Chương 7: Đúng là đã làm chuyện xấu

Mạnh Cẩm Vũ và những hạ nhân này đều không nên xuất hiện ở phòng Lạc Thanh Uyên, nhưng đêm nay những người này đều tề tụ trong phòng nàng, mà nàng lại căn bản không có ở trong phòng, điều này làm cho hắn không thể không tự hỏi, tối nay có phải Lạc Thanh Uyên cố ý gây ra hay không.

Lạc Thanh Uyên không hiểu ra sao, nhíu mày lạnh lùng, "Vương gia đây là thẩm vấn phạm nhân?"

Thấy thế, Lạc Nguyệt Doanh nhanh chóng tiến lên kéo cánh tay của nàng, cố ý dùng nhỏ giọng nhưng tất cả mọi người nghe được thanh âm nói: "Tỷ tỷ, không thể nói chuyện với Vương gia như vậy, tỷ đêm nay làm cái gì, mau nói thật với Vương gia, có muội ở đây, Vương gia sẽ không làm khó tỷ."

Hành động này của Lạc Nguyệt Doanh, ngược lại có vẻ chuyện đêm nay thật sự là do Lạc Thanh Uyên làm.

Đáy mắt Lạc Thanh Uyên hiện ra một tia lãnh mang không dễ phát hiện, cố ý chột dạ rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Ta thừa nhận, đêm nay ta thật sự đã làm chút chuyện xấu..."

Nghe đến đó, Lạc Nguyệt Doanh ra vẻ khϊếp sợ, nâng cao thanh âm: "Cái gì? Tỷ tỷ sao có thể hồ đồ như vậy chứ!"

Lạc Nguyệt Doanh lôi kéo Lạc Thanh Uyên tiến lên, thần sắc ngưng trọng nói với nàng: "Tỷ tỷ, tỷ cùng Vương gia nhận sai đi, có muội ở đây, không có việc gì!"

Lạc Nguyệt Doanh nhìn thấy thần sắc Lạc Thanh Uyên, nhìn ngu xuẩn giống như trước kia, nhân cơ hội này để cho chính nàng ăn nói, tốt nhất là chọc giận Vương gia, để cho Vương gia hạ lệnh đánh chết nàng!

Phó Trần Hoàn cũng nhíu mày, sắc mặt có chút âm trầm.

Chung quanh im ắng, tầm mắt mọi người đều tụ tập trên người Lạc Thanh Uyên, chờ nghe nàng khai báo tội ác của mình.

Mạnh Cẩm Vũ này là con gái ruột của Mạnh quản sự, ở trong phủ Nhϊếp chính này là nha hoàn nhất đẳng, ít nhiều cũng coi như nửa thân tín của Vương gia, Lạc Thanh Uyên tính kế lên đầu Mạnh Cẩm Vũ, nhất định là chịu không nổi!

Lạc Thanh Uyên cúi đầu, giơ tay sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình, chậm rãi mở miệng: "Tối nay ta ra bếp ăn vụng, nhưng trong nồi không còn một hạt gạo nào, ta căn bản không trộm gì cả!"

"Cái này, cũng đáng giá gọi tất cả mọi người chất vấn ta như vậy sao?" nàng ngẩng đầu, ngữ khí bất mãn chất vấn Phó Trần Hoàn.

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều là vẻ mặt giật mình, hai mặt nhìn nhau.

Lạc Nguyệt Doanh trực tiếp cả người cứng đờ.

Phó Trần Hoàn nhíu chặt mày, ánh mắt thâm thúy đánh giá Lạc Thanh Uyên, nói dối tự nhiên như thế, mặt cũng không đỏ một chút! Nữ nhân này thật đúng là nói dối thành tính!

Nhưng lúc này, bụng Lạc Thanh Uyên rất phối hợp phát ra âm thanh bụng đói kêu vang.

Trong đêm yên tĩnh này, không khí càng thêm trầm trọng......

Gân xanh trên trán Phó Trần Hoàn giật giật.

Nhìn vẻ mặt đói khát và nhẫn nhịn của Lạc Thanh Uyên, nhịn không được nghĩ, người trong phủ nhất định không để cho nàng sống khá giả, ăn miếng cơm, đối với nàng mà nói có lẽ đích xác rất khó khăn.

"Vương gia... Vương gia, ta nóng quá..." Mạnh Cẩm Vũ trên mặt đất quấn chăn còn ý thức không rõ vặn vẹo, giọng nói cực kỳ mập mờ gọi Vương gia, khiến sắc mặt Phó Trần Hoàn tối tăm.

"Tiêu Sơ, đánh thức nàng ta!" Phó Trần Hoàn lạnh giọng hạ lệnh.

Theo đó một bóng người màu đen tung bay rơi vào trong viện, trước khi người này xuất hiện, hầu như không có bất kỳ âm thanh nào, cũng không biết là từ đâu chui ra, khí thế cả người sắc bén, thân hình bước chân đều nhìn ra được là một cao thủ.

Tiêu Sơ tiến lên, không chút thương hương tiếc ngọc, mạnh mẽ bắt mạch cổ tay Mạnh Cẩm Vũ, lập tức lấy ra viên thuốc gì đó từ trong ngực, đút cho Mạnh Cẩm Vũ một viên.

