Edit: CoCa Sữa
Ba ngày sau, Cung Bạch cầu kiến ở bên ngoài Nhϊếp Chính Vương phủ.
Thẩm Tạ nhíu mày, Cung Bạch? Có phải là thế tử Tuyên Bình Hầu không?
"Không gặp."
“Cung thế tử nói là tới tìm Nam Phong công tử.” Trường An nói, hơn nữa cũng không có ý tứ muốn gặp Vương gia, sắc mặt cũng phi thường khó coi, nhưng những lời này Trường An cũng không dám nói.
Thẩm Tạ: “……”
“Nghe nói hắn cùng Cố Nam Phong quan hệ không tồi?”
“Vâng, bất quá hai người tuyệt đối không có gì, Nam Phong công tử và Cung thế tử đã quen biết nhau từ lâu. Nếu có chuyện gì, Nam Phong công tử cũng sẽ không xuất hiện ở Lê viên."
Quen biết đã lâu, Thẩm Tạ ngẫm nghĩ những lời này: “Dẫn hắn trực tiếp đến Thương Khung viện, không cần tới gặp ta, về sau Cung Bạch lại qua đây tùy Cố Nam Phong quyết định.”
“Vâng.” Trường An đồng ý, quay đầu đi ra ngoài phân phó.
Cung Bạch một đường được tôi tớ đưa đến Thương Khung viện, hắn khi thiếu niên từng đã tới Nhϊếp Chính Vương phủ một lần, bên trong phủ không tinh xảo bằng hiện tại, nhưng tiêu chuẩn Nhϊếp Chính Vương phủ quy cách vốn là so Quốc công phủ cao hơn, Thẩm Tạ đã tính rất điệu thấp.
Cung Bạch một khắc cũng không dám chậm trễ, hắn thực lo lắng Cố Nam Phong, trên đường vẫn luôn thúc giục: “Các ngươi đi nhanh chút, bằng không chỉ cho ta phương hướng, ta chính mình đi qua.”
“Thế tử thứ lỗi, lập tức liền đến.” Gã sai vặt bước chân vội vàng nhanh hơn, tới trước Thương Khung viện, gã sai vặt đã thở hồng hộc, mệt đến nói không nên lời, dù họ đến từ Nhϊếp Chính Vương phủ không phải ai cũng có thể luyện võ, làm sao có thể so sánh được với Cung Bạch.
Cố Nam Phong đang đọc sách, nghe bên ngoài có người nói Cung Bạch đến, liền đứng dậy chào đón, Cung Bạch nhìn thấy Cố Nam Phong sửng sốt một lát, lúng túng đi vào phòng.
“Ngươi như thế nào mặc thành như vậy?” Cung Bạch liếc nhìn phòng của Cố Nam Phong, căn phòng rộng rãi và rất sạch sẽ, giá sách chất đầy sách, trên đó có đồ trang trí trông rất xa xỉ đắt tiền.
Cố Nam Phong nhìn theo tầm mắt Cung Bạch: “Đây là lão phu nhân đưa lại đây, nàng sợ ta chịu ủy khuất, mỗi ngày đều cho người mang đồ đến.”
Dù là một món trang sức bằng ngọc cỡ lớn hay là bánh ngọt, trái cây thông thường, lão phu nhân cũng không bao giờ quên gửi cho y một miếng, nếu lại đưa một cái nữa, y sẽ không còn chỗ để, vàng bạc châu báu đưa cho y trước đây vẫn còn nhét ở phòng bên
“Lão phu nhân đưa?” Cung Bạch hỏi: “Chẳng lẽ đúng như bên ngoài nghe đồn, là lão phu nhân muốn ngươi ở lại?”
“Vậy tại sao ta lại ở trong Thương Khung viện nơi Thẩm Tạ ở?” Cố Nam Phong ngồi xuống ghế trên,hỏi ngược lại.
Cung Bạch cũng đi theo ngồi xuống, hừ một tiếng: “Ta liền biết! Đã sớm khuyên ngươi, tránh xa hắn từ lâu rồi. Tại sao ngươi còn lao tới đây, là sợ hắn nhìn không thấy sao?”
