Chương 44 Gặp gỡ siêu sao & cuộc chiến tranh giành tiểu công nhỏ bắt đầu

Ngụy Tử Dương không có điện thoại di động, lại không có một xu dính túi, nửa đêm nửa hôm lại không biết mình đang ở đâu, có thể nói là rất quẫn bách. Nhưng đúng lúc Ngụy Tử Dương chuẩn bị ngủ ở công viên một đêm, hắn lại gặp một người.

Tuy là một thị trấn nhỏ nhưng nói về bên ngoài thì đây là một thị trấn có phong cảnh rất đẹp. Ngụy Tử Dương không phải là loại người giỏi ăn nói chứ đừng nói đến việc cầu cứu. Hắn thà rằng nhịn đói cả đêm đi công viên hoặc bãi cỏ nào đó để ngủ sau đó ngày mai tìm cách liên lạc với Lâm Thư Cẩn và những người khác.

Nhưng khi hắn đến một công viên và đang cố gắng tìm một chỗ ngồi tốt thì bất ngờ bị chặn lại bởi một người nói rằng họ đang quay phim bên trong. Lợi thế về thân hình cao lớn của hắn, lúc này đã giúp hắn có thể nhìn thấy bóng dáng được bao quanh bởi một nhóm người.

Hai người đàn ông đang cãi nhau, trông giống như một cặp đôi đang cãi nhau, ánh sáng chiếu vào họ. Ngụy Tử Dương có thể nhìn rõ, hắn đã từng nhìn gặp qua một người trong số họ trước đây, lần đó tại bệnh viện Lục Kiều Hi đang ở, hắn bế anh ta ra khỏi bệnh viện. Hóa ra anh ta là diễn viên, ngôi sao?

Ngụy Tử Dương nhướng mày, sau đó hắn chợt nhớ tới người này quả thực nhìn quen mắt, hắn từng thấy anh ta trên TV. Vậy nên những người bao vây anh ta ngoài bệnh viện lần trước không phải là tìm anh ta gây rắc rối mà là fan của anh ta?

Nói mới nhớ, anh ta còn chưa báo đáp ân tình hắn đâu, anh ta đã là minh tinh lớn, vay một ít tiền chắc là cũng không vấn đề gì đâu nhỉ.

Ngụy Tử Dương nghĩ như vậy, liền nói với bảo vệ đang ngăn cản hắn: "Người đàn ông đó nợ tôi một ân tình, hiện tại tôi cần anh ta giúp đỡ, xin hãy nói cho anh ta biết."

Ngay lập tức, nhân viên bảo vệ nhìn Ngụy Tử Dương như thể hắn là một kẻ ngốc, nói chính xác hơn, hắn là một kẻ cao 1mét9 đại ngu ngốc.

Bởi vì tai nạn xe lúc nãy, hiện tại Ngụy Tử Dương bộ dạng rất hỗn loạn, trên mặt thậm chí còn có chút máu cùng bùn đất. Đặc biệt là vừa rồi khi hắn kéo hai người kia ra ngoài trên người có bị dính chút máu của họ, cho nên bây giờ Ngụy Tử Dương mới nhìn giống như một người vô gia cư.

Siêu sao Trang Ninh Thụy có nợ hắn một ân tình? Điều này chỉ có thể cho thấy người đàn ông to lớn này không chỉ là một kẻ lang thang mà còn là một kẻ ngốc bị điên.

Vì vậy, nhân viên bảo vệ nói không chút do dự: "Đi đi đi, nhanh chóng rời khỏi đây."

Ngụy Tử Dương nhăn mặt không nhúc nhích, sau đó có thêm hai ba tên bảo vệ đi tới. Nhưng ba bốn người đó vẫn không dám động vào hắn, dù sao chiều cao của hắn thực sự rất đáng sợ, đôi mắt sâu thẳm tối sầm, không những không lộ ra tia ngu ngốc mà còn mang đến cho người ta một cảm giác áp bức không thể giải thích được, khiến hai bên nhất thời lâm vào bế tắc.

Đúng lúc này, người đại diện của Trang Ninh Thụy đi ngang qua, nhân viên bảo vệ lập tức nảy ra ý kiến, gọi anh ta lại, sau đó lặp lại lời của Ngụy Tử Dương với anh ta.

Không có gì ngạc nhiên khi người đàn ông nghe thấy điều này gần như bật cười, anh ta nhìn từ trên xuống dưới lại nhìn từ dưới lên trên người đàn ông đối với những người thấp lùn như họ trông không khác gì một người khổng lồ trước mặt: "Thụy Thụy nhà chúng tôi có nợ anh một ân tình?" Ánh mắt của anh ta rõ ràng là cực kỳ đùa cợt, hiển nhiên là anh ta không tin lời người này nói. Tóm lại anh ta muốn nghe xem người này có thể bày ra những chiêu trò gì, có lẽ người này là một fan cuồng của Thụy Thụy nhà bọn họ.

