Thương Chiết Sương dùng sức vô thức ngoặt lại tay, người kia kêu đau một tiếng, rất nhanh buông nàng ra.
Nàng chăm chú nhìn, hầu bàn buổi sáng dẫn đường bọn họ giờ đây đang đần độn đứng trước mặt nàng, vẻ mặt hơi sợ sệt, tất nhiên không nghĩ tới phản ứng Thương Chiết Sương có thể lớn như thế.
Thương Chiết Sương lạnh lùng gạt những giọt nước lưu lại trên tay, nhíu mày đầy căm ghét.
Dù trước mặt người khác nàng có biểu hiện vô tư, nhưng cực kỳ chán ghét người khác chạm vào nàng.
"Thương cô nương..." Hầu bàn kia thoáng nhìn thần sắc không vui của Thương Chiết Sương, càng thêm bất an bứt rứt, dù sao đây cũng là cô nương đầu tiên công tử mang về.
__ dù trước khi đi hắn cũng không nhắc qua nàng.
Hắn cho là công tử hay quên, quên mất chuyện Thương Chiết Sương còn ở Phong Lộ Lâu.
"Nếu ngài giơ tay lên sẽ làm đổ bình hoa trên bàn... Bình hoa vỡ chỉ là việc nhỏ, làm ngài bị thương thì không tốt." Hắn luống cuống giải thích.
Hắn canh giữ Thương Chiết Sương hơn một canh giờ, sợ nàng sau khi tỉnh lại không ra được Phong Lộ Lâu.
Vì hơi nhàm chán nên lúc trông coi Thương Chiết Sương rảnh rỗi, đi lau chùi những thứ đã đóng bụi nên trên tay dính vài giọt nước.
Thương Chiết Sương đè mi tâm, liếc qua ánh trăng sáng ngoài cửa, thay thành vẻ ngoài ôn hòa: "Hiện tại là giờ gì?"
"Ước chừng nửa canh giờ nữa sẽ qua giờ Sửu"
Thương Chiết Sương vuốt thẳng vạt áo bị đè nhàu nhĩ, đứng lên hòa hoãn với tên hầu bàn: "Làm phiền ngươi rồi."
"Không phiền không phiền." Hầu bàn này vốn là người có tính tình dễ đối phó, thấy nàng không chỉ so đo, còn trưng ra khuôn mặt tươi cười cảm tạ hắn, mảng đỏ ửng trên mặt cũng xuất hiện ẩn ẩn.
-- Không thể không nói, mắt nhìn của công tử nhà mình thật đúng là cực cực tốt. Thương cô nương xinh đẹp khác với nữ tử bình thường, vẻ đẹp không bị trói buộc, thu hút người khác nhìn theo từ một cái liếc mắt, khó có thể quên được.
Khó trách cô nương ở Không vực nhiều như vậy đều không có cách nào gả cho công tử!
"Vậy ta đi trước, ngươi nói cảm ơn Tư Kính thay ta."
Thương Chiết Sương nghĩ còn một việc chưa xử lý, lời nói nhanh hơn, chỉ muốn thoát thân.
Hầu bàn kia nao nao, vì xưng hô ban đầu có hơi mù mịt, nhưng không đến một lát, hắn đã thay Thương Chiết Sương tìm được lý do.
Cô nương gia này, nếu chưa xuất giá thì nên thận trọng một chút!
"Ta sẽ nói với công tử!" Dựa vào nguyên tắc lấy lòng phu nhân tương lai, hầu bàn đổi nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn như đón tiếp khách quý, tiễn Thương Chiết Sương ra khỏi Phong Lộ Lâu.
Nàng lấy một sợi dây đỏ, qua loa buộc mái tóc dài lên.
Cử động tùy tiện này dường như mang đến điều gì.
Nàng nhíu mày, mạnh mẽ hất tay áo lên, chỉ là sợi chấp niệm của Tiêu Lâm Xuân bị nàng quăng khỏi tay áo, suýt chút nữa bị gió đêm cuốn đi.
Thương Chiết Sương vốn cho rằng sau khi Tiêu Lâm Xuân biết được quá khứ trước kia, liền trở lại nhập vào thân thể quỷ dị, đầu thai thật tốt, làm người một lần nữa. Không nghĩ tới đồ chơi này không cần mặt mũi như thế, còn dây dưa không buông với nàng!
"Lúc trước cô đã đáp ứng ta cái gì?"
