Chương 27: Tạm biệt Sở lão sư

Sau ngày hôm đó, Ngụy Tử Dương và hai người kia chung sống hòa hợp đến lạ thường. Mỗi ngày trong giờ học và sau giờ học gần như không thể tách rời. Còn Lục Kiều Hi thì vẫn chưa quay lại, dường như y đã bị yêu cầu làm một việc gì đó, Tuy nhiên, ngày nào y cũng gọi điện và nhắn tin bất cứ lúc nào, lời nói vô cùng quan tâm hắn mà vẻ mặt lại tỏ ra thờ ơ khiến Ngụy Tử Dương dở khóc dở cười

Mặc dù Lâm Thư Cẩn là con trai út của thị trưởng thành phố này, còn Thu Nãi Mẫn cũng xuất thân từ một gia đình học giả nổi tiếng. Cả hai đều là những người có gia cảnh tốt, nên ngoài việc học ở trường, họ còn có nhiều việc khác phải làm, có rất nhiều thứ phải học. Đặc biệt là Lâm Thư Cẩn. Tuy nhiên, cả hai dường như đã đạt được thỏa thuận nào đó, nên bất kể thời gian nào, một trong hai người sẽ luôn ở bên cạnh Ngụy Tử Dương.

Ngụy Tử Dương không phải không biết tới suy nghĩ nhỏ nhặt của hai người, nhưng hắn cũng không quá để ý, dù sao cũng cứ để bọn họ tự làm gì thì làm.

Cuối tuần này Ngụy Tử Dương và Thu Nãi Mẫn đi ăn ngoài trường. Thu Nãi Mẫn ôm cánh tay Vệ Tử Dương suốt đường ra khỏi trường, hoàn toàn vô tư, không những không để ý những người đi dọc đường quay đầu nhìn. Thậm chí có cảm giác muốn khoe khoang khắp nơi, sợ người khác không biết mối quan hệ của họ.

"Anh Tử Dương, em biết một nhà hàng rất ngon, chúng ta đến đó ăn nhé?"

"Tùy cậu" Ngụy Tử Dương trả lời lại đầy ý cưng chiều.

Cậu nhóc dọc đường không ngừng nói chuyện, cơ bản đều là cậu nói, Ngụy Tử Dương thỉnh thoảng sẽ đáp lại vài câu. Tuy nhiên, đúng như cậu ấy nói, nhà hàng đó thực sự rất tốt, cả về dịch vụ lẫn môi trường, Ngụy Tử Dương đặc biệt thích không gian yên tĩnh ở đây nên vuốt tóc Thu Nại Mẫn một cách tán thưởng.

Hai người ngồi bên cửa sổ, đối mặt nhau, nói cười, nhưng trong lúc chờ đồ ăn mang lên, Thu Nãi Mẫn đột nhiên bối rối nhìn về một hướng.

"Ơ? Anh Tử Dương, anh nhìn xem, đó không phải là Sở lão sư sao?"

Ngụy Tử Dương nhìn theo tầm mắt của cậu, tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, ngồi chéo đối diện với bọn họ, lúc này, người đàn ông cũng nhìn về phía hắn.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, người đàn ông sửng sốt một lúc rồi vội vàng quay đầu đi như một con thỏ sợ hãi, dường như đang hoảng sợ.

Sở Tích Quân? Ngụy Tử Dương khẽ cau mày, anh sao lại ở chỗ này? Hơn nữa, hình như có một... người phụ nữ ngồi đối diện anh?

Anh ấy đang hẹn hò à?

Không hiểu sao, nghĩ đến vị quân tử ôn hòa ôn nhu đó, đặc biệt là khuôn mặt khiến bao người đàn ông muốn bảo vệ, Ngụy Tử Dương không hiểu sao lại cảm thấy có chút khó chịu.

“Đó là bạn gái của Sở lão sư ư ?” Thu Nại Mẫn tò mò nhìn quanh, “Cô ấy xinh đẹp.”

Ngụy Tử Dương lông mày lại nhảy lên, hắn nhớ tới lần trước gặp anh, anh đang bị một người đàn ông lực lưỡng quấy rầy, anh nói anh thích đàn ông, nhưng anh chưa thích ai, còn lấy hắn làm lá chắn, nhưng nhanh thế đã có bạn gái rồi?

“Ăn nhanh nào.” .Vừa lúc đồ ăn được bưng ra, Ngụy Tử Dương cúi đầu ăn một miếng, nhưng ánh mắt vô thức lại không ngừng chú ý đến vị trí của Sở Tích Quân.

Bên kia hình như đang nói chuyện gì đó, Ngụy Tử Dương nghe không rõ. Nhưng có thể nhìn ra sắc mặt anh luôn không tốt lắm, tựa hồ rất áy náy lại có điểm nhẫn lại, nhìn chung biểu cảm rất phức tạp. Toàn bộ khuôn mặt đầy vẻ bối rối, nó đang truyền tải một thông điệp tới Ngụy Tử Dương, đó là sự miễn cưỡng.

