Màn đêm buông xuống. Tại căn nhà khang trang của dòng họ Bắc
Minh.
Đèn đuốc sáng trưng.
"Hôm nay rốt cuộc những kẻ nào đã chia cắt
cậu chủ nhỏ và thú cưng hả? Tất cả đều quỳ
lên đá cuội trong vườn hoa cho tôi!"
Bà chủ nhà Bắc Minh cũng chính là vợ của
ông cụ, phu nhân Bắc Minh, Giang Tuệ Tâm,
cất giọng nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
Nhưng chỉ chốc lát sau, trong vườn hoa
truyền đến tiếng kêu la.
Có thể nói là cực kỳ bi thảm.
Có người nói này những người làm đã bắt
Bối Lạp đi đều bị quỳ đến mức xương bánh chè
bị kêu rôm rốp vì vỡ vụn.
Ngay cả những người làm chỉ đứng xem Bối
Lạp đau khổ giãy giụa, thậm chí ngay cả lông
của Bối Lạp cũng chưa từng chạm vào đều
không thể may mắn tránh khỏi.
Dù Giang Tuệ Tâm đã bước sang tuổi năm
mươi nhưng trông bà vẫn sang trọng quý phái,
duyên dáng thướt tha.
"Phu nhân... Xin, xin lỗi... Là tôi vô dụng...
Tình hình lúc đó thực sự quá hỗn loạn..."
Quản gia Vương nơm nớp lo sợ đứng một
bên, hai chân tê rần.
Giang Tuệ Tâm liếc mắt nhìn ông ta: “Trình
Trình ngủ rồi à?"
"Đúng vậy, phu nhân. Xem ra cậu chủ nhỏ
rất hoảng sợ. Lúc chúng tôi tìm được thì cậu ấy
nói cái gã mà cậu ấy gặp nói bản thân không
phải bọn buôn người!"
Quản gia Vương nhớ lại tình cảnh lúc ấy vẫn
còn sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh: “Nhưng theo
tôi thấy thì bọn chúng chính là bọn buôn
người. Nếu không thì tại sao lại cho cậu chủ
nhỏ mặc đồ học sinh để cải trang chứ, ý đồ
của bọn chúng là lừa gạt người khác. May là
ông trời phù hộ nên cậu chủ nhỏ rốt cuộc cũng
bình an vô sự. Cậu chủ nhỏ nhất định là đã rất
sợ hãi." Sắc mặt của Giang Tuệ Tâm nặng nề: “Khó
trách vừa về đến nhà, thấy tôi mà nó cứ sững
sờ, đúng là làm khổ thằng nhỏ quá mà."
"Xin lỗi phu nhân, suýt chút nữa là tôi mắc
phải sai lầm lớn, để cậu chủ nhỏ bị dọa sợ
rồi..."
Bộp một tiếng, quản gia Vương quỳ sụp
xuống đất, giọt nước mắt lăn dài theo những
vết nhăn trên gương mặt già nua của ông.
Giang Tuệ Tâm đưa tay, tao nhã day day hai
bên thái dương.
"Thằng Thiện đâu?"
"Cậu hai ra ngoài rồi."
"Có con rồi mà còn lông bông bên ngoài cả
ngày!" Giang Tuệ Tâm nhíu mày.
Bà thấy quản gia Vương, đang quỳ dưới đất,
không đành lòng, thở dài nói: “Đứng lên đi. Tôi
biết chuyện này không liên quan đến ông, đều
là do Thằng Thiện cố chấp mà ra."
Quản gia Vương cảm động rơi nước mắt.
Ông run run đứng dậy: “Phu nhân, trước khi
ra ngoài, cậu hai đã dặn là nhất định phải xử lý
Bối Lạp của cậu chủ nhỏ..."
"Cái thằng thiệt là..." Giang Tuệ Tâm nhíu
mày: “Nó không sợ Bối Lạp chết đỉnh thì cả đời
này Trình Trình cũng không tha thứ cho nó
sao?"
"Đúng vậy, cho nên đến giờ tôi vẫn chưa
dám động vào Bối Lạp mà chờ ý kiến của phu
nhân”
Giang Tuệ Tâm thở dài một hơi: “Trước tiên
cứ nhốt Bối Lạp lại đã, chờ đến mai Trình Trình
tỉnh dậy rồi mang Bối Lạp đến gặp nó, cho nó
VUI."
"Vâng, phu nhân."
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu qua khung cửa sổ
lớn, tạo thành một vầng sáng bên trong căn
phòng.
