Chương 2: Vì để quay chụp thuận lợi có lẽ tôi phải tận tay dạy cô

Chương 2: Vì để quay chụp thuận lợi có lẽ tôi phải tận tay dạy cô

Tiểu Nguyệt nói với Ôn Vân, “Cậu đến đứng trước bức màn đó rồi nghe anh Kỳ chỉ bảo là được.” Ôn Vân gật gật đầu, cảm giác được mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, cô càng cúi đầu thấp hơn, chậm rãi đi tới bức màn sân khấu.

Kỳ Phó Lễ đi đến vị trí máy quay rồi ngồi xuống, nói với người phụ nữ: “Cô là Ôn tiểu thư phải không, tôi tên là Kỳ Phó Lễ, tôi sẽ là người quay quảng cáo nội y lần này cho cô. Ngẩng đầu lên, không cần phải chống tay, cứ đứng tự nhiên bình thường là được rồi.” Ôn Vân bỏ tay xuống và ngại ngùng ngẩng đầu lên, những đường nét xinh đẹp được phơi bày ra trước ống kính.

Tỷ lệ eo-hông hoàn hảo.

Kỳ Phó Lễ nhấn nút chụp, âm thanh chớp nháy khiến Ôn Văn co người lại, anh bất đắc dĩ nói: “Ôn Văn, cô như thế thì tôi không thể chụp được đâu.”

Ôn Vân khẽ run lên, cô cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không quen bị nhiều người nhìn vào như vậy.”

Kỳ Phó Lễ nhìn người phụ nữ trong máy ảnh, lỗ tai cô đã trở nên đỏ bừng vì xấu hổ, thậm chí ngay cả những đầu ngón tay và bộ ngực kia cũng đã nhuộm một màu hồng nhạt, anh hít một hơi thật sâu: “Giải tán, để tôi và cô ấy ở lại là được rồi.”

Những người xung quanh nghe vậy thì lần lượt đi ra ngoài, Tiểu Nguyệt nói câu cố lên mỹ nữ với cô rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Kỳ Phó Lễ nhìn người phụ nữ trước mặt mình: “Chỉ còn hai chúng ta, bây giờ có thể bắt đầu rồi chứ.” Ôn Vân đứng thẳng người lại, “Có thể, cảm ơn anh.”

Kỳ Phó Lễ nhấn nút chụp một lần nữa, sau một lúc anh mới nói: “Đừng căng thẳng như vậy, cứ đứng như bình thường đi.” Ôn Vân nghe xong, cơ thể cô càng trở nên cứng ngắc hơn, người đàn ông trước mặt có một khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt đen sâu thẳm, chiếc mũi cao thẳng, là người đàn ông đẹp trai nhất mà Ôn Vân từng gặp, bị một người đàn ông như thế nhìn mình, hơn nữa cô lại chỉ khoác trên mình hai mảnh nội y, làm sao có thể không hồi hộp.

Kỳ Phó Lễ nói: “Hai tay buông xuôi tự nhiên, hai chân đừng khép chặt như vậy, ánh mắt dán vào máy quay.” Anh dừng lại, nhìn người phụ nữ trước mặt vẫn còn đang đứng ngẩn người, anh lắc đầu bất lực rồi đi về phía cô.

Ôn Vân nhìn người đàn ông lạnh lùng này đi đến bên cạnh mình, bản thân cô đã cao một mét bảy vậy mà anh còn cao hơn cô cả một cái đầu, vậy nên cô chỉ có thể hơi ngẩng đầu nhìn anh. Hơn nữa, trên người anh còn có mùi thơm thảo mộc dễ chịu.

Cô còn đang ngây người, giây tiếp theo, người đàn ông trước mặt cô nói: “Mạo phạm rồi, vì để quay chụp thuận lợi có lẽ tôi phải tận tay dạy cô.” Nói xong, anh nắm tay cô đặt vào vị trí thích hợp rồi vỗ nhẹ vào lưng cô, dùng tông giọng trầm thấp nói với cô: “Thẳng lưng lên.”

Bị người đàn ông dùng đôi tay có hơi chai sạn chạm vào cơ thể mình, Ôn Vân cảm thấy một cơn tê dại truyền đến, cô làm theo lời anh.

Kỳ Phó Lễ nhìn người phụ nữ tạo dáng hoàn chỉnh trước mặt anh xong anh mới quay người trở lại vị trí máy quay, người phụ nữ trong máy quay dường như còn hồng hơn.

Sau khi chụp vài bức ảnh, Kỳ Phó Lễ lại đi đến trước mặt Ôn Vân, nắm lấy tay cô từ phía sau, “Khoanh tay ra trước ngực và đặt các ngón tay phải lên ngực.” Trong lúc di chuyển, cánh tay anh dường như vô tình lướt qua bầu ngực khiến người phụ nữ trong vòng tay anh sợ hãi hô lên.

Anh cúi đầu nhìn bộ ngực trắng như tuyết khẽ run lên, khi rời đi đầu ngón tay khẽ chạm vào bầu ngực đầy đặn. Anh xoa xoa ngón tay mình, thầm nghĩ, thật mềm.

Ôn Vân cảm thấy bàn tay của người đàn ông phía sau đang tiếp tục di chuyển không ngừng trên người mình, hơi thở thảo mộc nồng đậm bao vây lấy cô, thân thể cô càng lúc càng mềm mại, cô hoang mang tự hỏi, chẳng lẽ đây là nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp trong thành phố sao? Tư thế quảng cáo của người mẫu đều được tạo dáng theo cách này à.

Kỳ Phó Lễ cứ vừa đùa nghịch với cơ thể của cô như thế rồi vừa tiến hành quay chụp. Bàn tay to lớn di chuyển từ cánh tay rồi sờ đến đùi của người phụ nữ, thậm chí còn giữ chặt eo của cô khiến cho cô phải cong mông lên, thỉnh thoảng còn dùng tay véo nhẹ phần thịt non mềm bên dưới, bàn tay di chuyển thành nghiện, đũng quần anh cũng càng ngày càng cứng. Anh tạm dừng, khàn giọng nói: “Lên giường bên kia đi, đổi địa điểm chụp ảnh.”