Chương 34: Khi Ăn (Tám)

Tư Kính vừa uống xong một bát thuốc.

Thuốc vừa đắng vừa nóng theo yết hầu đi xuống ở đêm mưa này, khiến hắn cảm nhận được một chút ấm áp.

Hắn nhắm mắt lại một khắc, xác định bản thân rất có tinh thần, trong thời gian ngắn sẽ không ngủ được, liền bảo Thích bá về nghỉ trước.

Hạ nhân trong phủ không nhiều, hắn không thích náo nhiệt, cũng không tính dính dáng đến nhiều người không liên quan. Thế nên trong phủ có nhiều chuyện vốn không phải do Thích bá cũng để cho ông ấy làm.

Trong lòng hắn rất hổ thẹn, nhưng từ trước đến nay Thích bá đối với hắn rất cung kính và chân thành, cứ như vậy mà tận tâm lao lực bên cạnh hắn nhiều năm.

Tư Kính chống đỡ thân thể ngồi dựa vào thành giường, nghe thanh âm của hạt mưa rơi xuống mái hiên, không hiểu bỗng dưng nhớ đến bộ dáng tức giận bỏ đi vừa rồi của Thương Chiết Sương.

Nàng vốn là vậy, chưa từng cố gắng che giấu tâm tình của mình, hay là a dua nịnh hót với hắn để sống nhờ trong Tư phủ.

Hắn đã gặp qua rất nhiều người, không một ai có thể sống tiêu soái như nàng.

Hắn cho là nàng nhất thời thuận tiện, hắn cũng biết thật ra nàng không ỷ vào sự thuận tiện này, càng không thể vì những thứ này mà ủy khuất chính mình.

Đại khái cũng là lý do vì sao đây là lần đầu tiên hắn bỏ qua lý trí của mình, muốn để nàng ở lại một khắc.

Mà nàng có thể ở lại đến bao giờ, với hắn mà nói cũng không quan trọng.

Nhiều một khắc là tốt, thiếu một khắc cũng chưa hẳn không tốt.

***

Khi Thương Chiết Sương quyết định, sẽ không lề mề mà đi thẳng đến trước cửa phòng Tư Kính, sau đó mới phát hiện mình không biết nên dùng ngôn ngữ thế nào.

Vừa rồi thật sự nàng nhất thời khí thế quăng luôn mặt mũi của Tư Kính, nhưng dựa vào tính cách của Tư Kính, nói chung cũng sẽ không tức giận.

Chỉ là trong tim của mình bỗng chốc hiện lên vẻ áy náy.

Mạng của hắn vốn là của hắn, nàng không nên vì cảm thấy mình cứu được một mạng của Tư Kính, liền can thiệp vào lựa chọn của hắn.

Lúc nàng đang đang bị cảm xúc ít khi có quấy rối, một thanh âm quen thuộc xuyên qua cửa gỗ truyền đến tai của nàng.

"Thương cô nương."

Thương Chiết Sương tự xưng khinh công cực kỳ tốt, người có thể phát hiện sự tồn tại của nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay, một tiếng gọi của Tư Kính bây giờ khiến nàng đột nhiên chột dạ không hiểu được.

Nhưng nếu hắn đã gọi, nàng cũng đang ở ngoài cửa, không thể nào không đáp, đành phải chậm rãi đẩy cửa.

Sắc mặt của Tư Kính không còn trắng bệch như vừa rồi, có lẽ do vừa mới uống bát thuốc, hương thảo dược trong phòng càng đậm hơn.

Cơ hồ Thương Chiết Sương vô thức đứng sững trước cửa, không muốn tiến thêm một bước. Nàng nghe Tư Kính nhàn nhạt nói thản nhiên: "Thương cô nương có thể giúp ta mở cửa sổ ra không? Ở trong phòng buồn bực đã lâu, cũng nên hít thở không khí trong lành."

