Chương 16: Phụ lòng

Cố Thanh Thư sắc mặt khẽ thay đổi, cúi đầu bảo đảm: "Xin nhạc mẫu đại nhân yên tâm, tiểu tế dù có tổn thương chính mình cũng tuyệt đối không làm tổn thương đến một cọng tóc của Hi muội."

"Vậy sao?" Từ ngoài phòng truyền tới một thanh âm không mặn không nhạt, ba người nghe tiếng đồng thời quay đầu, ngay sau đó không hẹn mà cùng trừng to mắt, "Hi Nhi?"

Nam phu nhân là người đầu tiên lập tức lao tới, nhìn từ trên xuống dưới quan sát Nam Hi: "Hi Nhi, con thế nào rồi? Mấy ngày nay có chịu ủy khuất gì hay không? Nhϊếp Chính Vương có khi dễ con không? Chuyện ám sát ngày hôm qua là như thế nào? Con bị thương ở đâu rồi? Hù chết nương rồi, mau để nương nhìn xem!"

"Nương, con không có việc gì hết." Nam Hi chủ động ôm lấy nương nàng, ôn nhu trấn an, "Con không có việc gì, để nương phải lo lắng rồi."

Cố Thanh Thư khϊếp sợ mà nhìn nàng: "Hi muội, muội... Muội như thế nào..."

"Ta như thế nào mà đột nhiên trở về ư?" Nam Hi buông nương nàng ra, quay đầu nhìn hắn, "Nghe nói phụ thân muốn đem mẹ con Nam Nguyệt vào phủ, cho nên ta tự mình trở về xem chuyện này là như thế nào."

Chính Nam tướng cũng nghi hoặc nàng như thế nào lại đột nhiên trở về, nghe nói đến câu này, trên mặt lập tức hiện lên vài phần xấu hổ, sắc mặt tức giận, "Con như thế nào mà biết chuyện này?"

Làm Thừa tướng một quốc gia, trong phủ thê thϊếp thành đàn không nói, bên ngoài còn ngang nhiên nuôi dưỡng một ngoại thất, hiện giờ càng muốn đem mẹ con ngoại thất nhập phủ, sự tình này hiển nhiên không phải là một cái sự kiện gì đáng sáng rọi vinh dự.

Nam Hi điềm đạm nói: "Vốn là con không biết, nhưng ngày hôm qua Nam Nguyệt đến Nhϊếp Chính Vương phủ thăm con đã khoe khoang vênh váo một hồi, giống như đích nữ như con đã hoàn toàn thất sủng, con cùng nàng cãi cọ vài câu, nàng vậy mà lại dùng dao đâm con bị thương, may mắn Nhϊếp Chính Vương ở ngay bên cạnh một chân đem nàng ta đá văng ra, bằng không mạng con hôm nay còn giữ được hay không đều rất khó nói."

Lời vừa nói ra, Nam phu nhân tức khắc liền tức giận: "Cái gì? Tiểu tiện nhân Nam Nguyệt kia lại dám đâm con bị thương? Ta không trị nàng ta không được mà..."

"Nương." Nam Hi cười mở miệng cắt ngang lời nói của nàng, tuy tính tình nương nàng bên ngoài có chút mạnh mẽ bộc trực, nhưng như vậy cũng tốt, người thiện bị người khinh, ngựa tốt bị người kỵ, nếu nương nàng thật sự như quả hồng mềm, chỉ sợ mấy mấy năm nay sớm đã bị cha nàng làm cho tổn thương thành bộ dạng gì rồi, "Nam Nguyệt bị Nhϊếp Chính Vương đả thương, buổi sáng hộ vệ Thanh Dương của Nhϊếp Chính Vương phủ đã đem nàng đưa tới Cố phủ rồi."

Nói tới đây, nàng quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Thư: "Nam Nguyệt nếu đã bị đưa tới phủ đệ của ngươi, Thanh Thư, phiền ngươi chiếu cố nàng ta một chút."

Cố Thanh Thư mặt mày biến sắc: "Hi muội, nam nữ thụ thụ bất thân, sao lại đem nàng đưa tới phủ ta?"

"Nếu không thì đem nàng ta tới chỗ nào?" Nam Hi điềm đạm cười nhìn hắn, "Cửa lớn Nam gia nàng ta đừng mơ đi vào, chỉ cần ta còn sống một ngày, nàng ta vĩnh viễn là con ngoại phòng."

Cố Thanh Thư sắc mặt đột biến, nghĩ tính tình Nam Hi đột nhiên không giống như trước, có chút nghi hoặc: " Hi muội, muội... Muội làm sao vậy?"

Nam phu nhân cũng kinh ngạc nhìn nữ nhi, không hiểu rõ thái độ của Nam Hi trước mặt Cố Thanh Thư lại cứng cỏi như vậy, hoàn toàn không có cái gì là ngưỡng mộ như trước kia.

Bất quá thấy Nam Hi như vậy lại làm nàng cảm thấy an tâm.

Nam phu nhân là người từng trải, nàng trước nay không xem trọng Cố Thanh Thư người này, nhưng nữ nhi mình thích Cố Thanh Thư, nàng cũng không có biện pháp, tựa như năm đó nàng khăng khăng một mực thích Nam Hành Tri, rồi kết quả thế nào?

Nam Hành Tri vào thời điểm năm đó một nghèo hai trắng tình cảm sâu nặng, hận không thể đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay, hứa hẹn trong miệng, nhưng lúc sau công thành danh toại, ai có thể chống đỡ được sự thay lòng đổi dạ của hắn?

Tiểu thϊếp mỹ mạo từng người một liên tiếp nạp vào phủ, hiện giờ còn muốn đưa nữ nhân đang nuôi ngoài phủ nghênh ngang vào nhà, trong mắt hắn còn có người thê tử năm đó đã tài trợ hết tất thảy để hắn vào kinh đi thi không?