Chương 33: Khi Ăn (Bảy)

Thương Chiết Sương đứng lặng trước tấm bình phong nhìn một chốc, rồi vòng qua đến phía chiếc giường phía trước.

Hai mắt Tư Kính nhắm nghiền nằm đó tựa như bị yểm bùa, lông mày ôn nhuận lúc trước có hơi nhíu lại, toàn thân lộ ra vẻ tái nhợt bệnh hoạn vấn thân.

Thương Chiết Sương chưa từng thấy dáng vẻ của Tư Kính như thế bao giờ.

Hắn luôn ung dung, có gặp nguy hiểm cũng không sợ, không quan tâm thiệt hơn.

Dù chuyện trong mắt người khác có đáng sợ đến thế nào, tựa hồ hắn chỉ cười một tiếng liền hóa giải tất cả. Mà một người có tiên cốt kia, lúc này đã vứt bỏ sự gan dạ bẩm sinh trên nhân thế, khiến nàng nhất thời dâng lên cảm giác không tin đây là thật.

Đây là lần đầu tiên nàng có thể ở gần mà đánh giá Tư Kính như thế.

Người trước mắt có xương lông mày khá cao, mũi thẳng tắp nhưng khuôn mặt đó không có sự sắc bén, đường cong nhu hòa tựa ánh trăng sáng, mênh mông ôn nhu.

Bỗng nàng có chút thất thần, không để ý đến Tư Kính trên giường, ngón tay có chút giật giật.

Kỳ thật thương thế của Tư Kính không nặng đến mức như Thích bá nói. Loại thương thế này chỉ cần dưỡng mấy ngày là khỏi, nhưng chẳng qua là đường rất xa khiến hắn ngủ sâu, mới không phát hiện trong phòng có người khác tồn tại.

Có lẽ ngủ đã lâu, lúc mở mắt hắn chỉ chớp mắt nhìn đôi mắt tan rã của Thương Chiết Sương.

Hắn cong môi không tự chủ, nhìn nàng chăm chú, tựa hồ đang chờ đợi nàng đến khi về được thần hồn.

Nhưng suy nghĩ của Thương Chiết Sương đã sớm lên tận chín tầng mây.

Lúc đầu nàng chính là nghĩ thương nhân như Tư Kính sao lại bị thương nặng đến thế. Tâm tư của tên Tư Kính này rất kín đáo, dù không có võ công nhưng có thói quen tự đặt mình vào hiểm cảnh, còn không muốn nhận sự giúp đỡ, không hề hợp với lẽ thường.

Tư Kính nhìn nàng hồi lâu, thấy cô nương này tựa hồ chưa có dấu hiệu hồn bay trở về, mới vui vẻ gọi một tiếng: "Thương cô nương đang nghĩ gì bên giường thế?"

Suy nghĩ của Thương Chiết Sương bị quấy rối, nàng run lên một cái, mới phát hiện Tư Kính đã tỉnh lại.

Đôi mắt luôn thản nhiên của nàng xẹt qua một tia bối rối, tựa như làm việc trái lương tâm lúc bị bắt gặp, lần đầu tiên trên gương mặt bỏ được dáng vẻ lười biếng tùy tiện bình thường.

Tư Kính cười thấp một tiếng, sắc mặt cũng không tái nhợt đến vậy: "Chẳng lẽ Thương cô nương quá muốn có được Tư phủ này, còn đang tiếc ta không chết ở ngoài sao?"

"Thật đáng tiếc..." Khí giận trong người Thương Chiết Sương bị Tư Kính bức ép tràn ra, người trước mắt luôn có thể nói vài ba câu đã khiến nàng dậy lên cảm xúc.

"Thương cô nương, chưa từng có người dạy cô, nếu như muốn lấy một thứ sau lưng người khác khi họ còn sống, phải đối tốt với họ sao? Hoặc ít ra, cũng nên lừa họ một vòng chứ?"

"Lừa ngươi sao? Ta không có rảnh."

"Muốn thì phải nên như thế."

Vừa nói một câu, Tư Kính nhẹ nhàng ho hai tiếng.

Thương Chiết Sương lần nhìn theo sự rung động của lưng hắn, thoáng thấy mấy vết thương dữ tợn trên cánh tay của hắn.

Dường như vết thương đó bị một hung thú cào, sâu đến mức thấy xương, phía trên đắp một ít thảo dược để tụ máu thành một mảng nâu đậm.

Nàng vô thức nhíu mày, ánh mắt lần theo vết thương đó sang đến xương quai xanh của Tư Kính.

Tư Kính nhận ra ánh mắt đang dừng lại của Thương Chiết Sương, lấy vạt áo xanh che lên trên, ranh mãnh cười một tiếng, cố ý bẻ cong ý tứ của Thương Chiết Sương: "Không nghĩ rằng Thương cô nương còn có thể bị nhan sắc mê hoặc đấy."

Lời hắn vừa mới nói ra, giọng điệu của nữ tử trước mắt lại đột nhiên lạnh lẽo.