Thương Chiết Sương đúng lúc không thoải mái với hương thảo dược này, đỡ đẫn đến cửa sổ, mở nó ra.

Không khí lạnh ẩm ướt cùng hương đất hòa với nước mưa tràn vào, chạm đến hơi ấm trong phòng, thoáng chốc nhiệt độ trong phòng đã hạ xuống rất nhiều.

Tư Kính kéo tấm nệm lên, tiếp đó nói: "Đa tạ."

Thương Chiết Sương dù không hiểu chuyện nhân tình, nhưng ở Tư phủ một thời gian, còn ở cùng dạng "người thành tinh" như Tư Kính, sao không biết được chứ.

Tư Kính không phải muốn thông khí, rõ ràng đã nhìn ra nàng ghét mùi hương này.

Nàng vô thức đóng cửa sổ lại, mất tự nhiên nói: "Lạnh quá, kín một chút cũng tốt", sau đó không để ý thần sắc hoảng hồn của hắn, đi đến trước giường.

"Thương cô nương đã thay đổi rất nhiều."



Lúc Tư Kính nói, bên môi còn treo nụ cười vui vẻ, khiến cho khuôn mặt tựa băng tuyết ấm lên một chút, thanh lãnh giữa lông mày cũng biến mất không ít.

Không biết bắt đầu từ khi nào, lúc hắn đơn độc đối mặt với nàng lại càng ít thể hiện vẻ mặt xa cách thường ngày.

"Thương cô nương vì chuyện của Chu Tuyết mà đến đây à?"

Có lẽ sợ Thương Chiết Sương sẽ xấu hổ, ngay sau đó hắn nói tiếp.

Nàng vừa mới tức giận, bây giờ đến đây, trừ việc của Chu Tuyết cũng không còn khả năng khác.

Thương Chiết Sương trầm ánh mắt, ngầm xem như thừa nhận.

"Ta không hiểu nhiều về chuyện của Chu Tuyết, nhưng chung quy cũng đoán ra được, oán niệm hóa thành chấp niệm đi theo không phải là chuyện tốt. Ta nghĩ, chính Chu Tuyết hẳn cũng biết, chẳng qua quá cô độc thôi..."

Bởi vì cô độc nên mới dám mạo hiểm cũng muốn thử một lần, bởi vì cô độc, vì thế nhảy vào lửa cũng không sợ hãi.

Quan hệ giữa nàng với Bạc Ngạn, tựa như ánh sáng cùng bóng tối, càng tựa như thiêu thân cùng lửa, dù biết sẽ tan biến cũng không muốn bỏ lỡ.

Cuộc đời này của nàng đã rất ngắn ngủi, được lạc lối trong ngọn lửa, xem như là chuyện may mắn rồi.

Hắn và nàng giống nhau, nhưng lại không giống nhau.

Nàng sinh ra trong bóng tối, chôn ở nơi ánh sáng, mà hắn chỉ có thể chôn trong bóng tối.

"Cô độc?" Thương Chiết Sương bỗng nhiên ngừng một lát, dường như đang đánh giá hai từ này, hồi lâu không nói tiếp.

"Thương cô nương không hiểu, đó là chuyện tốt." Tựa hồ Tư Kính đã sớm đoán được phản ứng của Thương Chiết Sương, cười nhẹ, "Nếu Thương cô nương muốn biết chuyện của Chu Tuyết, có thể đi hỏi thử Cố lâu chủ. Nếu không muốn biết cũng không sao, Chu Tuyết làm xong chuyện ở Không vực, sau đó cũng sẽ rời khỏi Tư phủ."

"Ta sẽ nói chuyện với Chu Tuyết."

Thương Chiết Sương không có ý muốn hỏi Cố Khiên Từ, giữa nàng và Chu Tuyết còn chưa có tình cảm gì. Nhưng dựa trên nguyên tắc tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, nàng cảm thấy vẫn phải nói với nàng ấy một tiếng.

