Nhiệm Vụ Cứu Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 2 Câu Lạc Bộ Linh Lực Hệ Liệt
Truyện Nhiệm Vụ Cứu Yêu của tác giả Bồng Vũ thuộc thể loại ngôn tình đặc sắc, thú vị với môt câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng nhưng ngập tràn cảm xúc. Đến với truyện là một câu lạc b …
Xem Thêm

Đây là... Cô giật mình thì đã chậm một bước, ngọn lửa mạnh mẽ công kích cô, cô trong lúc kinh sợ vẫn tinh tường cảm nhận được một năng lượng âm tà, sức mạnh kia cùng linh lực của cô chẳng phân biệt được cao thấp, hơn nữa thế tới rào rạt.

Rất nhanh, toàn thân cô phát ra hàn băng dập lửa, nhanh chóng lăn một vòng trên thảm, đυ.ng ngã ghế trong phòng, gây ra tiếng loảng xoảng lớn, quấy nhiễu ba người đàn ông bên ngoài.

Kha Bá Ấp là người đầu tiên vọt vào, anh biết Lãnh Quan ở phòng thủy tinh cách vách bảo vệ anh, nhưng tiếng này là sao?

Vừa mở cửa, anh lập tức bị cảnh tượng quỷ dị trước mắt làm sợ đến ngây dại. Vài ngọn lửa từ những phương hướng khác nhau đồng loạt bay về phía Lãnh Quan, tình cảnh này giống như bị ma trơi đuổi trong ác mộng không thể thoát ra.

“Lãnh Quan!” Anh kinh sợ kêu to.

“Đừng tới đây!” Lãnh Quan tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào ngọn lửa tùy thời mà động, muốn hắn đừng tiến vào. Cô biết có người khống chế lửa này, nhưng người này trốn ở nơi nào?

Jerry Vương đi theo phía sau Kha Bá Ấp thấy một màn như vậy, sợ tới mức hét lớn một tiếng, “My god! Chuyện gì thế này?“

Khang Chính Thời thấy tình cảnh này thì sắc mặt đại biến, khuôn mặt trầm tĩnh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ánh mắt vừa rồi hung ác nham hiểm trừng Lãnh Quan đã bị kinh hãi thay thế.

“Lãnh Quan... Gọi người tới cứu hỏa! Mau!“Kha Bá Ấp xoay người la hét, lập tức lao ra khỏi văn phòng, cầm lấy bình chữa cháy bên cạnh, lại xông vào phòng nhỏ trong văn phòng.

Lãnh Quan thấy ngọn lửa này quấn lấy không ngừng, liền đóng cửa lại, ngăn ba người Kha Bá Ấp ở ngoài cửa, tiếp đó dìng toàn lực làm cho cả phòng nhỏ tràn ngập hơi nước lạnh như băng, mà cả người cô cũng phủ một tầng sương bạc. Ngọn lửa này trong lúc cô mạnh mẽ định dập tắt liền biến mất, tới tùy tiện, đi đột ngột.

“Lãnh Quan! Mở cửa! Lãnh Quan!” Kha Bá Ấp vô cùng lo lắng đập cửa, trong lòng anh có trăm ngàn câu hỏi, vì sao ngọn lửa vốn phải thiêu anh giờ lại dời mục tiêu? Rốt cuộc là ai muốn gϊếŧ anh... cùng cô?

Một lát sau, Lãnh Quan mở cửa đi ra, ba người bên ngoài không hẹn mà cùng bởi vì khí lạnh trong phòng tràn ra làm lạnh run cầm cập.

“Cô không sao chứ?” Kha Bá Ấp kinh hồn táng đảm giữ chặt tay cô.

“Không có việc gì.” Cô không nhìn anh, ánh mắt nhìn chằm chằm sắc mặt xanh trắng giao tạp của Khang Chính Thời, hắn cùng vừa rồi quả thực giống như hai người!

“Tôi... tôi đi tìm nhân viên bảo vệ đến kiểm tra xem.” Khang Chính xoay mặt, đi ra ngoài.

