Chương 28: Lời tỏ tình không thể nói ra

Điều mà Ngụy Tử Dương không ngờ tới là trước khi hắn nhắn tin, Sở Tích Quân đã gọi điện cho hắn trước

"Bạn học Tử Dương, cuối tuần cậu có thời gian không?"

Không chờ Ngụy Tử Dương trả lời anh nói tiếp: “Tôi mời cậu đi ăn tối.”

Ngụy Tử Dương nhớ tới người phụ nữ và người đàn ông bên hồ lần trước ở trường, không khỏi nhướng mày, sau đó không chút do dự trả lời.

"Được."

Người bên kia đầu dây dường như không ngờ rằng hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy, sau khi sửng sốt một lúc, anh vội vàng nói: “Chủ nhật tuần này có được không?” Trong lời nói của anh dường như có chút vui mừng.

"Được."

Vừa lúc hai người kia chủ nhật sẽ về nhà, hơn nữa họ cũng rất bận. Ngụy Tử Dương một mình đi đến địa điểm hẹn gặp, phát hiện Sở Tích Quân đã ngồi ở đó, Ngụy Tử Dương người cao chân dài đi vài bước tới gần.

Hắn nhìn thấy Sở Tích Quân chăm chú nhìn chiếc bàn trước mặt nhưng lại có vẻ lơ đãng, không biết anh đang nghĩ gì.

"Xin lỗi Sở lão sư, tôi đến muộn."

"A," Sở Tích Quân rốt cục phục hồi tinh thần lại, "Bạn học Tử Dương, cậu tới rồi."

"Cứ gọi tên tôi là được." Ngụy Tử Dương nhìn thấy Sở Tích Quân hôm nay ăn mặc rất bình thường, ít đi vài phần nghiêm túc , nhiều thêm vài phần tao nhã lại có chút u sầu. Rõ ràng là một người đàn ông đã ba mươi tuổi, nhưng anh nhìn không khác hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi là bao. Ngụy Tử Dương không khỏi hai mắt sáng lên.

"Được, Tử Dương." Sở Tích Quân cười nói.

Sau đó hai người gọi món, Sở Tích Quân vẫn cười ưu nhã như cũ, hành xử tao nhã hào phóng, cũng không đề cập đến chuyện ngày hôm đó, tựa như chỉ chăm chú ăn cơm. Nhưng Ngụy Tử Dương vẫn nhạy bén nhận thức được, bàn tay giấu dưới gầm bàn của anh thỉnh thoảng sẽ siết chặt rồi buông lỏng.

Thầy ấy... lo lắng à? Ý thức được điểm này, Ngụy Tử Dương không khỏi nhếch lên khóe môi.

Cuối cùng Ngụy Tử Dương lên tiếng: "Sở lão sư anh lại gặp phải chuyện rắc rối gì sao?"

"Ừm?"

Ngụy Tử Dương cười nói: “Người phụ nữ ngày đó.”

“Ồ, ngày đó,” Sở Tích Quân đột nhiên nở nụ cười gượng gạo, “Người đó là đối tượng xem mắt của tôi.”

“Ồ?” Ngụy Tử Dương nhướng mày, đôi mắt không dấu vết dần tối đi , chỉ nghe Sở Tích Quân tiếp tục nói.

“Cậu biết đấy, năm nay tôi đã ngoài ba mươi rồi, nhưng tôi chưa từng có đối tượng yêu đương và cũng chưa kết hôn nên bố mẹ tôi có chút lo lắng.”

Khi nói những lời này, Ngụy Tử Dương nhìn thấy trên mặt anh có sự cay đắng cùng bất lực khó tả, chuyện này nhất định đã gây cho anh rất nhiều phiền toái. Người phụ nữ kia chắc chắn không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng.

“Bố mẹ thầy không biết thầy thích nam nhân sao?” Ngụy Tử Dương càng trực tiếp hỏi.

Sở Tích Quân sắc mặt đỏ bừng, gật đầu nói: “Họ biết.”

“Vậy còn để một người phụ nữ đi xem mắt với thầy?” Phản ứng đầu tiên của Ngụy Tử Dương là nghĩ bố mẹ anh phản đối đồng tính luyến ái. Nhưng khi nghĩ đến điều đó, hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng. Thế giới này dường như không phản đối chuyện này và tình yêu nam nam dường như rất phổ biến có thể thấy ở khấp mọi nơi, trong khuôn viên trường, trong căng tin, trên đường phố.... Ngay cả trong phim cũng đều là nam với nam là chủ đạo. Như thế không phải rất kỳ lạ sao?

“Ừm,” Sở Tích Quân ho khan một tiếng, mất tự nhiên uống một ngụm nước, sau đó nói: “Người hôm đó là nam.”

"Khụ~" Ngụy Tử Dương khéo miệng co giật, suýt chút nữa phun ngụm nước đang uống vào mặt Sở Tích Quân. Vẻ mặt hắn như thể vừa ăn phải thứ... gì đó. Vốn hắn cho rằng nữ nhân này xinh đẹp, dáng người cũng tốt, khụ khụ.