Tư Kính không có ý kiến, trầm ổn nói: "Thương cô nương muốn làm thế nào thì làm thế ấy. Tóm lại mạng sống của Chu Tuyết, giao cho nàng ấy quyết định cũng tốt."

Lời nói của hắn vừa nói ra, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của Chu Tuyết.

"Tư gia chủ, Thương cô nương, Chu Tuyết có việc muốn nhờ."

Thương Chiết Sương ngẩng đầu, chuyển mắt đến con ngươi lạnh nhạt của Tư Kính.

Thần sắc của hắn đã khôi phục dáng vẻ xa cách như trước, gật đầu với Thương Chiết Sương, ra hiệu nàng mở cửa cho Chu Tuyết.

Chu Tuyết ngoài cửa đã trút bỏ y phục màu đen, đổi sang một chiếc váy dài màu xanh trời điểm chút áng mây, do đêm thu lạnh nên lúc này trên vai của nàng đang khoác thêm một chiếc áo gấm màu trắng bên ngoài.

...Bỏ qua một sát thủ sắc bén, nàng tựa như một cô nương bình thường, đến từ trong mưa bụi mịt mù, trong phút chốc sẽ tan biến trong màn mưa.

Mái tóc và váy của nàng đã nhiễm một tầng ẩm ướt, màu sắc trắng tinh của y phục càng khiến khuôn mặt của nàng càng nhợt nhạt.

"Vào rồi nói." Thương Chiết Sương không nhìn vào đôi mắt khẩn thiết của nàng ta, có chút chột dạ với ý nghĩ lạnh lùng vừa rồi của mình.

"Đa tạ Thương cô nương." Chu Tuyết bước vào phòng, đợi sau khi Thương Chiết Sương đóng cửa, yên lặng đứng bên bàn.

Động tác của nàng cực kỳ câu nệ, không dám nói nhiều, cũng không dám ngồi xuống, thậm chí ánh mắt chỉ nhìn xuống mũi giày của mình.

"Ngươi không cần câu nệ như thế." Thanh âm của Tư Kính đến từ sau bức bình phòng truyền ra, ôn tồn lễ độ thể hiện thiện ý, dù cho ai có căng thẳng thế nào cũng có thể buông lỏng xuống.

"Đa tạ Tư công tử." Thương Chiết Sương nói cảm ơn, rồi trầm ngâm hồi lâu. Sau đó nàng áy náy nói, "Ta biết Tư công tử đang bị trọng thương, hiện tại đến quầy rầy, thật sự chỉ là bất đắc dĩ."

"Cô đã biết được gì?"

"Biết Bạc Ngạn không phải người, cũng biết... Hắn muốn gϊếŧ ta."



Lời nói vô lực của Chu Tuyết khiến không khí xung quanh đình trệ, Thương Chiết Sương không nhìn nàng, biểu hiện của Tư Kính càng đặc biệt bình tĩnh.

"Cô muốn xin ta điều gì?"

"Chu Tuyết tự biết không sống được bao lâu, sẽ không yêu cầu được sống thêm một khắc nào trên thế gian này. Chỉ là, Bạc Ngạn vô tội. Chàng đã cho ta ấm áp, cũng vào lúc ta gặp nguy hiểm mà đứng trước người ta. Có lẽ tất cả mọi người đều cho chàng chỉ là đoạn chấp niệm, nhưng theo ta thấy, chàng không đơn giản chỉ bị oán giận thao túng. Chàng có tư tưởng của mình, cũng được coi là một người sống sờ sờ, nên có cuộc sống của chính chàng."

"Đây chỉ là do hắn chưa hoàn toàn nhớ được sứ mạng của mình. Sau này mũi kiếm của hắn sẽ chỉ về phía ngươi, hoặc có thể nói, hắn sinh ra, chính là để hủy diệt ngươi."

