Chương 11.2

Edit: CoCa Sữa

“Kinh thành giới nghiêm?” Cố Nam Phong nhíu mày, y cái gì cũng không biết, ở chỗ này duy nhất không tốt chính là tin tức đến quá muộn, không thể căn cứ tình thế kịp thời chuyển biến kế hoạch, mà Thẩm Tạ dân cư cực kỳ nghiêm ngặt , không có tin tức nào được truyền ra một chút .

“Nghe nói trong cung có một bảo vật đột nhiên không cánh mà bay, Hoàng Thượng giận dữ, không biết đó là loại bảo vật gì, tức giận đến suýt chút nữa hộc máu, đích thân nhìn chằm chằm vào Kim Ngô Vệ điều tra, trong cung ngoài cung đều ở lục soát, ngoài cung là từ phủ doãn Cao Toàn cùng Hình Bộ thượng thư Liêu Kim mang theo người cùng nhau điều tra.”

Bởi vì chuyện này, danh tiếng Cố Nam Phong bị Thẩm Tà ép ở lại Nhϊếp Chính Vương phủ đã hoàn toàn bị trấn áp, mọi người sợ hãi không dám quỳ trước cửa phủ Đại hoàng tử, sớm đã ai về nhà nấy, từng người nơm nớp lo sợ.

“Cố Nam Phong bưng một đĩa bánh ngọt đặt trước mặt Cung Bạch, xem ra đồ thất lạc cực kỳ quan trọng, nhưng bọn họ lại chưa từng nghe nói đến trong cung có bảo vật gì hiện tại phỏng chừng toàn kinh thành người đều biết hoàng cung đánh mất đồ vật gì đó.

Cung Bạch gật đầu: “Tình huống cụ thể ta cũng không biết, chỉ là nghe nói bảo bối đã biến mất mấy ngày trước, bởi vì bị cất giấu nên hoàng thượng không phải ngày nào cũng đi xem, thẳng đến hôm nay mới phát hiện, bảo vật không có ở Tàng Bảo Các, mà là hắn đột nhiên biến mất khỏi mật thất hoàng cung.”

Bên ngoài hoàng cung chưa bao giờ có bất kỳ Kim Ngô Vệ nào huống chi lại có nhiều cung nữ và thái giám như vậy, cho dù hoàng đế có xa hoa và hiếm khi nghỉ ngơi trong cung của mình, cũng không có cách nào có thể làm gọn gàng như vậy mà không bị phát hiện... Võ công của người này rốt cuộc cao bao nhiêu?

“Thẩm Tạ biết chuyện này sao?” Cố Nam Phong hỏi.

Cung Bạch cầm lấy một khối điểm tâm: “ Hắn đương nhiên biết, nhưng hắn không quan tâm những chuyện này. Nếu hôm nay không tìm được bảo bối, nhìn tình huống này, hoàng đế nhất định sẽ triệu Nhϊếp Chính Vương tiến cung.”

Cố Nam Phong không cho là đúng, trước kia có chuyện gì, hoàng đế sẽ lặp tức triệu Thẩm Tạ vào cung, nhưng đến nay vẫn không có động tĩnh gì, đoán chừng hoàng đế không muốn Thẩm Tạ biết chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ đó là con dấu ngọc tỷ truyền ngôi?

Không, không ai có thể đánh cắp thứ đó!

Muốn tạo phản thì chỉ cần tự mình làm, mà Thẩm Tạ muốn vị trí đó, mặc dù danh không xứng ngôn không thuận, nhưng hắn quả thực có bản lĩnh, không cần lấy trộm, hắn chỉ cần đoạt là được.

Cho nên rốt cuộc là mất cái gì, còn phải đi tìm hiểu rõ ràng, quan trọng nhất chính là, kinh thành không biết khi nào xuất hiện một cao thủ, người này y cần phải biết rằng ai, kế hoạch nhiều năm như vậy, cẩn thận mấy cũng có thể sai sót.

Không phải ngươi quen hắn như vậy sao? Hắn đã biết tên rồi." Cung Bạch cắn một miếng bánh, chiếc bánh ở Nhϊếp Chính Vương phủ quả thực có khác biệt, mùi vị còn ngon hơn bánh ở Hầu phủ.

Không ăn thì không ăn, đến ăn nhiều mấy cái.

Cố Nam Phong sửng sốt một chút, xem ra thật sự không nên trực tiếp gọi Thẩm Tà bằng tên, nhưng không giống Cung Bạch, y không phải thuần cổ, y từ nhỏ đã có ký ức, cho nên luôn quên mất tầm quan trọng tên của những cổ nhân.

“Thật không quen lắm, ngươi nhắc nhở ta, về sau ta sẽ nhớ rõ.”

Không biết Thẩm Tạ nghe đến cái tên này sẽ có biểu tình như thế nào, y biệt hiệu là Nam Phong, nhưng không ai biết, y cũng sẽ không bao giờ nói ra, bởi vì y không quan tâm đến sự khác biệt giữa tên và chữ.

“Hắn không làm gì ngươi sao?” Vừa rồi Cố Nam Phong đổi chủ đề, Cung Bạch nhớ lại đây chính là điều hắn quan tâm nhất.

Cố Nam Phong lắc đầu: “Không có, hắn chỉ cho ta ở nơi này, sau đó chuyển đến một đống sách, nói ta nên đọc nhiều sách.”

Cung Bạch: “……”

“Hắn là đang phát bệnh nghiêm trọng.”

Trước kia Thẩm Tạ không như vậy, hắn cũng không biết từ khi nào thay đổi, đại khái là sau khi Định Quốc công qua đời, còn có một chuyện...

"Nam Phong, có ai từng nói với ngươi rằng trông ngươi rất giống một người không?" Cung Bạch nói, lần đầu gặp Cố Nam Phong hắn cũng cảm thấy như vậy, chỉ là người kia đã qua đời nên hắn không hề đề cập đến. Bây giờ nghĩ lại các loại hành động của Thẩm Tạ, Thẩm Tà trước đây cùng người nọ đánh nhau, không chiếm được chổ tốt, chẳng lẽ là muốn lấy lại từ Cố Nam Phong sao?

Cố Nam Phong lắc đầu: "Không có."

"Giống ai?"

“Ngươi đã từng nghe nói qua Trấn Bắc Vương?” Cung Bạch hỏi.

Cố Nam Phong đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu và trả lời một cách thoải mái: “Tất nhiên đã nghe nói qua. Trấn Bắc Vương đại danh đỉnh đỉnh đã bị cầm tù vì tội mưa nghịch phản quốc và cả gia môn ông ấy đều bị xử tử. Dường như đã xảy ra mười mấy năm trước phải không?"

“Ừm là chuyện 12 năm trước, cùng năm đó Định Quốc công cũng qua đời, giữa hai bên ta không biết có liên hệ gì, nhưng ngươi lớn lên rất giống con trai thứ ba của Trấn Bắc Vương năm đó kinh thành Thẩm Tạ hình như có thù oán với người đó, chẳng lẽ hắn giữ ngươi ở đây để báo thù chăng?”

Danh chấn kinh thành, Cố Nam Phong cười nhạo trong lòng, người kia đã sớm chết, lại kinh tài tuyệt diễm, cũng bất quá chỉ là từ trước.

Hết chương 11.2

Chúc các bạn nữ 20/10 vui vẻ và hạnh phúc🌹🎉