Chương 15: Đại tiểu thư đã trở về?

Nam Hi dẫn theo bên người hai thị nữ, một người là Ngân Nguyệt, người kia là Ngân Sương.

Ngân Nguyệt tương đối hoạt bát, Ngân Sương trầm mặc ít lời, cả hai người đều là võ giả được huấn luyện nhiều kinh nghiệm, thân thủ đặc biệt lợi hại, thêm tám gã hộ vệ kia cũng là những nhân vật không tầm thường, bất quá nếu gặp tình huống nguy hiểm, sẽ cần dùng đến họ.

Nam Hi ngồi trên xe ngựa, cùng hộ vệ hai bên mênh mông cuồn cuộn đi đến trước cửa Thừa tướng phủ, thủ vệ ngoài cửa lớn Thừa tướng phủ thấy nàng từ trên xe ngựa bước xuống, nháy đôi mắt trừng to: "Đại tiểu thư?"

Hai chân Nam Hi đứng yên trên mặt đất, hướng về phía thủ vệ gật đầu.

"Ta... Tiểu... Tiểu nhân lập tức đi bẩm... Bẩm báo Thừa tướng gia..." Thủ vệ canh cửa nói năng lộn xộn, thật sự không đoán được đại tiểu thư bị nhốt ở Nhϊếp Chính Vương phủ đột nhiên trở về, "Cố công tử cũng tới, tiểu nhân..."

"Cố Thanh Thư cũng tới?" Nam Hi cười điềm đạm.

"Vâng."

"Không cần bẩm báo." Nam Hi phất phất tay áo váy lụa rộng màu xanh băng, giọng điệu nhàn nhạt, "Ta tự mình vào, cũng để cho cha nương một kinh hỉ."

Thủ vệ canh cửa nghe vậy, chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, "Vâng, đại tiểu thư đi thong thả, cẩn thận một chút."

Nam Hi nhấc chân bước vào cửa lớn, nhìn phủ đệ trước mặt một hồi lâu, tựa hồ... Đã lâu không trở lại, kiếp trước kiếp này, ký ức lần nữa phân loạn đan xen, Nam Hi nhắm mắt, rồi mở mắt, chậm rãi đi vào bên trong.

"Đại... Đại tiểu thư?" Một tỳ nữ đang quét lá cây kinh ngạc ném cây chổi trong tay, "Đại tiểu thư đã trở về?"

Nam Hi quay đầu nhìn nàng, nhàn nhạt cười nói: "Ta trở về rất kỳ quái sao?"

"Không... Không phải..."

"Cha ta cùng Cố Thanh Thư đang ở đâu?"

"Tùng... Tùng Hạc Viện."

Nam Hi tĩnh lặng một lát, đối với người trong phủ mà nói, bất quá nàng chỉ rời tướng phủ hơn một tháng thôi, nhưng đối với chính bản thân nàng, đã là trải qua kiếp trước kiếp này một khoảng dài lâu.

Trấn tĩnh lại suy nghĩ, nàng không do dự mà đi thẳng hướng đến Tùng Hạc Viện.

"Chuyện này nhất định là Nhϊếp Chính Vương dùng kế châm ngòi ly gián." Bên trong Tùng Hạc Viện, Cố Thanh Thư một thân áo gấm xanh ngọc hứa hẹn sắt son, "Tiểu tế đảm bảo chính mình chưa bao giờ bảo Nam Nguyệt đi ám sát Hi muội, Hi muội là thê tử của ta, sao ta có thể làm ra chuyện như vậy được?"

Nam Hi dừng bước ngoài cửa, mặt mày lãnh đạm trầm xuống.

"Ta tạm thời không muốn biết chân tướng là cái gì, ta chỉ muốn biết Hi Nhi hiện tại thế nào rồi?"

Thanh âm nôn nóng của một nữ tử vang lên, rõ ràng có thể thấy được mang theo đó là nỗi lo lắng vội vàng, "Hi Nhi bị thương có nghiêm trọng không? Nhϊếp Chính Vương có mời đại phu cho nó không? Tướng gia, Hi Nhi là nữ nhi của chúng ta, nó ở Nhϊếp Chính Vương phủ bị thương, ngài lại thờ ơ như vậy?"

Nam Hi ngẩn ra, trong lòng không nhịn được xúc động.

Đây là mẫu thân nàng, là người duy nhất trên đời này không cần bất kỳ báo đáp nào, là người thân chân chính đem nàng đặt đầu quả tim, nhưng kiếp trước, nàng một lòng nhào vào người Cố Thanh Thư, đều đã mau quên người cha phong lưu thành tính này mang cho mẫu thân bao tổn thương lớn, cũng mau quên rằng nương của nàng kỳ thực cũng sống không tốt.

Nam Tri Hành thu lại sắc mặt: "Vậy nàng muốn ta làm sao bây giờ? Đến Nhϊếp Chính Vương đòi người à?"

"Chuyện này..." Thần sắc Cố Thanh Thư khẽ biến, khom người nói: "Xin nhạc phụ đại nhân suy nghĩ lại."

"Suy nghĩ lại?" Nam phu nhân lạnh lùng nhìn hắn, "Mạng của Hi Nhi sắp mất rồi, tại sao chúng ta không thể mang Hi Nhi trở về?"

"Tiểu tế không phải có ý này." Cố Thanh Thư nói: "Tuy rằng ta cũng lo lắng cho Hi muội, nhưng Nhϊếp Chính Vương này là người hỉ nộ ái ố vô thường lại tàn nhẫn độc ác, vạn nhất chọc giận đến hắn, hắn làm Hi muội tổn thương trầm trọng hơn nữa thì phải làm sao bây giờ?"

"Cho nên?" Nam phu nhân cười lạnh, "Chẳng lẽ nên mặc kệ Hi Nhi ở lại Nhϊếp Chính Vương phủ? Cố Thanh Thư, Hi Nhi chính là hôn thê của ngươi, lại toàn tâm toàn ý đối với ngươi, nếu ngươi thật sự dám tổn thương nó, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi!"