“Đợi chút, tiện thể anh đưa Vương tiên sinh đi luôn, nơi này rất nguy hiểm.” Kha Bá Ấp gọi anh ta lại.

Jerry Vương kinh hồn chưa kịp định thần theo Khang Chính Thời rời đi, miệng còn thì thào một đống lời cầu nguyện trong thánh kinh.

Kha Bá Ấp đợi bọn họ đi xa, mới nắm lấy Lãnh Quan hỏi: “Đây là chuyện gì? Vì sao cô cũng gặp chuyện này?”

“Còn phải hỏi sao? Tôi trở ngại kế hoạch gϊếŧ anh của người nào đó.” Trong đôi mắt trầm tĩnh của cô không chút bối rối.

“Cho nên cô cũng thành mục tiêu bị đuổi gϊếŧ?” Anh khó có thể tin trừng lớn mắt. “Là ai hận tôi đến độ này, ngay cả người chung quanh tôi cũng không buông tha? Sẽ là ai?”

“Còn chưa rõ, nhưng tôi đã có manh mối.” Tám chín phần mười, cô có thể khẳng định có liên quan với Khang Chính Thời.

“Cô có biết là ai không?” Anh tra hỏi.

“Không phải anh không thèm để ý sao? Như thế nào, giờ mới bắt đầu khẩn trương?” Cô cười lạnh trêu chọc anh.

“Lúc trước là chuyện của tôi, nhưng hiện tại lại cuốn cô vào, tôi không thể thờ ơ không quan tâm.” Kha Bá Ấp nghiêm túc nói, trên khuôn mặt anh tuấn bất phàm có vẻ mặt hiếm thấy.

Lãnh Quan nhìn hắn, có chút kinh ngạc hắn lại lo lắng cho cô như thế, phần quan tâm quá mức này cô thật sự tiêu không nổi. Nhưng... bộ dạng nghiêm túc đứng đắn kia của Kha Bá Ấp vì sao lại làm tâm tư cô khẽ nhúc nhích?

“Tôi... có chút việc muốn đi làm, anh ở văn phòng chờ tôi.” Cô ghét cảm giác không thể giải thích trong lòng mình, vì thế quyết định một mình hành động, không muốn để hắn ảnh hưởng đến cô.

“Tôi đi cùng cô! Giờ chúng ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, càng thêm cẩn thận mới được.” Kha Bá Ấp gật gật đầu, dáng vẻ phải bảo vệ cô.

“Anh luôn ghét tôi theo dõi anh, giờ tôi tự động biến mất, sao anh lại theo chứ?” Cô nhíu mày nhìn anh.

“Bởi vì tôi lo lắng.” Anh cười meo meo tới gần cô.

“Anh cho là khi thật sự gặp nguy sẽ giúp được tôi?” Cô ngước cằm, không úy kỵ anh lấn đến gần.

“Ít nhất, ngộ nhỡ khi cô bị cháy, giúp cô cởϊ qυầи áo giải nhiệt tôi còn có thể làm được.” Anh xuất kỳ bất ý vươn tay chạm vào cằm cô, ăn một chút đậu hủ của cô.

“Anh...” Lãnh Quan bị hành động của hắn làm choáng váng, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, tức giận trách mắng: “Hạ lưu!”

“Tôi nói cho cô, trước khi trả cô một trăm vạn cùng vĩ khoản, tôi nhất định sẽ đem cô lên giường.” Anh tiến đến bên tai cô thấp giọng hạ chiến thư.

“Cái gì?” Cô mở to mắt, bị lời to gan xằng bậy của anh chọc trúng lông. Sắc nam này! “Ngươi đừng nằm mơ!” Cô gầm lên.

“Ha ha, đã có nhiều phụ nữ nói với tôi những lời này, nhưng sau đó các cô ấy vẫn ngoan ngoãn thay tôi làm ấm giường ấm thân. Tôi có tự tin đánh bại cô, Lãnh Quan.” Anh nháy mắt mấy cái với cô, sau đó dùng mắt bảo cô cùng anh ra khỏi văn phòng.