Từ trước đến nay, Tư Kính đều có thể mang lời nói tàn nhẫn nhất nói đến bình thản.

Chu Tuyết không phản bác, thậm chí không biểu lộ bất kỳ vẻ thương tâm nào, chỉ nhạt cười: "Tư công tử, ta biết, những lời ngài nói ta đều biết. Ta không ngại chết dưới kiếm của Bạc Ngạn, chẳng qua ta cảm thấy, nếu có khả năng, chàng có thể dùng thân phận người bình thường mà sống hay không... Còn ân oán của ta cùng người khác, không phải liên lụy chàng."

"Nếu là lúc trước, ta không có cách, nhưng bây giờ... Cô phải cảm tạ Thương cô nương thật tốt."

Một câu của Tư Kính liền dẫn chủ đề đến Thương Chiết Sương.

Lúc đầu Thương Chiết Sương thất thần nghe bọn họ nói chuyện, không quá nghiêm túc, thậm chí còn ngồi gặm táo. Lúc này nàng quay phắt lại, kinh ngạc nhìn Tư Kính.

"Lúc trước chẳng phải Thương cô nương lấy được ba bình thuốc từ Quan Vu sao?" Tư Kính thấy phản ứng của Thương Chiết Sương, không khỏi cười thầm, đôi mắt âm lãnh cũng hiện lên mấy phần ấm áp, "Trong đó có một bình có thể giải được độc, một bình khác chưa một loại hương, có thể tẩy đi hồn phách hoặc chấp niệm quá sâu. Chỉ là thứ này cần yêu cầu có hồn phách của con người làm đường dẫn."

"Ta có thể." Chu Tuyết cơ hồ không chút nghĩ ngợi đáp ngay.

"Cho dù hồn phách thất lạc, phiêu bạc không nơi nương tựa cũng không quan trọng sao?"

"Không quan trọng."

"Vậy thì, rất tốt."

Đôi mắt của Tư Kính ngập tràn vui vẻ, nhưng loại vui vẻ này lại tựa như phiêu đãng trong hư không, xa vời như hoa trong gương, trăng trong nước.

"Ta có thể nghĩ biện pháp giữ Bạc Ngạn ở lại một thời gian, còn chuyện khác, còn phải xem chính cô làm thế nào."

Rõ ràng lựa chọn cuối cùng là cái chết, Chu Tuyết lại tựa như thở phào nhẹ nhõm.

Nàng chậm rãi quỳ xuống, thi đại lễ hướng về phía Thương Chiết Sương và Tư Kính, sau đó im lặng đứng lên không nói. Nàng nhận lấy bình nhỏ của Tư Kính, lặng lẽ rời đi.

Sau khi Chu Tuyết đi, Thương Chiết Sương mới tập trung: "Vì sao phải nói chuyện này cho nàng ấy biết?"

"Thương cô nương cảm thấy không ổn sao?"

"Chẳng qua ta cảm thấy, thời gian chỉ còn một năm..."

"Không cần vì một người chú định gϊếŧ nàng, mà mạo hiểm đến hồn phi phách tán."

"..."

Tư Kính dễ dàng đoán được lời Thương Chiết Sương muốn nói, rồi hắn không cần tốn sức chặn những lời đó lại.

"Thương cô nương chỉ có một mình, không có vướng bận, tất nhiên không hiểu được Chu Tuyết."

"Vậy ngươi có thể hiểu được à?"

"Có lẽ thế, có đôi khi chính là vậy."

Tư Kính dường như tùy tiện trả lời, cũng tựa như có tâm ý, Thương Chiết Sương vẫn không hiểu lắm.

Nàng không thích chơi trò bí hiểm với Tư Kính, lúc này đêm đã khuya thế nên nàng dứt khoát nói: "Ta đi thăm Chu Tuyết một chút, coi như không phụ lòng ủy thác của ngươi."

"Thương cô nương muốn làm gì cũng được, tùy tâm là được."