn xe hơi, hắn đi bộ hai ba cây số với một người đàn ông cao lớn trên lưng. Có thể nói bây giờ hắn thực sự rất mệt và đói.

Hành đông ân cần này của Trang Ninh Thụy chắc chắn đã để lại ấn tượng tốt cho Ngụy Tử Dương.

"Mà này, anh không phải gọi điện báo an toàn cho gia đình mình à?" Trang Ninh Thụy đột nhiên nói. Anh không hỏi Ngụy Tử Dương chuyện gì đã xảy ra, vì cảm thấy Ngụy Tử Dương dường như không có ý định nói ra. Anh thường xuyên lui tới giới giải trí, anh chưa từng gặp loại người nào chứ? Đánh giá khuôn mặt và biểu cảm của mọi người đây là việc Trang Ninh Thụy làm tốt hơn bất kỳ ai khác.

Ngụy Tử Dương cũng sửng sốt một chút, hắn vốn định nói hắn không có gia đình.

Nhưng không biết tại sao, lời nói vừa ra miệng, hắn đột nhiên dừng lại, trong đầu hắn vô thức hiện lên vài khuôn mặt.

Lâm Thư Cẩn ẩn nhẫn tuấn mỹ, Thu Nãi Mẫn dễ thương mềm mại, Lục Kiều Hi kiêu ngạo và thẳng thắn, còn có Sở Tích Quân ôn nhu như ngọc, thậm chí là yêu nghiệt giảo hoạt Hàn Nhất Thiên. Hình ảnh của mấy người họ vô thức lướt qua trong đầu Ngụy Tử Dương, đặc biệt là ánh mắt yêu thương mà họ nhìn hắn. Ngụy Tử Dương bỗng nhiên lưỡng lự rồi.

Vì vậy, những lời thốt ra từ môi hắn trở thành "Tôi đánh rơi điện thoại và tôi không có thông tin liên lạc của họ."

Quả nhiên, hắn đã thay đổi, trong lòng dường như đã có người không thể buông bỏ.

Trang Ninh Thụy sửng sốt, anh không hề bỏ lỡ ánh mắt vừa rồi của Ngụy Tử Dương, nhưng nói: "Nếu không có điện thoại thì WeChat thì sao? QQ thì sao? Hoặc là weibo? Những thứ này đều có thể dùng liên lạc nha"

Đây mới là cách người trẻ tuổi hiện nay dùng để liên lạc mà, chỉ cần nhớ số tài khoản và mật khẩu thì đăng nhập còn gì không liên lạc được?

Tuy nhiên, lời nói của Ngụy Tử Dương lại khiến anh lần nữa bị sốc: "Tôi không sử dụng những thứ này nhiều, nên... tôi không thể nhớ được." Ngụy Tử Dương cũng có chút xấu hổ, tính tình đạm bạc và không có nhiều bạn bè. ... Nói chuyện với mấy người kia đều là trên điện thoại, hoặc nhắn tin liên lạc nên những thứ này hắn hoàn toàn không được sử dụng.

Sao bây giờ đột nhiên hắn thấy mình như một ông già vậy?

Trang Ninh Thụy thậm chí còn nói đùa thẳng thắn: "Có vẻ như anh là một món đồ cổ."

Ngụy Tử Dương cười cười, không ngời tới hai người lại trò chuyện hợp nhau và vui vẻ như vậy cho đến khi Trang Ninh Thụy rời đi.

"Anh nghỉ ngơi thật tốt nhé. Nếu anh không vội về thì sáng mai sau khi tôi quay xong cảnh cuối cùng, thì chúng ta cùng nhau về, anh thấy được không?"

Trong cuộc trò chuyện vừa rồi, họ được biết rằng cả hai đều đến từ cùng một thành phố. Trang Ninh Thụy vẫn đang quay phim ở thị trấn nhỏ này, theo lời anh, sáng mai anh sẽ quay xong cảnh cuối cùng, sẽ sắp xếp người đại diện mua vé buổi chiều rồi cùng nhau về.

Trên thực tế, điều mà Ngụy Tử Dương không biết là cảnh của Trang Ninh Nhụy căn bản không phải là cảnh cuối cùng, đoàn làm phim còn ít nhất nửa tháng để hoàn thành việc quay phim.