Chương 8: Thân không có vật gì, tùy tiện lục soát!

Nhưng mà Lạc Thanh Uyên dưới sự chỉ trích của mọi người mặt không đổi sắc, trực tiếp đi tới trước mặt mấy hạ nhân đang quỳ kia, khí định thần nhàn hỏi: "Các ngươi nói là ta cho các ngươi tới?"

"Vậy các ngươi nói xem, ta đưa các ngươi đến đây lúc nào, lại dặn dò các ngươi khi nào thì vào phòng khách?"

"Huống chi đây là phòng của Vương phi, các ngươi dám đáp ứng đến đây? Ta cho các ngươi điều kiện gì? Các ngươi mới dám liều chết mà đến hả?"

Nàng hỏi liên tiếp mấy vấn đề, mấy hạ nhân quỳ trên mặt đất nhao nhao sắc mặt đại biến, đem ánh mắt hướng về phía Mạnh Cẩm Vũ, rất rõ ràng là xin giúp đỡ từ Mạnh Cẩm Vũ, nên trả lời như thế nào.

Phó Trần Hoàn hơi nheo mắt lại, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chăm chú vào một màn này.

Cũng đánh giá Lạc Thanh Uyên một cái, dưới tình cảnh địch nhiều ta ít, còn có thể bảo trì trấn định, trật tự rõ ràng, Lạc Thanh Uyên này ngược lại còn có vài phần thông minh.

"Không phải ta bảo các ngươi tới sao? Ta đã nói gì với các ngươi, sao không nói lại được? "Lạc Thanh Uyên cười nhẹ một tiếng.

Mạnh Cẩm Vũ thấy thế nóng nảy, toàn bộ kế hoạch của bọn họ đều thay đổi, những vấn đề này căn bản còn chưa nghĩ ra.

Nàng ta nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: "Dược, nàng nhất định hạ dược ta, Vương gia, nàng ta lúc trước cũng là như vậy hại người, nàng ta làm loại chuyện này quá bình thường!"

Ánh mắt Phó Trần Hoàn phát lạnh.

Lạc Thanh Uyên làm như biết Phó Trần Hoàn muốn nói gì, nàng vội vàng mở miệng trước: "Vương gia, đêm đại hôn của ta nếu cho người dùng loại thuốc này, người còn có thể tỉnh táo lại sao?"

"Huống chi hương ta mang đến đêm đó đã dùng hết, ta một mình ở trong vương phủ, đi đâu lấy thuốc này?"

Đêm hôm đó Lạc Thanh Uyên chỉ dùng mê tình hương, dược hiệu kia kém xa Cực Lạc Tán, nhìn Mạnh Cẩm Vũ đêm nay dù bị ném vào trong sân còn hồn nhiên không biết, đắm chìm trong thế giới ảo giác của mình, có thể thấy được dược lực này mạnh bao nhiêu.

Đêm đại hôn nếu dùng Cực Lạc Tán, Lạc Thanh Uyên này sợ là đã sớm cùng Phó Trần Hoàn gạo nấu thàng cơm rồi.

Mạnh Cẩm Vũ dưới tình thế cấp bách dây dưa không ngớt, "Vương gia, lời này của nàng ta ý tứ chính là biết đây là thuốc gì!"

Lạc Thanh Uyên nhàn nhạt nhìn Mạnh Cẩm Vũ một cái, khí định thần nhàn nói: "Vương phủ này nói nhỏ không nhỏ, nhưng nói lớn cũng không lớn, lục soát một phen, xem ai có thuốc này không phải xong rồi sao?"

Mạnh Cẩm Vũ cả kinh, có chút chột dạ rũ mắt xuống, Cực Lạc Tán này còn chưa dùng hết, còn có một nửa giấu ở dưới giường của nàng, nếu điều tra, không phải toàn bộ lộ tẩy...

Lạc Nguyệt Doanh cũng kinh sợ, Lạc Thanh Uyên ngu xuẩn này khi nào thì có thể ăn nói như vậy?

Đổi lại là trước kia, chỉ là bị người vây quanh chỉ trỏ đã chịu không nổi phải về phòng trốn đi, hôm nay lại có thể tranh luận với Mạnh Cẩm Vũ, mấu chốt là nàng ta còn trật tự rõ ràng như vậy, không có càn quấy.

Nàng ta lo lắng nhìn thoáng qua Phó Trần Hoàn, Vương gia chậm chạp không hạ lệnh, chắc hẳn cũng đã nghe lọt lời của Lạc Thanh Uyên rồi, vậy phải làm thế nào cho phải!

Lạc Thanh Uyên nhướng mày nhìn về phía Phó Trần Hoàn, cố ý ngôn ngữ kí©h thí©ɧ: "Vương gia anh minh thần võ, hẳn là sẽ không để người vô tội bị oan chứ?"

Ánh mắt Phó Trần Hoàn phát lạnh, mày nhíu lại, hắn đương nhiên nhìn ra được chuyện này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

"Người đâu, đem Mạnh Cẩm Vũ..."

Vừa nghe đến đó, Lạc Nguyệt Doanh trong lòng căng thẳng, biết kế hoạch là hoàn toàn thất bại, vội vàng mở miệng cắt ngang: "Vương gia... Cẩm cô nương gặp phải những chuyện này đã rất thảm rồi, đây đối với nữ tử mà nói chính là vô cùng nhục nhã, có thể cầu xin Vương gia, tha cho nàng hay không?"