“Cũng có rất nhiều người đàn ông nói những lời này với tôi, mà kết cục của bọn họ rất thảm, Kha tiên sinh.” Cô theo sau, không nể tình.

“Phải không? Tôi thích không khí giằng co này, như vậy khi thắng lợi cảm giác ưu việt càng lớn.” Anh cao giọng cười to.

“Anh tốt nhất đừng có ý đồ với tôi, Kha tiên sinh, nếu không tôi sẽ lấy mạng anh làm vĩ khoản.” Giọng nói của cô lạnh đến khiến người ta run lên.

“Cô không nghe nói qua sao? Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Đã quen với lời nói lạnh nhạt cùng vẻ mặt lạnh lùng của cô, anh càng ngày càng lớn mật.

“Tôi đây sẽ thành toàn cho anh làm quỷ trước thời hạn!” Lãnh Quan lại bị hắn chọc cơ hồ bốc hỏa. Kha Bá Ấp vẫn dùng ngôn từ khıêυ khí©h cảm xúc bình tĩnh vô ba của cô, hắn đã quên thống khổ khi bị đông cứng, hay là đối với phụ nữ nguy hiểm đặc biệt thích?

“Cám ơn.” Anh cũng không tức giận, còn rất có phong độ thân sĩ thay cô mở cửa xe.

“Ta tự mở.” Lãnh Quan đi ngược đến ghế lái, vươn tay.

“Cô muốn đi đâu?” Anh nhướng mày, đem chìa khóa xe ném qua.

“Đi tìm một nhân vật mấu chốt.” Cô bắt được, ngồi vào trong xe.

“Ai?” Anh cũng lên xe.

“Khinh Khinh.” Cô vừa nói xong xe tựa như tia chớp ra khỏi bãi đỗ xe, nhanh chóng đi về phía quán bar Thiên Đường.

“Khinh Khinh? Vì sao tìm cô ấy?” Kha Bá Ấp không nghĩ tới người cô muốn tìm lại là cô gái gợi cảm kia.

“Cô ta rất có vấn đề.” Xe dưới sự điều khiển của cô vững vàng mau lẹ, giống như tay đua xe cừ khôi khống chế xe thể thao vậy.

“Cô ấy có vấn đề gì?” Anh âm thầm bội phục kỹ xảo lái xe cao siêu của cô.

“Chờ nhìn thấy cô ta anh sẽ biết.” Cô nói xong liền không nhiều lời nữa.

Cô hy vọng còn kịp từ trong miệng Khinh Khinh hỏi ra một chuyện.

***

Khi bọn họ tới quán bar Thiên Đường, cửa khóa chặt, không còn náo nhiệt ngày đó, dưới cửa cuốn bằng sắt che giấu tất cả cảnh xuân sắc bên trong, có vẻ vắng lặng.

Kha Bá Ấp sau khi từ trong thang máy đi ra, mới bật cười nói: “Ha! Tôi đã quên nói cho cô, nơi này bình thường buổi tối mới bắt đầu buôn bán.”

Lãnh Quan trừng mắt liếc anh mắt một cái, hỏi: “Vậy anh biết số điện thoại của Nana không?”

“Đương nhiên.” Anh cười nói ra một chuỗi số, cũng lấy điện thoại di động, chủ động gọi điện.

Cô dám cam đoan, hắn cùng Nana cũng có một chân! Lãnh Quan nói thầm trong lòng. Kha Bá Ấp gọi điện hỏi ra chỗ ở của Khinh Khinh, Nana trong điện thoại cùng anh nói lòng vòng cả đống chuyện, cuối cùng còn nói Khinh Khinh đã hai ngày không đi làm. Kha Bá Ấp nghe vậy nhíu mày, cúp máy nói với Lãnh Quan: “Khinh Khinh đã hai ngày không tới Thiên Đường làm.”

Thêm Bình Luận