"Anh muốn Thụy Thụy nhà chúng tôi làm gì cho anh?"

Không phải Ngụy Tử Dương không nhận ra sự đùa cợt trong mắt anh ta, mặc dù hắn không biết người kia tên là gì, nhưng hắn cũng biết Thụy Thụy trong miệng anh ta hẳn là đang ám chỉ người kia, cho nên hắn mặt không biểu tình nói: "Mượn tiền."

Ngụy Tử Dương không hề khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, nhưng có một số người đang xem đã cười thành tiếng, đặc biệt là người quản lý cười đến ngạt thở. Fan của Trang Ninh Thụy ở khắp nơi trên thế giới, Fan cuồng cũng có vô số, anh ta từng gặp đủ loại fan muốn kiếm cớ để đến gần Trang Ninh Thụy, nhưng anh ta chưa từng thấy ai lấy việc mượn tiền làm cớ. Lãng phí cho cái diện mạo này vậy mà lại là một kẻ kỳ quái.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói cắt ngang tiếng cười của bọn họ, bởi vì tiếng cười của họ quá thu hút.

"Anh Tiểu Văn, anh cười cái gì vậy?" Trang Ninh Thụy vừa quay phim xong bước ra ngoài, nghe thấy tiếng cười từ xa, đặc biệt, anh mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn. Đại khái là người đàn ông cao lớn mà anh gặp ở bệnh viện lần trước đã để lại tác động sâu sắc với anh. Thế mà anh lại quên hỏi tên người đó nên mỗi lần nhìn thấy ai đó đặc biệt cao lớn, anh sẽ nhìn họ hai lần, cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì.

Khi các nhân viên bảo vệ nhìn thấy Trang Ninh Thụy đi ra, họ đã chặn Ngụy Tử Dương lại rất chuyên nghiệp, sợ rằng hắn là một fan cuồng và sẽ làm tổn thương Trang Ninh Thụy. Tuy nhiên, do thân hình của họ việc có bị chặn hay không cũng không có gì khác biệt. Quan trọng hơn là, giây tiếp theo lời nói của Trang Ninh Thụy đã giáng cho họ một cái tát thật lớn vào mặt.

"Là anh?" Cho dù người này đang trong tình trạng vô cùng quẫn bách hay bây giờ là ban đêm, nhưng Trang Ninh Thụy nhìn qua một cái vẫn nhận ra Ngụy Tử Dương, trong mắt vui mừng không giấu được khiến những người kia nhìn muốn mù mắt. Đặc biệt là quản lý Tiểu Văn người sốc đến mức có thể bỏ một quả trứng vào miệng luôn.

"Thụy... Thụy Thụy, cậu quen anh ta?" Người đàn ông cao lớn nhếch nhác này?

Trang Ninh Thụy hoàn toàn không để ý tới anh ta, đi về phía Ngụy Tử Dương với nụ cười trên mặt, "Sao anh lại ở đây? Anh thế này là... anh thế này là có chuyện gì vậy?"

Ngụy Tử Dương nhún nhún vai, " Gặp phải chút phiền toái, tai nạn xe"

“Trời ạ,” Trang Ning Thụy giật mình, sau đó chạy tới kiểm tra tình trạng của Ngụy Tử Dương trước ánh mắt ngơ ngác của nhân viên bảo vệ và quản lý của anh, “Anh không bị thương chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Người quản lý sửng sốt: Thụy Thụy, chứng sạch sẽ của cậu đi đâu rồi? Bẩn đến như vậy cậu cũng dám chạm tay vào? Thế giới này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đây vẫn là Trang Ninh Nhụy mà anh ta quen biết bảy năm sao? Đây vẫn là đại siêu sao kia ư? Và người đàn ông bẩn thỉu này là ai?

"Không việc gì," Ngụy Tử Dương bình tĩnh nói, hắn không ngờ người này lại có tính cách dễ dãi như vậy, không giống như những ngôi sao lớn khác luôn xa cách và từ chối người khác ở cách xa ngàn dặm, nên trên môi nở một nụ cười nhẹ “Đều là vết thương ngoài da, nhưng ví tiền và điện thoại di động của tôi đều hỏng rồi, nên là…” Tôi muốn mượn anh một ít tiền.

