Chương 50: Thật lâu phía trước là bao lâu

"Cuộc đời này ta tuyệt đối sẽ không trở thành điểm yếu của Vương gia." Nam Hi sâu sắc nói, "Nếu có một ngày, ta thật sự trở thành thứ để người khác bức ép Vương gia, như vậy ta tình nguyện tự mình kết thúc, cũng tuyệt đối sẽ không làm Vương gia..."

"Không được." Dung Dục khẽ thay đổi sắc mặt, đôi mắt đen nhánh âm trầm quay cuồng, "Bổn vương không cho phép nàng xằng bậy."

Nam Hi ngước mắt, điềm đạm cười: "Ta là nói nếu..."

"Không có nếu." Dung Dục ngữ khí căng chặt, "Bổn Vương sẽ không để loại tình huống này phát sinh."

Nam Hi trầm mặc một lát, chậm rãi đưa tay ôm hắn, ừ một tiếng nhỏ đến mức không thể phát hiện: "Vương gia nói rất đúng, loại tình huống này sẽ không có khả năng phát sinh."

Đâu ra có nhiều nếu như vậy?

Sống lại một đời, còn không phải vì tìm tới những kẻ thù đó đòi lại công đạo sao?

Dung Dục có binh quyền trong tay, hắn lại là một người cứng cỏi ương ngạnh như vậy, hơn nữa nàng có được ký ức kiếp trước, hai người bọn họ chiếm cứ quá nhiều ưu thế, nếu như vậy mà còn có thể bị người khác tính kế một lần nữa, vậy nàng còn sống làm gì?

Nam Hi an tĩnh lại, trong lòng lại nhịn không được mà hiện lên nghi hoặc.

Thái độ và cảm giác mà Dung Dục đối với nàng có chút không giống bình thường, không giống như là thích đơn thuần, thậm chí căn bản không giống phản ứng bình thường mà một người nam nhân thích một nữ tử nên có.

Nam Hi tâm niệm hơi đổi, có chút chần chừ mà mở miệng: "Vương gia thật sự thích ta?"

Vấn đề này buổi sáng hỏi qua một lần, kiếp trước lúc Nam Hi sắp chết cũng xác định Dung Dục xác thực thích mình.

Nhưng lúc này nàng cảm thấy chính mình còn cần xác nhận lại một lần.

Con ngươi màu đen của Dung Dục khóa chặt nàng, đáy mắt tựa như cất giấu những nỗi niềm sâu không lường: "Đúng vậy."

"Thích ta từ khi nào?" Nam Hi tò mò, "Vì sao Vương gia lại thích ta?"

"Thật lâu thật lâu phía trước." Dung Dục nói, "Thích chính là thích, không vì cái gì cả."

Thật lâu thật lâu phía trước?

Thật lâu là bao lâu?

Đáy lòng Nam Hi hiện lên cảm giác khác thường.

Tính toán năm nay nàng đâu đấy cũng mới mười sáu tuổi, thật lâu phía trước rốt cuộc là bao lâu?

Ba năm, năm năm?

Dung Dục không có khả năng thích nàng khi nàng mới mười tuổi.

Hơn nữa năm mười sáu tuổi hắn đã đi lãnh binh, mấy năm đó đều thường xuyên ở trên chiến trường. Lần đầu tiên Nam Hi nhìn thấy Nhϊếp Chính Vương Dung Dục chính là ngày hắn chiến thắng dẫn đại quân trở về, người thiếu niên như thiên thần ngồi cao ở đầu đại mã, tản ra khí chất quý khí cùng thiết huyết dày đặc.

Thanh quý xuất trần cùng thiết huyết sát phạt tựa hồ vốn nên là hai loại tính chất đặc biệt hoàn toàn bất đồng, nhưng ở trên người thiếu niên đó, nàng lại thấy được hai loại tính chất đặc biệt này dung hợp đến hoàn mỹ.

Nếu sau đó không bị cưỡng chế cầm tù, kỳ thật tâm tư Nam Hi là sùng bái Dung Dục, cảm thấy hắn là thần bảo hộ cho Đại Chu, bất quá số lần nàng nhìn thấy hắn kỳ thật không nhiều, khi đó nàng vẫn còn nhỏ, hắn lại là hoàng tử tôn quý, người bình thường sao có thể dễ dàng nhìn thấy được.

Cho nên Nam Hi thật sự là không nghĩ ra được, đến tột cùng Dung Dục thích nàng là khi nào?

"Vương gia!" Thanh âm trong trẻo của Thanh Dương vang lên bên ngoài điện, đánh gãy suy tư của Nam Hi, "Bảo Linh quận chúa cho người đưa thiệp đến đây, mời Vương gia ngày mai tham gia tiệc sinh yến."

Nam Hi ngước mắt, Bảo Linh quận chúa vậy mà lại đem thiệp đưa đến Nhϊếp Chính Vương phủ?

Nghĩ như thế nào?

Dung Dục trước nay là người không ưa náo nhiệt, có khi nào đã tham gia qua yến hội mà người khác tổ chức đâu?

"Nàng muốn đi sao?" Dung Dục nhìn về phía Nam Hi, "Đi đến chỗ náo nhiệt cũng tốt."

Nam Hi suy nghĩ, Bảo Linh quận chúa Lâm Diệu Ngôn là một tiểu cô nương bá đạo, tuy có chút kiêu căng, nhưng không ý xấu, hơn nữa kết cục kiếp trước của nàng ấy tựa hồ cũng không được tốt đẹp, cũng chết vì bị người khác tính kế, là đồng bệnh tương liên với nàng.

Bởi vì tình cảm phụ thân nàng là Lâm Tuấn cùng trưởng công chúa đã xảy ra bất hòa.