"Chúng ta đều muốn đến cùng một nơi, tiện đường. Khinh công của Thương cô nương giỏi như vậy, tiện thể đem ta đi chung một đoạn..."
"Cùng một nơi?"
Thương Chiết Sương vô thức lặp lại câu, thấy khói quỷ của Tiêu Lâm Xuân lắc lư một tờ giấy nhỏ, phía trên viết hai chữ "Đồng thôn".
Thương Chiết Sương: "..."
Đây không phải thứ nàng đặt trong tay áo lúc trước sao?
Không nghĩ tới Tiêu Lâm Xuân này không chỉ không cần mặt mũi, tay chân còn táy máy!
Nàng vừa mới dâng lên suy nghĩ mắng Tiêu Lâm Xuân, liền bình bình ép xuống.
Nếu nàng mắng Tiêu Lâm Xuân, không phải tiếp theo cũng mắng chính mình sao?
Thôi thôi, hòa khí sinh tiền.
"Cô đến Đồng thôn làm gì?"
"Quê của mẫu thân ta ở Đồng thôn, sau khi chết được chôn ở đó. Khi còn sống ta đã tận hiếu, sau khi chết cũng muốn cáo biệt một câu với mẫu thân, mới có thể an tâm đầu thai."
"Vậy cô không quản thân thể ma quỷ vô thức kia của mình à?"
"Dù sao nó ở đó cũng chỉ lặp đi lặp lại động tác đổi mặt cả ngày lẫn đêm, không có ta thì không có sát khí, không thể thương tổn người. Chỉ là như một hồn ma bình thường, có gì mà sợ?"
Khói quỷ Tiêu Lâm Xuân vẫn tập trung bám vào ống tay áo của Thương Chiết Sương, sợ lời mình còn chưa dứt, Thương Chiết Sương liền quăng nàng đi.
"Cô không cảm thấy tấm lòng hiếu thảo của ta trời đất chứng giám, nên bảo vệ ta một đoạn đường sao?"
"Không cảm thấy."
"..."
Nhưng nói tới nói lui, chung quy Thương Chiết Sương vẫn không lay chuyển được trận hung hăng càn quấy của Tiêu Lâm Xuân, đành phải để nàng chui vào tay áo mình, bám vào đó.
Mùa hè nóng bức, dù là ban đêm cũng khó xua tan hơi nóng trong người.
Chấp niệm của Tiêu Lâm Xuân lấy ra từ thân thể nàng ta, chí âm chí lạnh, bám vào tay áo như một khối băng mát mẻ, đây là lần đầu tiên Thương Chiết Sương phát hiện ra giá trị của nàng.
Rõ ràng là ngày nắng gắt, nhưng tốc độ đi đường của Thương Chiết Sương không giảm mà còn tăng.
Một người một quỷ, chỉ mất vẻn vẹn chưa đến ba ngày đã đến nơi gần với Đồng thôn.
***
Đồng thôn chỉ là một thôn xóm không đáng chú ý trong Không vực, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thường thường không có gì đặc biệt.
Tiêu Lâm Xuân đến đây vì muốn gặp mẫu thân lần cuối, cáo biệt lần cuối rồi đi vào luân hồi, nhưng nàng không đoán được Thương Chiết Sương đến đây để làm gì.
Thế nên trên đường, Tiêu Lâm Xuân bắt đầu nghĩ hết biện pháp quấn lấy Thương Chiết Sương nghe ngóng.
"Cô đến Đồng thôn làm gì, chẳng lẽ ở đây có tiểu tình lang của cô?"
"Không đúng! Tiểu tình lang của cô không phải là Tư công tử kia sao?"
"Vậy cô đến Đồng thôn làm gì, chẳng lẽ bắt cá hai tay!"
...
Có lẽ do Tiêu Lâm Xuân bị áp bức một đời nhưng không có người cùng thổ lộ. Sau khi biến thành quye, không cần suy nghĩ mà muốn đem hết lời nói của cả đời này nói ra bù đắp lại.
Thế nên Thương Chiết Sương liền biến thành người chịu tội.
Thương Chiết Sương nằm trên ngói, hất tay áo đón gió quăng Tiêu Lâm Xuân ra.
Tiêu Lâm Xuân bị văng ra đến hoa mắt chóng mặt, suýt chút nữa đã "cao chạy xa bay" cùng gió đêm, vội vàng nắm chặt một cọng tóc của Thương Chiết Sương, sau đó nhân lúc gió lặng biến thành hình người, nằm bên cạnh Thương Chiết Sương.
