Chương 3: Ôn Vân dạng chân ra đã thuận tiện cho anh, tay anh dễ dàng sờ vào mép đùi trong của cô

Ôn Vân đi đến cạnh giường, ngồi lên đó, đợi người đàn ông bắt đầu hướng dẫn động tác cho cô, Kỳ Phó Lễ cởi cúc trên áo, hạ nhiệt độ điều hòa trong phòng rồi đi về phía cô, đi đến trước người cô.

Lần này, anh thò tay vào giữa khe đùi của Ôn Vân, sờ vào mép đùi trong, cả người Ôn Vân lập tức cứng đờ, theo phản xạ vội kẹp chặt hai chân. Kỳ Phó Lễ vỗ nhẹ vào lưng cô và nói: "Đừng sợ, tôi làm vậy để chụp ảnh thôi, dạng chân ra, quỳ gối xuống giường."

Ôn Vân căng thẳng nói: "Anh Kỳ, chúng ta chụp được một lúc rồi, em nghĩ mình có thể tự tạo dáng được, anh có thể bỏ tay ra rồi." Kỳ Phó Lễ nghe vậy, nhìn cô một cái, sau đó chậm rãi bỏ tay ra khỏi khe đùi của cô.

Ôn Vân lập tức quỳ gối xuống giường, dạng chân ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh quay về vị trí chụp ảnh. Nhưng Kỳ Phó Lễ lại không rời đi mà tiếp tục đặt tay lên đùi cô, lần này, Ôn Vân dạng chân ra đã thuận tiện cho anh, tay anh dễ dàng sờ vào mép đùi trong của cô, vùng da chỗ này càng mềm mịn hơn, Kỳ Phó Lễ tỉ mỉ vuốt ve phần thịt mềm dưới tay.

"Anh, anh Kỳ?"

"Tư thế của cô quá cứng nhắc, để tôi giúp cô thả lỏng." Còn chưa kịp dứt lời thì Kỳ Phó Lễ đã đặt tay kia lên đùi cô, hai tay ấn nhẹ nhàng. Ôn Vân cảm nhận được mấy vết chai trên tay người đàn ông cào qua da thịt mình, chạm vào chỗ nhạy cảm của cô, dù động tác của anh rất nhanh nhưng lại tồn tại một cảm giác cực kỳ mạnh mẽ. Kỳ Phó Lễ nhìn người phụ nữ trước người hít thở càng lúc càng nhanh, hình như hai chân cũng ngày càng dạng rộng hơn, anh chậm rãi dịch tay lên trên, đi đến phần gốc của bắp đùi, sau đó cả hai tay hơi dùng sức ấn một cái, cọ một cái.

Ôn Vân bất ngờ phát ra một tiếng rên yêu kiều, trong bụng có một luồng khí nóng chảy qua, hình như phía dưới của cô ướt rồi. Cô bối rối đẩy người đàn ông đang đứng trước người mình ra: "Anh Kỳ, em nghĩ mình đã thả lỏng rồi." Nói xong bèn cúi đầu thật thấp, không dám ngước mắt nhìn anh nữa.

Kỳ Phó Lễ nhìn người phụ nữ trước mắt đã đỏ như tôm, hai chân đang khẽ run lên, trong lòng thầm nghĩ mình không thể quá gấp gáp: "Sau khi ấn xong đúng là đã thả lỏng hơn nhiều rồi, vậy chúng ta bắt đầu chụp lại lần nữa nhé."

Anh quay người cầm máy ảnh lên, người phụ nữ xuất hiện trong ống kính vừa thẹn thùng vừa rụt rè, hô hấp dồn dập kéo theo cả bộ ngực ngạo nghễ của cô không ngừng phập phồng lên xuống, thịt trên bắp đùi mũm mĩm, thấp thoáng trông thấy hoa huyệt căng tròn giấu dưới qυầи ɭóŧ, khiến người ta chỉ muốn nhìn lén chỗ bí mật ấy. Anh giơ máy ảnh về phía người phụ nữ, liên tục nhấn nút chụp, sau đó lấy tay kéo quần mình, trong lòng thầm nghĩ may mà hôm nay ăn quần khá rộng rãi.