"Tư công tử, rốt cuộc vì sao không tiếc mạng đến như thế?"



Thanh âm của nàng rất nhẹ, nhưng trong căn phòng yên tĩnh này như được phóng đại gấp trăm lần, phảng phất hòa với cơn mưa mùa thu ngoài kia, từng chút từng chút xâm nhập vào cốt tủy.

Hiển nhiên Tư Kính không nghĩ chỉ một câu của nàng liền đem cuộc trò chuyện chuyển sang trạng thái đóng băng, vì thế hắn trợn tròn mắt một lúc lâu.

"Tuy nói như thế có chút không nói đạo lý, nhưng mà mạng của Tư công tử cũng coi như là ta nhặt về nhỉ?"

Tư Kính nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thương Chiết Sương ít khi nghiêm túc, nhớ lại bộ dạng đầy đất của nàng trong Phong Lộ lâu ngày ấy, chẳng biết vì sao có chút muốn cười.

Nhưng sự vui vẻ này rất nhanh bị tự giễu lấn át, che xuống tận đáy lòng.

Ánh mắt của hắn trở nên vây khốn, trong đó lặng lẽ đè nén sự âm u nặng nề, sau đó theo thói quen đè nén xuống.

"Đã cứu ta một mạng? Có lẽ vậy."

Lời nói này của hắn như một cánh đồng hoang bị cơn gió nhẹ thiêu đốt toàn bộ, không có sự sống, tiêu điều và khô cằn, không chứa bất kỳ tình cảm nào.

Thương Chiết Sương không hiểu, tại sao một người có thể đạm bạc cô độc, hờ hững đến cả mạng sống của mình cũng không thèm quan tâm như thế chứ?

Một luồng khí dâng trào từ l*иg ngực, ẩn ẩn trong đó khó mà hiểu được.

Nàng trầm mặc, một câu cũng không muốn nói với Tư Kính, chỉ lạnh lùng đứng lên, nàng cong môi ngưng tụ thành một nụ cười xa cách: "Ta quấy rầy Tư công tử rồi, Chu Tuyết chưa tỉnh, ta về chăm sóc nàng ấy trước."

Sắc mặt Tư Kính không đổi, hắn buông nhẹ đôi mắt, không muốn nàng tìm ra được một điều gì khác trong mắt mình.

Hắn không giữ, cũng không tìm ra bất kỳ lý do gì để giữ.

Quan hệ của nàng và hắn, chỉ là chủ - khách, thậm chí ngay cả bằng hữu cũng không thể tính.

Hắn biết Thương Chiết Sương luôn sống tùy tiện, chưa từng nghĩ tới có một ngày nàng cũng sẽ nổi giận với một người không chút liên quan với mình.

Có lẽ, con người chính là như vậy.

Thái độ đối với thứ mà mình cố gắng giữ lấy, chỉ là không muốn sự cố gắng của mình bị phủ nhận, chứ không phải thực sự quan tâm.

Hắn đưa mắt nhìn góc váy màu đỏ như lửa cuối cùng đã khuất khỏi tầm mắt, thở dài nhắm mắt, tiếp tục nghỉ ngơi.

Đổi sang Thương Chiết Sương bên kia, trong lòng vẫn còn kìm nén câu nói kia.

Nàng chỉ vì nhất thời hờn dỗi, cảm thấy thiếu nợ Tư Kính, mới dám mạo hiểm lấy thuốc cho hắn, nhưng nếu trở về không còn mạng thì không phải uổng phí sao?

Nàng phiền muộn đá hòn đá nhỏ bên chân về phía xa, sau đó dựa vào ký ức mông lung mơ hồ đi đến phòng của Chu Tuyết.

Cơn mưa mùa thu không dứt, không có sự yên tĩnh, mưa gió cùng đám bụi dày đặc lướt qua khuôn mặt của Thương Chiết Sương.

Thương Chiết Sương nhíu mày, tăng nhanh bước chân.

Sắc trời đã tối sầm, ánh đèn vàng ấm trong Tư phủ sáng lên, nhưng trong hành lang vẫn đen kịt.

Ban đêm ở Tư phủ luôn là thế, một cái phủ lớn như vậy lại như chẳng có người, nô bộc cũng khó mà chạm mặt.

May mà phòng của Chu Tuyết không quá xa, ban đầu Thương Chiết Sương từ xa nhìn thấy hồ nước đầy sương mù, tiếp theo liền thấy phòng của Chu Tuyết.

Từ xa mà nhìn, tựa hồ trong phòng không chỉ đốt một ngọn nến.

Thương Chiết Sương dừng một chút, chỉ cảm thấy có lẽ là hạ nhân đốt lên, không suy nghĩ nhiều.



Trước phòng Chu Tuyết có một bụi cây quế rậm rạp, theo góc nhìn của Thương Chiết Sương, đúng lúc che cửa sổ phòng Chu Tuyết.

Ánh mắt nàng vô định đi tới, cho đến khi đến cửa sổ mới hồi phục thần trí.

Ánh nến sáng rực trong phòng Chu Tuyết chưa nhỏ sáp nến xuống, hình như là mới thắp.