Phó Trần Hoàn nghe xong, do dự một chút, nhưng vẫn giữ tính mạng Mạnh Cẩm Vũ, "Nhốt Mạnh Cẩm Vũ vào hậu viện trước."

Ánh mắt lạnh như băng của hắn lại rơi xuống trên người mấy hạ nhân, thanh âm u lãnh hạ lệnh: "Mấy tên này, gϊếŧ."

Tiếng nói vừa dứt, mấy hạ nhân kinh hoảng hô to: "Vương gia tha mạng! Vương gia, bọn nô tài chỉ làm theo lệnh, bọn nô tài chỉ làm theo lệnh thôi!"

Nhưng Phó Trần Hoàn lại không có nửa điểm muốn tha cho bọn họ, hắn khoanh tay đứng dậy, thần sắc băng hàn nói:

"Dám gây sóng gió trong vương phủ, chỉ có một kết cục."

Mấy hạ nhân còn đang hô to cầu xin tha thứ, Tô Du nhíu mày, lập tức gọi thị vệ tới: "Toàn bộ kéo xuống!"

Thị vệ tiến lên trực tiếp đánh ngất đám người, trực tiếp kéo ra khỏi viện.

Bầu không khí xơ xác sợ tới mức người trong viện không dám thở mạnh, không khí yên tĩnh.

Mạnh Cẩm Vũ cũng bị kéo ra khỏi sân như vậy, nàng ta thậm chí không dám lên tiếng cầu xin tha thứ, chỉ là lúc bị kéo đi, ánh mắt nhìn Lạc Thanh Uyên tràn ngập oán hận.

Trong nháy mắt đó, Lạc Thanh Uyên từ ấn đường của Mạnh Cẩm Vũ thấy được một chút tử khí, hai mắt có trừng nàng như thế nào cũng vẫn vô thần như trước, không có chút sức sống nào, mệnh không còn lâu nữa.

Nhục nhã tối nay đối với bất kỳ nữ tử nào mà nói đều là trí mạng, Phó Trần Hoàn không gϊếŧ nàng ta, nàng ta cũng khó có thể sống sót.

Sau đó Tô Du liền để mọi người rời khỏi sân.

Lạc Nguyệt Doanh có chút kinh hãi quá độ, đỡ trán, suy yếu suýt nữa té xỉu, bị Phó Trần Hoàn đỡ lấy, thân thiết nhìn nàng, "Có khỏe không?"

Lạc Nguyệt Doanh ngượng ngùng gật đầu, "Ta không sao, Vương gia cũng mệt mỏi rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi."

Ngụ ý của Lạc Nguyệt Doanh chính là muốn Phó Trần Hoàn đưa nàng ta trở về, nhưng mà Phó Trần Hoàn suy nghĩ một chút, nói: "Tô Du, đưa Nguyệt Doanh về phòng, để Cố đại phu đến xem, kê thuốc an thần."

"Tạ vương gia quan tâm."

Lập tức Tô Du tiến lên, hộ tống Lạc Nguyệt Doanh rời đi.

Trong sân lại khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại Lạc Thanh Uyên và Phó Trần Hoàn hai người.

Hai người mặt đối mặt, Phó Trần Hoàn đôi mắt hơi lạnh, mở miệng câu nói đầu tiên chính là cảnh cáo: "Lại có lần sau, Nhϊếp Chính vương phủ không chứa nổi ngươi!"

Lạc Thanh Uyên nghe vậy không khỏi cười lạnh một tiếng, "Lại có lần sau? Vương gia nếu nhận định là ta quấy rối, vì sao bị nhốt lại là Mạnh Cẩm Vũ?"

Ánh mắt tràn ngập khıêυ khí©h của nàng trong mắt Phó Trần Hoàn đặc biệt chói mắt, ngữ khí của hắn băng hàn: "Ngươi thật coi bản vương nhìn không ra? Mạnh Cẩm Vũ có lẽ là muốn hại ngươi, nhưng cuối cùng xảy ra chuyện lại là nàng ta, trong này không có ngươi gây sóng gió sao?"

"Lần này coi như xong, lần sau nếu còn dám chơi những trò này, bổn vương tuyệt không tha cho ngươi!"

Lời nói của Phó Trần Hoàn khiến trong lòng nàng giận dữ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn, "Cho nên ý của Vương gia là, người khác muốn hại ta, ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu phải không? Vương gia nếu thật cái gì cũng nhìn ra được, chẳng lẽ không nhìn ra quan hệ giữa Lạc Nguyệt Doanh và Mạnh Cẩm Vũ?"

"Vương gia chán ghét ta, là bởi vì ta gả thay, nhưng ngươi cũng không nghĩ tới, ta như vậy một người tay trói gà không chặt làm sao tiến vào phòng thủ trùng trùng của vương phủ?"

Có lẽ là nguyên chủ lưu lại không cam lòng.

Chính nàng cũng cảm thấy oan khuất thay cho Lạc Thanh Uyên, nhịn không được muốn giải thích hai câu.

Lạc Thanh Uyên có chút ngu xuẩn, nhưng chủ ý gả thay là do Lạc Nguyệt Doanh đưa ra!

Dựa vào cái gì hắn liền đem tất cả sai lầm đổ lên người nàng, dẫn đến nàng hiện tại làm cái gì cũng là sai!

Nghe được lời nàng nói, Phó Trần Hoàn sắc mặt càng khó coi, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, tràn ngập uy hϊếp, "Bổn vương một lần cuối cùng cảnh cáo ngươi!"