Anh cầm máy ảnh đi tới trước mặt Ôn Vân rồi nói với cô: "Vừa chụp xong một bộ ảnh toàn thân, bây giờ phải chụp cận cảnh nửa người trên và nửa người dưới."

Ôn Vân nhẹ giọng nói: "Vâng."

"Phần ngực phải thẳng lên một chút, phải phô ra đặc điểm hoa văn của áσ ɭóŧ. Vóc dáng của cô rất đẹp, rất hợp làm người mẫu đồ lót, nhưng cần táo bạo hơn nữa."

Trong lòng Ôn Vân sinh ra một tia vui sướиɠ vì được người khác khen ngợi, cô ưỡn ngực, ống kính đen ngòm ở ngay trước ngực cô, cô chỉ có thể nhịn lại sự sợ hãi, không để mình lùi về phía sau, mong là Kỳ Phó Lễ có thể mau chóng chụp xong bộ cận cảnh, cảm giác bức bách mà người đàn ông này mang lại quá mạnh mẽ, anh lại cách cô quá gần, khiến cô có một ảo giác giống như bị anh nuốt vào bụng, cô bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã nhận công việc này.

Kỳ Phó Lễ thay đổi tốc độ chụp ảnh vừa rồi, thay vì ấn chụp liên hồi, anh bắt đầu chụp thật chậm rãi, ống kính chĩa thẳng vào bộ ngực kiêu ngạo của người phụ nữ, anh không ngừng di chuyển ống kính, ngắm vào phần thịt ngực trắng nõn, tiến hành chụp cận cảnh khe ngực sâu hun hút, thậm chí còn "vô tình" cọ ống kính vào ngực dẫn đến một tiếng kinh hô của người phụ nữ, lưu lại một vết đỏ nhạt màu trên bầu ngực.

Ôn Vân đã nhắm chặt mắt lại, chụp ảnh như thế này khiến cô thật sự rất xấu hổ, cô không thể nhìn tiếp được nữa. Cũng may là Kỳ Phó Lễ không ngăn cản cô, nhưng sau khi nhắm mắt, các giác quan khác càng hoạt động nhạy cảm hơn, cảm giác cực kỳ rõ ràng, cô có thể nghe thấy tiếng nút chụp không ngừng vang lên, là người đàn ông đang chụp ngực cô. Thậm chí còn có thể cảm nhận được ánh mắt dạo chơi trước ngực như một bàn tay vô hình đang sờ mó trên người mình. Đột nhiên, cô nghe thấy người đàn ông thở dài một tiếng, cô mở mắt, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Kỳ Phó Lễ nhìn thẳng vào mắt cô: "Sức diễn cảm vẫn không ổn lắm, cảm giác chưa phát huy đến trạng thái tốt nhất." Anh dừng khoảng vài giây: "Có lẽ tôi cần điều chỉnh một chút bằng tay, có thể sẽ đυ.ng vào ngực cô, được chứ?"

Đυ.ng vào ngực! Ôn Vân cả kinh, cô muốn rời khỏi đây, cả người hơi dịch về phía sau, người đàn ông trước mắt cất tiếng nói rất đúng lúc và chu đáo: "Không được cũng không sao, có thể là yêu cầu này hơi vô lý, nhưng nếu không điều chỉnh thì có lẽ thành phẩm cuối cùng sẽ không đạt hiệu quả tốt lắm."

Ôn Vân nghĩ đến bà ngoại ở nhà đang rất cần cô, nghĩ đến công việc đã mất, nghĩ đến tiền lương cho một lần chụp ảnh, cô thở hắt ra một hơi, lấy hết dũng khí nói: "Được, mọi thứ đều làm theo sự sắp xếp của anh Kỳ."

Kỳ Phó Lễ bật cười khe khẽ: "Vậy Ôn tiểu thư, tôi bắt đầu nhé."

Nếu em đã không từ chối, vậy tôi sẽ càng không thả em đi.