Trong lòng Ngụy Tử Dương khẽ động, đột nhiên đứng dậy đi về phía hai người.

"Này? Anh Tử Dương, anh đang làm gì vậy?" Thu Nãi Dân không biết chuyện gì xảy ra nên vội vàng đứng dậy đi theo anh.

Người phụ nữ này quả thực rất xinh đẹp, trẻ trung, ăn mặc chỉnh tề, hơn nữa xét về sắc mặt cô ấy hoàn toàn khác với Sở Tích Quân.

Ngụy Tử Dương chỉ tùy tiện liếc cô một cái, rất nhanh ánh mắt liền rơi vào Sở Tích Quân, rõ ràng đang hoảng sợ.

" Sở lão sư, thầy cũng ăn ở đây à” Một câu chào hỏi bình thường.

Sự xuất hiện đột ngột của Ngụy Tử Dương khiến cả hai người đều ngạc nhiên, đặc biệt là chiều cao vượt trội 1,9 mét của hắn, hai người ngồi cạnh dường như được bao bọc trong khí tức của hắn.

Bàn tay Sở Tích Quân vô thức nắm chặt rồi buông ra, sau đó đứng dậy mỉm cười với Ngụy Tử Dương.

“Học sinh Tử Dương, cậu cũng ở đây sao” sau đó ánh mắt rơi vào Thu Nãi Mẫn ở bên cạnh Ngụy Tử Dương, không để lại dấu vết nói thêm: “Các cậu là cũng tới ăn nhỉ ”

"Chào Sở lão sư" Thu Nãi Mẫn vui vẻ chào hỏi, vị giáo viên này ôn nhu tao nhã, khí chất phi thường, đúng là khí chất mà gia đình học giả bọn họ nên có, rất thoải mái.

"Đây là ai...?" Sau khi chào hỏi, Ngụy Tử Dương đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ.

Sắc mặt Sở Tích Quân cứng đờ, nhưng khi anh đang định nói thì người phụ nữ đó đã dẫn đầu nói: "Xin chào, các bạn là học sinh của Tích Quân phải không?"

Ngụy Tử Dương ánh mắt tối sầm khi nghe cô ta nói tiếp: "Tôi tên Văn Vân, tương lai có khả năng sẽ là sư nương của mọi người"

"Văn tiểu thư!" Lời nói của người phụ nữ có chút đùa giỡn, nhưng vừa nói xong, Sở Tích Quân sắc mặt liền thay đổi, trên khuôn mặt ôn nhu hiện lên một tia ủ rũ: "Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng."

Người phụ nữ hiển nhiên không ngờ Sở Tích Quân lại có phản ứng lớn như vậy, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó lại mỉm cười nói: “Ai có thể biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.” Nói xong, không đợi Sở Tích Quân phản bác, cô đã cúi người cầm túi lên nói: "Được rồi, hôm nay cuộc hẹn rất vui vẻ, hẹn gặp lại lần sau. Bây giờ tôi đi đây."

Sở Tích Quân sắc mặt không ổn, mãi đến khi người phụ nữ rời đi, anh mới nhìn hai người cười xin lỗi: “Xin lỗi.”

“Không sao đâu.” Ngụy Tử Dương cau mày nói: “Nếu như Sở lão sư không ngại, thầy có thể cùng chúng tôi ăn cơm.”

"Đúng vậy, Sở lão sư, chúng em vừa mới gọi rất nhiều món ăn." Thu Nại Mẫn cũng mỉm cười.

“Được.” Sở Tích Quân khôi phục lại bộ dáng ôn nhu tao nhã.

Bất quá bữa cơm này rốt cuộc không mấy vui vẻ, chủ yếu là vì có một kẻ ngốc nghếch, không biết là cố ý hay vô ý, tóm lại trong suốt quá trình ăn, Ngụy Tử Dương được bao quanh bởi một ánh nhìn cực kỳ thân mật.

Nói đùa, ôm tay, gắp đồ ăn cho hắn, ăn đồ ăn trong bát hắn, uống đồ uống của hắn ... Tóm lại, Thu Nãi Dân hoàn toàn hành động như người yên của Ngụy Tử Dương. Ngay cả trước mặt thầy giáo mà mình kính trọng, cậu nhóc cũng không chút kiêng dè, thậm chí có phần trở nên lỗ lực hơn.

Cho nên cuối cùng Sở Tích Quân rời đi trước vì có việc.

Nhưng Ngụy Tử Dương lại có hứng thú với chuyện xảy ra ngày hôm nay. Hắn định nát nữa nhấn tin hỏi thăm anh, dù sao cảm giác khi nãy anh rất không tự nguyện. Anh cho hắn cảm giác rất không tệ rất thoải mái nên tựa hồ hắn rất sẵn lòng mà giúp đỡ anh. Kỳ thực nếu không phải sợ Thu Nãi Mẫn vẫn ở đây sẽ làm anh thấy ngại, khi nãy hắn đã hỏi luôn rồi.