“Ta cũng không nghĩ tới.” Cố Nam Phong bất đắc, ở lại nơi này đối với y có lợi cũng có tệ, bất quá lợi nhiều lớn hơn tệ, không lỗ.
Nếu không phải ở địa bàn Thẩm Tạ, Cung Bạch đã sớm bắt đầu nói những lời khó nghe, bên ngoài hắn vẫn là không dám đắc tội Thẩm Tạ, chỉ có thể tức giận Cố Nam Phong không nghe lời hắn.
“Ngày ấy ta đã nghe nói chuyện của ngươi, vốn định lại đây, kết quả bị phụ thân phát hiện, đem ta nhốt lại, cho người canh giữ ngày ngày đêm đêm nhìn ta chằm chằm, hiện tại mới thả ra.”
“Ngươi thế nào, không bị hắn khi dễ đi?”
“ Phụ thân cho rằng ngươi và Thẩm Tu Tề đã cùng nhau gạo nấu thành cơm rồi, ngươi thả ta ra ngoài cũng vô dụng, dù sao ta cũng không thể trộm Thẩm Tu Tề. Ha, nếu như ta thích nam nhân, ta còn có thể để ngươi lưu lại lê viên? Nhưng ta giải thích như thế nào cùng hắn đều không nghe, tính tình kia cùng tổ phụ ta thật là giống nhau như đúc.”
“Hầu gia cũng là lo lắng ngươi, dù sao thì ngươi cũng sắp thành thân rồi, cả ngày tới tìm ta, đối với ngươi thanh danh không tốt.” Cố Nam Phong nói, tuy rằng y bán nghệ không bán thân, nhưng trong mắt các thế gia, y cùng những kỹ tử không có khác nhau.
Không thấy hiện tại thanh danh Tam hoàng tử đã xú sao? Không có người dám đem nữ nhi gả cho hắn, hơn nữa Tam hoàng tử xuất thân không tốt, sau này nhiều lắm chì làm một Vương gia phú quý, cũng sẽ không mạo hiểm đem hạnh phúc cả đời của con gái mình chỉ vì chút quyền lực đó.
Phụ thân nên hảo hảo nghe một chút dân chúng đánh giá ngươi như thế nào, cho dù muốn thành thân, ta cũng không nghĩ cưới cái loại bị phú quý che mắt hai mắt, chỉ biết cẩm y ngọc thực, không biết dân gian khó khăn.” Cung Bạch nói.
Cố Nam Phong lắc đầu: “Khó mà nói.”
Bây giờ bất kỳ tiểu thư nào cũng không phải được gia đình quyền quý nuôi dưỡng, Cung Bạch tuổi có chút lớn, nếu chọn mãi cũng không tìm được người phù hợp.
Không tìm được thì cứ từ từ, dù sao tuổi ta cũng lớn, có thể đợi thêm vài năm nữa." Cung Bạch cũng biết điều mình mong muốn có thể không thành hiện thực, nhưng hắn thực sự không muốn làm hại cô nương khác nên hắn chỉ muốn tìm một cô nương thể nói chuyện tình đầu ý hợp.
Cố Nam Phong cười khẽ, Cung Bạch còn quá nhỏ, hắn muốn chờ đợi, nhưng Tuyền Bình Hầu sẽ không để hắn chờ hôn nhân đại sự từ trước đến nay đều là lệnh của cha mẹ và người mai mối, Cung Bạch lại không dám ngỗ nghịch Tuyên Bình Hầu, e rằng chẳng bao lâu nữa vấn đề hiếu thảo và việc hôn nhân liền sẽ lập tức định ra.
Cung Bạch cảm thấy đề tài này có chút nặng nề, không muốn nói nhiều, liền nói: “ Hiện tại bên ngoài rất loạn, kinh thành đã giới nghiêm, ngươi ở vương phủ cũng khá tốt, bằng không ta còn phải lo lắng ngươi.”
Hết chương 11.1