Thương Chiết Sương ngáp một cái, xoay người lại, không muốn phản ứng Tiêu Lâm Xuân.
Tiêu Lâm Xuân càng bị ức chế càng bùng nổ cực mạnh, không quản Thương Chiết Sương có muốn nghe hay không, trực tiếp nói: "Đồng thôn này có quy củ, hôm nay cô nhất định phải tỉ mỉ nghe ta nói, nếu phá quy củ, đến lúc đó cho dù cô có thần thông quản đại đêu sẽ phải bị nguyền rủa."
Nàng nghiêm túc thuật lại lời của mẫu thân nói với nàng trên phố lúc nhỏ, thần sắc vô cùng kính sợ và nghiêm trọng.
"Ban đêm ở Đồng thôn không nên trú ở bên ngoài, nhất định phải ở yên trong phòng. Tựa như cô, ngày ngày ngủ trên nóc nhà, trên cây hay thậm chí trên đồng cỏ cũng không được!"
Nàng nói đến điểm chính mới thấy Thương Chiết Sương miễn cưỡng quăng một cái nhìn cho nàng.
"Một mình ta?"
"Được rồi... chúng ta..."
Khi còn bé Tiêu Lâm Xuân dù từng chịu khổ cực, nhưng cũng chưa từng nằm màn trời chiếu đất, càng không đề cập đến sau khi nhận tiền của Tiêu Dung Thu, có thể ăn no đã là chuyện lớn rồi.
Mấy ngày đi theo Thương Chiết Sương, nàng cũng chịu không ít đau khổ.
Bình thường nàng chỉ bày ra làn khói đen ngòm, ngẫu nhiên mới biến thành mặt hoặc ngón tay bám vào tay áo của Thương Chiết Sương, nhưng người như Thương Chiết Sương luôn ngủ trên nhánh cây, tay áo rủ xuống trong đêm bị gió thổi phấp phới, muốn nàng cuốn theo. Thỉnh thoảng còn nhìn thấy mấy thứ kỳ quái, đi ngang qua nàng với các tư thái quái dị.
Nàng cũng coi như là quỷ, diện mạo cực kỳ đáng sợ, khi còn sống còn có trái tim của một tiểu cô nương, nhìn thấy mấy thứ kia đương nhiên phải phát hoảng.
Nàng nhớ lại mấy lời của mẫu thân nói về truyền thuyết ở Đồng thôn, không khỏi rùng mình, định muốn mở miệng nói với Thương Chiết Sương một chút. Tốt xấu gì cũng để nàng ấy có chút cảnh giác, gió đêm thổi lướt qua mặt, đem tiếng xì xào bàn tán của người đi đường vào tai hai nàng.
"Đêm hôm qua ngươi có nghe tiếng quỷ khóc không?"
"Có nghe có nghe, dọa ta một đêm không ngủ rồi!"
"Này, mấy ngày trước đại nhi tử của Lâm gia ở gian nào đó thấy được cảnh đáng sợ, ngày sau liền điên lên!"
"Thật khiến người ta sợ hãi, đêm tối thật không thể ở ngoài, nhất định sẽ bị thứ kia quấn lên!"
...
Tiêu Lâm Xuân nghe đối thoại của hai người, phát hiện điều bọn họ nói rất giống như lời mẫu thân từng nói, nàng nghiêng đầu, ý định dùng ánh mắt thuyết phục Thương Chiết Sương.
Nhưng Thương Chiết Sương chỉ ngồi dậy, thẳng thắn thậm chí có chút đạm mạc nói: "Tin đồn truyền ra không thể tin toàn bộ. Lần này ta tới để lấy đồ cho người ủy thác, mấy thứ quy củ cản trở ta, vậy thì thuận tiện hủy đi."
Tiêu Lâm Xuân: "..."
Nếu nàng nghe không lầm, cô nương này đang nói không chỉ có một mình nàng phá vỡ quy củ, mà còn để những quy cũ lưu truyền hàng trăm năm, người người kính sợ ở Đồng thôn, hoàn toàn biến mất sao?
***
Tác giả:
Hệ thống: Đinh - tiểu thư Thương Chiết Sương thân yêu, quỷ hồn đi theo ngài theo danh sách đã đến, xin chú ý kiểm tra và xác nhận.
Thương Chiết Sương: ... Tác giả, ngươi qua đây. Ta cam đoan không đánh chết ngươi.
Tác giả: (Che bằng nắp nồi)