Dưới ánh sáng đó, có một thân ảnh màu đen đang đứng trước giường Chu Tuyết.

Thân ảnh đó bị bức bình phong che đi, nhưng Thương Chiết Sương liếc mắt đã có thể nhận ra, người đó là Bạc Ngạn.

Thương Chiết Sương nhìn chằm chằm vào bóng dáng đó, ngưng tụ lông mày, ánh mắt không hề mơ hồ, phút chốc lạnh đến thấu xương.

Bạc Ngạn chăm sóc Chu Tuyết không phải là chuyện lạ, nhưng lúc này trong tay hắn đang cầm kiếm của Chu Tuyết.

Lưỡi kiếm lạnh lẽo phản chiếc ánh nến nóng rực, ấm áp lại khiến người khác sợ hãi.

Đôi mắt Thương Chiết Sương mở to như nhìn thấy một chuyện gì đó hoang đường.

Đôi mắt Bạc Ngạn từ trước đến nay luôn nóng rực hoặc trống rỗng, nhưng giờ đây phản chiếu trên thân kiếm, hòa với ánh lửa lại tỏa ra một luồng sát ý cuồn cuộn.

Do Thương Chiết Sương bước vào nên ánh mắt của Bạc Ngạn thoáng biến về cảnh tượng thường thấy, trống rỗng và mờ mịt. Sau đó hắn bỏ kiếm của Chu Tuyết vào vỏ, treo lên tường.

Thương Chiết Sương không hỏi hắn, thậm chí thần sắc cũng không biến động, chỉ nói: "Đến thăm Chu Tuyết sao?"

Bạc Ngạn gật nhẹ, ánh mắt nhìn Chu Tuyết khôi phục vẻ nhu hòa, nói với Thương Chiết Sương: "Cảm ơn cô vẫn luôn chăm sóc Chu Tuyết."

Thương Chiết Sương im lặng, mơ hồ nhận ra ý thức của Bạc Ngạn có gián đoạn, không nói rõ mà chỉ cười nhạt: "Một lát nữa Cố lâu chủ sẽ đến thăm Chu Tuyết."

Nghe thấy tên của Cố Khiên Từ, thoáng chốc Bạc Ngạn không được tự nhiên, còn ẩn ẩn một tia chán ghét mơ hồ.

Thương Chiết Sương nghĩ, dù Bạc Ngạn chỉ là một chấp niệm, nhưng ở cùng Chu Tuyết lâu đến vậy, không thể không thoát khỏi thất tình lục dục. Có thể hắn biết Cố Khiên Từ chỉ lợi dụng Chu Tuyết, còn Chu Tuyết lại phục tùng hắn ta vô điều kiện.

Mục đích lời này của nàng, chính là muốn đuổi Bạc Ngạn.

Mặc cho trong tiềm thức của Bạc Ngạn có tình cảm với Chu Tuyết hay không, Bạc Ngạn ở lại trong tình cảnh Chu Tuyết còn chưa tỉnh, đối với nàng ấy là một loại uy hϊếp.

Quả nhiên, Bạc Ngạn lặng im nhìn Chu Tuyết một lát rồi đến nhìn chằm chằm đôi mắt của Thương Chiết Sương, nói một câu: "Đa tạ cô nương nhắc nhở" rồi biến mất trong bóng đêm.

Thương Chiết Sương thở dài, cảm thấy mình chưa từng bị trói buộc như thế, đáy lòng không vui vẻ. Nàng gọi hạ nhân đến trông phòng của Chu Tuyết, tiếp tục trốn vào cơn mưa thu.

Trong màn mưa, nàng suy nghĩ rất nhiều, nhưng phần lớn là nghĩ đến thiên hạ này thật đúng là không có bữa cơm nào miễn phí.

Căn bản nàng tưởng rằng, đến Tư phủ liền không sầu không lo, không cần phải bôn ba sương gió, lại chẳng nghĩ tới chuyện thượng vàng hạ cám ở đây cũng không ít.

Theo lý mà nói, Tư Kính nhờ nàng chăm sóc Chu Tuyết, nếu nàng ta xảy ra chuyện thì nói với Tư Kính là thỏa đáng nhất. Nhưng nàng có thể nhìn ra, quan tâm của Tư Kính đối với Chu Tuyết chỉ dừng lại ở khách sáo bên ngoài, đừng nói là gan mật, ngay cả da thịt còn chưa xâm nhập đến.

Nàng không bằng Tư Kính, không chu toàn được nhân tình thế thái, thậm chí rất khó cảm nhận được tình cảm, chạm đến da lông có thể châm chước đã là cực hạn.

Coi như hắn không thật sự quan tâm Chu Tuyết, nhưng cũng không hi vọng Chu Tuyết sẽ xảy ra chuyện trong phủ của hắn.

Thế nên nàng lắc lắc tay, đè cỗ tức giận mới vừa rồi xuống, bất đắc dĩ đi về phía phòng của Tư Kính.

***

Tư Kính có khúc mắc với Sương tỷ nha!