Nhìn thấy vẻ mặt của Ngụy Tử Dương, Sở Tích Quân lại nói thêm: "Anh ấy chỉ thấp hơn,... xinh đẹp hơn, và anh ấy thích quần áo phụ nữ."

Khóe miệng Ngụy Tử Dương lại co giật , rõ ràng là nữ tính hơn cả phụ nữ, “Vậy thì ngực của hắn… ahem.” Thảo luận chuyện này với thầy giáo có vẻ không ổn.

Sở Tích Quân cũng đỏ mặt, rất xấu hổ, nhưng vẫn trả lời ngắn gọn, ngắn gọn: “Giả.”

Vệ Tử Dương:......

Một lúc lâu sau, Sở Tích Quân mới tiếp tục nói: "Kỳ thực, tôi cũng không nhớ đã xem mắt bao nhiêu lần, trước đây mỗi tháng một lần, hiện tại cơ bản là một tuần một lần..." Nói đến đây, Sở Tích Quân xấu hổ sờ sờ chán, “Tôi thật sự đã gặp đủ loại đàn ông rồi.”

" Khụ~" lần này Ngụy Tử Dương phát ra tiếng cười, hắn thật sự cảm thấy đáng thương cho Sở lão sư, bị bố mẹ ép cưới thành ra như thế này. Thật sự là hiếm gập.

“Sở lão sư, thầy không biết từ chối sao?” Người này tựa hồ thật sự không biết từ chối.

"Dù sao họ cũng là bố mẹ tôi, bọn họ cũng chỉ vì muốn tốt cho tôi." Mặc dù nói như vậy, nhưng Sở Hi Quân trên mặt lại là vẻ cay đắng.

"Vậy Sở lão sư, thầy chưa từng tính đến việc kết hôn sao? Nếu kết hôn, mọi chuyện sẽ được giải quyết, hoặc có thể tìm bạn trai trước đã, điều này cũng có thể hoàn toàn khiến cha mẹ thầy im lặng. "

“Ừ,” Sở Tích Quân đột nhiên liếc nhìn Ngụy Tử Dương, ánh mắt có chút phức tạp, “Tôi vẫn chưa tìm được người thích hợp.”

“Sẽ có thôi.” Ngụy Tử Dương chỉ nói, tựa hồ hoàn toàn không hiểu được ánh mắt của người đàn ông này.

Bàn tay chôn dưới gầm bàn của Sở Tích Quân run rẩy một lúc, cuối cùng, như đã quyết định, Sở Tích Quân đột nhiên nói: "Bạn học Tử Dương, cậu có thể giúp tôi một việc được không?"

"Sở lão sư, thầy nói đi."

Sở Tích Quân lại không tự nhiên mím môi: “Cậu có thể giả làm bạn trai của tôi được không?”

Kỳ thực Ngụy Tử Dương không biết Sở Tích Quân khi nói ra câu này suýt chút nữa cắn trúng lưỡi. Vừa nói xong liền cảm thấy vừa hối hận vừa khẩn trương, lại cực kỳ chán ghét sự hèn nhát của mình. Vốn dĩ điều anh ấy định nói từ đầu đến cuối thực ra là, "Cậu có thể làm bạn trai của tôi được không?"

Tuy nhiên lời nói đến đầu lưỡi rồi khi nói ra miệng lại biến thành giả làm bạn trai, thôi vậy, ít nhất như này thì khả năng bị từ chối sẽ nhỏ hơn nhiều.

Ngụy Tử Dương sửng sốt một lát, sau đó mới hiểu ý của anh, anh muốn hắn trở thành một lá chắn toàn diện, ngăn chặn những cuộc xem mắt mỗi tuần một lần sau này . Việc này đối với hắn không thành vấn đề, nhưng hắn nói: " Tôi vẫn là sinh viên chẳng có gì cả, bố mẹ thầy có chấp nhận không?"

"A?" Sở Tích Quân hoàn toàn không ngờ tới phản ứng của Ngụy Tử Dương, lập tức vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, "Không không không, tôi cảm thấy cậu rất tốt. Mà thực ra là do tôi lớn tuổi... tôi" Kỳ thật anh biết xung quanh hắn có rất nhiều người bằng tuổi hắn lại xuất chúng, đó là lý do làm anh không quá tự tin.

"Sở lão sư thầy đang nói cái gì vậy? Thầy rõ ràng rất trẻ tuổi tuấn tú, khí chất phi thường." Ngụy Tử Dương cười nói: "Chỉ cần có thể giúp Sở lão sư, tôi liền luôn sẵn lòng làm."

"Cám ơn." Sở Hi Quân tay lại lần nữa nắm chặt ở dưới bàn, trong lòng âm thầm an ủi, đây cũng là tốt, coi như là tiến thêm một bước, không còn chỉ là quan hệ giữa thầy trò quá xa lạ nữa.