Dương Dương đang ngủ một giấc ngon lành
trên chiếc giường vừa lớn vừa mềm mại thì
cảm nhận được một cánh tay âm ấm, mềm
mềm phe phẩy trên đầu mình.
Cậu vẫn nhắm mắt nhưng miệng thì làu bàu
theo thói quen:
"Mẹ, người ta còn muốn ngủ mà..."
Giang Tuệ Tâm ngồi bên mép giường, vừa
nghe thấy thế, bàn tay liền run rẩy.
Bà thẩm than: “Trình Trình nhớ mẹ rồi sao?”
Giọng nói hiền hòa ấy loáng thoáng bên tai
Dương Dương.
Hai chữ Trình Trình đột nhiên khiến cậu giật
mình tỉnh giấc.
Đúng rồi, sao cậu lại quên được chứ, đêm
qua cậu được mấy người đó đưa về đây rồi tự
mình đóng giả cậu chủ nhỏ Trình Trình mà họ
nói mà. Dương Dương nheo nheo đôi mắt vẫn còn
ngái ngủ và thấy một bà lão rất đẹp đang dịu
dàng xoa đầu mình.
Bà chính là bà già đã ôm chầm lấy cậu và nói
“Trình Trình làm bà sợ muốn chết” khi cậu vừa
mới bước chân vào nhà tối hôm qua đây mà.
Giang Tuệ Tâm nhìn cậu nhóc với ánh mắt vô
cùng trìu mến.
Bà không ngờ biểu cảm của đứa bé này vẫn
còn y nguyên như tối hôm qua.
Vẻ mặt lơ ngơ, vô tội.
Thực sự không còn giống với vẻ mặt lạnh
lùng, cô độc lúc trước.
Hôm qua vừa mới cãi nhau với Thiện, Bối
Lạp thì bị cướp đi còn suýt chút nữa thì bị bọn
buôn người bắt cóc, Giang Tuệ Tâm thầm nghĩ
chắc là đứa bé này đã rất sợ hãi.
Thế cho nên một đứa trẻ chưa bao giờ hỏi
về mẹ như cậu lại bắt đầu nhớ về người mẹ
trước giờ không tồn tại.
Dù sao thì con nít nhớ mẹ là chuyện hiển
nhiên.
Giang Tuệ Tâm đau lòng thở dài, an ủi:
“Trình Trình đừng sợ, có bà ở đây, không ai
dám ức hϊếp con hết."
Dương Dương tròn xoe hai mắt, liếc ngang
liếc dọc, ngắm nghía bài trí sang trọng của căn
phòng.
Tối hôm qua bị mấy người giúp việc kéo đi
tắm, lăn qua lặn lại một lúc lâu, cho nên vừa sà
xuống chiếc giường vừa rộng rãi, mềm mại
này, đặt lưng xuống là cậu đã ngủ say, chẳng
kịp ngắm nghía, thăm quan căn phòng ngủ vừa
to vừa rực rỡ này.
Xuýt xoa...
Quả nhiên là vừa lớn vừa đẹp.
Chậc, cũng phải thôi, cậu nhóc mới năm
tuổi, có gõ đầu cũng không nghĩ ra từ nào
khác để hình dung.
Tất cả mọi thứ trong căn phòng đều khiến
cậu ngập tràn cảm giác mới lạ.
Nhất là khi cậu nhìn thấy khung ảnh siêu to
được treo trên vách phòng ngủ....
Dương Dương sợ ngây người.
Trong khung hình là một cậu bé tóc đen chải
chuốt láng mượt.
Cậu mặc một bộ vest trắng tỉnh, trên cổ còn
đeo một cái khăn quàng đỏ màu đen. (về nước
mới nửa năm nên tiếng quốc ngữ của Dương
Dương chưa thạo nên mới gọi cà vạt là khăn
quàng đỏ.), trông chẳng khác nào một cậu bé
quý tộc, cậu đang cầm một cây gậy đánh golf
rất dài trong tư thế vung gậy.
Đó là động tác swing tại bãi cỏ của một sân
golf.
Còn nhỏ tuổi nhưng từng động tác giơ tay
nhấc chân đều toát ra sự thanh lịch một cách
đáng sợ.
Được rồi, những điều vừa kể trên không đủ
để làm Dương Dương sợ.
Điều khiến cậu khϊếp sợ hơn hết chính là
gương mặt của cậu bé trong hình giống cậu y
như đúc.