Nhưng Ngụy Tử Dương chưa kịp nói xong, Trang Ninh Nhụy đã ngắt lời: "Sao lại không có việc gì được chứ? Đến bệnh viện trước, chuyện khác xử lý sau." Sau đó không có bất kỳ lời giải thích nào, anh yêu cầu người quản lý tìm xe, trực tiếp đưa Ngụy Tử Dương đi. Ngụy Tử Dương được đưa đến bệnh viện trong thị trấn.

Ngụy Tử Dương trong quãng thời gian này không biết phải nói gì, nhưng siêu sao này lại hết lòng chăm sóc hắn như một người bạn tốt, làm rất nhiều việc cho hắn, lại đối xử tốt với hắn đến mức Ngụy Tử Dương có chút bối rối.

Ở bên kia, Hàn Nhất Thiên bị Ngụy Tử Dương đυ. dở sống dở chết, bất ngờ bị đàn em gọi tỉnh. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng và lời miêu tả từ miệng đàn em, anh ta mới biết rằng anh trai mình đã đánh nhau với người đàn ông của mình khi anh ta bất tỉnh. Hơn nữa đại ca hắc đạo ( kiêm anh trai) của anh ta đã bị Ngụy Tử Dương bắt làm con tin và mang đi.

Cho đến lúc này, Hàn Nhất Thiên mới hối hận vạn phần. Nhưng không phải hối hận vì đã bắt trói ép buộc Ngụy Tử Dương, mà là anh ta hối hận vì đã quên tính đến anh trai mình và không ngờ anh trai lại biết chuyện này, cũng không nghĩ tới anh trai lại đột nhiên quay lại.

Sau đó, một chuyện còn khủng khϊếp hơn đã xảy ra, anh trai anh và những người khác bị tai nạn xe hơi.

"Anh cả thế nào rồi? Ngụy Tử Dương đâu? Cậu ấy thế nào? Cậu ấy có bị thương không? Có nghiêm trọng không?" Anh ta vô cùng hối hận. Nhưng lúc này Hàn Nhất Nhiên càng lo lắng hơn là anh cả mình và Ngụy Tử Dương đã làm loạn thành ra như thế này. Sau này anh ta với Ngụy Tử Dương phải làm thế nào mà sống chung? Nếu Ngụy Tử Dương có chuyện gì không may, chẳng phải anh ta sẽ phải sống trong đau khổ hối hận suốt đời sao?

May mắn thay ,anh cả đã được đưa đến bệnh viện, người đàn ông kia không thấy đâu, chắc chắn hắn đã rời đi, điều này khiến Hàn Nhất Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, anh ta ra lệnh cho người đến hiện trường để kiểm tra cẩn thận, đồng thời tìm kiếm người ở các thị trấn xung quanh. Anh ta cố chịu đựng sự lo lắng khó chịu và chạy đến bệnh viện để gặp anh cả mình, anh cả chắc chắn phải biết tình trạng của Ngụy Tử Dương.

Hàn Nhất Thiên sinh ra trong một môi trường như vậy nên tính cách và hành vi của anh ta đều bị ảnh hưởng bởi môi trường, anh ta không nhìn nhận sự sống chết như người thường. Như anh cả anh ta, từ nhỏ đến lớn đây cũng không phải lần đầu tiên anh ta thấy anh mình bị thương. Đều là người trong giới họ đã sớm quen với những chuyện này, cho nên không phải anh ta không lo lắng cho anh trai của mình.

Điều anh ta lo lắng hơ cả bây giờ chính là Ngụy Tử Dương và tương lai của bọn họ. Anh ta đã quyết định chọn người đàn ông này, không chỉ muốn lấy được người của hắn, anh ta còn muốn lấy được trái tim của người đàn ông. Nó không thể bị phá hủy như thế này được.

Nhưng ngoại trừ với họ, Hàn Nhất Thiên chắc chắn rất tàn nhẫn với người ngoài. Chẳng hạn như mấy người ở trường đang lo lắng muốn chết cho Ngụy Tử Dương, khi rời đi hắn đã để lại điện thoại ở chỗ anh ta. Khi Hàn Nhất Thiên bị gọi tỉnh lại cũng là lúc Hàn Nhất Lâm tỉnh lại ở bệnh viện gọi điện về nhà, lúc đó đã hơn mười một giờ tối, có thể tưởng tượng được trong trường mấy người kia lo lắng đến mức nào.

Hàn Nhất Nhiên đang trên đường đi gặp anh trai mình, nhưng anh ta không quên gọi điện cho những người đó.