Hẳn là thuốc giải Cực Lạc Tán rồi.

Tiêu Sơ là thị vệ bên người Phó Trần Hoàn, hắn lại chuẩn bị loại giải dược này, Phó Trần Hoàn sợ Lạc Thanh Uyên lại bỏ thuốc cho hắn bao nhiêu?

Sau đó, Mạnh Cẩm Vũ liền tỉnh lại.

Khi mở mắt ra nhìn thấy màn như này, sợ tới mức hoa dung thất sắc, phát hiện quần áo mình không chỉnh tề, lại liên tục thét chói tai.

"Tại sao có thể..." Mạnh Cẩm Vũ quả thực không thể tin được đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ phút này lại chân thật không phải đang nằm mơ, nàng ta hoảng loạn không thôi.

Phó Trần Hoàn thần sắc băng hàn, lạnh giọng mở miệng: "Đêm nay xảy ra chuyện gì, nói thật đi."

Hắn vẫn không tin tất cả đều không liên quan đến Lạc Thanh Uyên.

Nếu thật sự không liên quan đến nàng, sao lại xảy ra trong phòng nàng.

Mạnh Cẩm Vũ còn không có từ trong đả kích phục hồi tinh thần lại, lẳng lặng nhìn về phía Lạc Nguyệt Doanh, ánh mắt hỏi nàng ta đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, vì sao người nằm ở chỗ này là nàng, không phải là Lạc Thanh Uyên sao!

Lạc Nguyệt Doanh âm thầm nháy mắt với nàng ta, ý bảo nàng ta dẫn sự tình tới Lạc Thanh Uyên.

Giờ phút này Lạc Thanh Uyên bất động thanh sắc, lại đem ánh mắt trao đổi của hai người thu hết vào đáy mắt, nàng ngược lại muốn nhìn xem, đám người này còn muốn vu khống nàng như thế nào.

Mạnh Cẩm Vũ một lần sụp đổ, nghĩ đến chính mình mất đi thân thể trong sạch còn làm ra chuyện xấu như thế, nàng ta còn có mặt mũi nào mà sống chứ, nhưng cho dù chết, nàng ta cũng muốn kéo Lạc Thanh Uyên tiện nhân này chết cùng!

Nàng ta tức giận chỉ vào Lạc Thanh Uyên, "Là nàng! Vương gia, là nàng hại ta!"

"Mẫu thân ta cũng đã định hôn sự cho ta, nhưng hôm nay, ta còn lập gia đình thế nào a... Ta còn không bằng chết đi cho xong..." Mạnh Cẩm Vũ khóc lóc thảm thiết.

Mạnh Cẩm Vũ vừa mới nói xong, Lạc Nguyệt Doanh vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lạc Thanh Uyên, "Tỷ tỷ, tỷ khi nào... trở nên ác độc như thế?"

Nhìn bộ dáng tiểu bạch thỏ hoảng sợ quá độ của Lạc Nguyệt Doanh.

Lạc Thanh Uyên trong lòng cười lạnh, mới lười cùng nàng ta giải thích, trực tiếp nhìn về phía Mạnh Cẩm Vũ, "Ngươi nói là ta hại ngươi, lấy ra chứng cớ đi!"

Mạnh Cẩm Vũ lập tức nhìn về phía hạ nhân quỳ đầy đất kia, hô: "Các ngươi nói, là ai cho các ngươi tới!"

Phó Trần Hoàn cũng ném đi ánh mắt.

Mấy hạ nhân run lẩy bẩy mở miệng nói: "Là... là Vương phi."

Lời này vừa nói ra, Mạnh Cẩm Vũ giống như là lấy được thiên đại chứng cớ, đột nhiên nhào tới bên chân Phó Trần Hoàn, khóc rống lên: "Vương gia! Vương gia, ngài nghe thấy không! là nàng hại ta! Nàng hại ta thật thảm a... Cũng bởi vì ta nói một câu cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, nàng ghi hận cới ta, hủy đi cả đời của ta!"

Hạ nhân trong viện đều đã nghe qua thanh danh của Lạc Thanh Uyên, hơn nữa nàng còn gả thay, tất cả mọi người chướng mắt nàng, giờ phút này nhìn bộ dáng thảm hại như vậy của Mạnh Cẩm Vũ, cũng đáng thương cho nàng ta.

"Đường đường là vương phi, lại tàn nhẫn hạ thuốc như vậy, căn bản không xứng làm vương phi!"

"Vốn là hàng giả, ai thừa nhận nàng ta là vương phi? Quả thực đê tiện vô sỉ!"

Trong sân một ít ma ma lớn tuổi kia nghiến răng nghiến lợi ngữ khí, hận không thể đem Lạc Thanh Uyên bán đi.

Nghe mọi người đối với Lạc Thanh Uyên chỉ trích, Lạc Nguyệt Doanh trong lòng đắc ý, này toàn bộ Nhϊếp Chính Vương phủ, bao gồm Vương gia, không có một người sẽ đứng ở phía Lạc Thanh Uyên, đêm nay mặc dù nàng cái gì cũng không làm, cũng là hết đường chối cãi, đem trên lưng cái nồi đen này đi chết đi!

Nàng lạnh lùng nhìn trò hay kế tiếp.