Đột nhiên nhận được điện thoại của Ngụy Tử Dương, Lâm Thư Cẩn vui mừng đến suýt khóc. Bọn họ sốt ruột đến có điểm lục thần vô chủ rồi, vì thế vào giờ phút này, mọi oán hận cùng bất bình lúc trước đều biến mất, mặc kệ hắn có hoa tâm như thế nào hay có bao nhiêu người , miễn là cậu ta có vị trí của riêng mình bên cạnh hắn là cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Không nghĩ tới khi Lâm Thư Cẩn đang có tâm trạng như vậy nghe điện thoại, giọng nói phát ra từ số điện thoại của Ngụy Tử Dương lại là giọng của một người đàn ông khác.

"Lão công...Lão công, anh đang ở đâu?" Mặc dù mới hơn một tuần cậu ta không liên lạc hay nghe thấy giọng nói của hắn, nhưng Lâm Thư Cẩn cảm giác như hàng thế kỷ đã trôi qua. Nhưng cậu ta không ngờ giọng nói bên kia lại khiến trái tim lo lắng của cậu rơi xuống hầm băng.

“Đàn em Lâm đang gọi ai vậy?” Hàn Nhất Nhiên lấy giọng đùa cợt nói, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cười nửa miệng của anh ta lúc này.

"Tại sao lại là ngươi? Anh ấy đâu!" Sắc mặt Lâm Thư Cẩn lập tức tối sầm lại, "Ngươi đã làm gì anh ấy!" Lúc này, Lục Kiều Hi, Thu Nại Mẫn, thậm chí cả Sở Tích Quân cũng đi tới. Lục Kiều Hi cũng vẻ mặt u ám như vậy, chỉ có Thu Nãi Mẫn và Sở Tích Quân là có vẻ lo lắng.

"Ngươi đang nói Ngụy Tử Dương?" Hàn Nhất Nhiên cố ý nói: "Anh ấy ở ngay bên cạnh ta." Hàn Nhất Nhiên cố ý mà kiêu ngạo nói: "À, nhân tiện, chúng ta hiện tại đang ở trên giường, ngươi nói ta đã làm gì anh ấy? Đáng ra phải là anh ấy đã làm gì ta nha?"

Lâm Thư Cẩn bật loa ngoài lên, để ba người còn lại có thể nghe rõ, mấy người họ lập tức bị mây đen bao chùm, ý nghĩa của người này không thể rõ ràng hơn, Lâm Thư Cẩn chưa kịp nói gì, Lục Kiều Hi đã tức giận nói: "Ngươi đánh rắm, để anh ta trả lời điện thoại."

“A, các cậu đều ở đó à” Hàn Nhất Nhiên giả vờ ngạc nhiên, “Anh ấy đang tắm, Tử Dương đúng là người ân cần, tắm rửa cho ta xong, anh ấy bế ta lên giường rồi mới quay lại tự tắm.”

Ba người ở đầu bên này có thể nói mặt đều xanh rồi. Đương nhiên còn có một người là tỏ ra sợ hãi, chính tên đàn em đang chở Hàn Nhất Thiên, gã ta bị lời nói và hành động của Nhị thiếu gia bọn họ dọa đến mức sợ hãi. Gã người đầy mồ hôi nhưng vẫn cố gắng hết sức, kiên nhẫn điều khiển xe vững vàng, sợ chỉ một cái rung lắc sẽ vạch trần lời nói dối của Nhị thiếu gia, đến lúc đó có khi gã sẽ bị đánh chết.

"Ngươi thật sự là không biết xấu hổ, đạo đức giả, ghê tởm." Lục Kiều Hi cay đắng nói, Lâm Thư Cẩn sắc mặt ủ rũ, chỉ có Thu Nại Mân ngây thơ là chấn động đến tận não. Đệ nhât nam thần, người đàn ông được hoan nghêng nhất, người mà cậu nhóc từng phi thường hâm mộ- đàn anh Hàn. Tại sao anh ấy lại là người như vậy? Anh ấy như này là đang cùng họ giành giật đàn ông sao?

"Hừ," Hàn Nhất Nhiên không quan tâm, "Nếu các ngươi đều ở đó, ta thuận tiện nói cho các ngươi biết, ta sắp cùng anh ấy kết hôn rồi. Các ngươi đi tìm nơi mát mẻ nào đó mà ở, tốt nhất đừng làm phiền anh ấy nữa, nếu không thì đừng trách người làm đàn anh là ta không khách khí."

"Không thể nào!" Lâm Thư Cẩn âm trầm gầm lên, hai mắt đỏ bừng.

"Ngươi nằm mơ!" Lục Kiều Hi tức giận.

"Cái gì?" Thu Nại Mẫn kinh ngạc kêu lên.

Chỉ có Sở Tích Quân không dám tin lùi lại một bước, chợt nhận ra mình ngay cả tư cách tức giận cũng không có.

Về phần Hàn Nhất Thiên, tâm tình vui vẻ cúp điện thoại.