Trở về Vương phủ, vừa xuống xe ngựa đã thấy Liễu Nhi đứng trước cổng chính mắt đỏ hoe. Cô bé
trông thấy tôi liền như con én nhỏ, lao tới sà vào lòng tôi gấp gáp gọi:
“Tiểu thư”.
Tôi xoa xoa đầu đệ tử, mỉm cười:
“Tiểu thư của em không sao”.
Tin tức yến tiệc trong cung bị “hạ độc” mặc dù đã được Tề hoàng đế phong
tỏa. Nhưng Tề Nhan biết quan hệ giữa tôi và Liễu Nhi rất tốt, nên trước
đó đã sai người về báo tin. Tuy không nói rõ nhưng bé con của tôi thông
minh, đoán tôi xảy ra chuyện mới không về phủ. Hiện tại nghe tôi trấn an mới gật đầu vội vàng đỡ muốn dìu tôi đi vào, còn chẳng thèm lên tiếng
chào hỏi Tề Nhan. Về đến phòng, tôi mới hỏi:
“Vừa rồi em cứ nhăn nhó, còn trừng mắt nhìn vương gia là thế nào? Không sợ anh ta đánh đòn em à?”.
Liễu Nhi hậm hực:
“Ai bảo ngài ấy không bảo vệ tiểu thư chu toàn. Đánh đòn thì đánh đòn, võ
tiểu thư dạy, em học chưa tốt nhưng mấy roi của ngài ấy cũng không đánh
chết được em”.
Tôi bật cười. Đệ tử này có cốt khí, tôi đúng là nhặt được bảo bối rồi. Liễu Nhi lại hỏi:
“Tiểu thư, trong cung xảy ra chuyện gì à?”.
Tôi cũng không giấu giếm, kể lại sự việc đêm giao thừa rồi dặn cô bé cầm
tiền kín đáo đi mua những dược liệu cần dùng. Suốt mấy ngày tôi ở trong
phòng tập trung dưỡng thương và bào chế thuốc. Không phải tôi muốn giữ
bí mật với Tề Nhan, mà là đề phòng kẻ khác. Quả nhiên tôi lo lắng không
thừa, năm ngày sau trong cung có người đến truyền chỉ, nói thái hậu muốn triệu kiến tôi vào cung trò chuyện. Thái hậu không phải mẹ ruột cũng
chẳng phải mẹ chồng, tôi với bà ta thì có chuyện gì để ôn? Chưa gì tôi
đã ngửi thấy mùi không ổn rồi…
Tề Nhan lo lắng nói muốn cùng tôi vào cung, tôi liền ngăn anh ta lại:
“Anh đi theo cũng chả có tác dụng, chỉ khiến hoàng huynh của anh nghi ngờ, ta sẽ tự đối phó được, không hành động xốc nổi đâu”.
Tề Nhan còn muốn nói thêm, tôi mất kiên nhẫn xua xua tay, một mình ra cổng theo chân thái giám vào cung. Xe ngựa chạy đến hoàng cung, bên trong
lại có sẵn kiệu nhỏ đang đợi. Tôi không hỏi nhiều, leo lên kiệu ngồi,
cho bọn họ muốn khiêng đi đâu thì khiêng. Kiệu vững vàng đưa tôi rẽ trái rẽ phải, tôi bí mật quan sát đường đi. Đường trong cung tôi không rành, nhưng cũng không ngu ngốc. Thái hậu là người đàn bà quyền lực nhất đất
nước, sao có thể ở nơi hẻo lánh như cái xó mà bọn họ đang khiêng tôi đến được? Tôi móc viên thuốc trong ngực áo, nhét vào miệng, nuốt xuống.
Thuốc này không có tác dụng giải độc, mà tôi cũng không có khả năng thần thánh chế được loại thuốc giải được bách độc. Nhưng có viên thuốc này,
trong vòng một canh giờ, cho dù tôi ăn gì uống gì cũng sẽ không tiêu hóa được. Sau đó chỉ cần nôn những thứ trong dạ dày ra là sẽ không có việc
gì.
Kiệu hạ, thái giám bên ngoài cung kính nói:
“Vương phi, đến nơi rồi”.
Tôi bước ra nhìn căn phòng âm u trước mặt, nơi này không phải “lãnh cung”
trong truyền thuyết đấy chứ hả? Thái giám cùng phu kiệu yên lặng rời đi. Tôi tập trung khí tức cảm nhận, xung quanh không có bóng người, không
có chút âm thanh, nhưng dù bọn chúng có ẩn nấp kín kẽ thế nào cũng không qua được giác quan của tôi. Có không ít người, nhưng cũng không phải
không thể đối phó. Chỉ là chưa đến bước đường cùng, không nên vọng động. Nghề tay trái của tôi là gì? Là diễn viên chuyên nghiệp đấy! Diễn kịch
thôi mà, Tề Quán, lão nương sợ anh chắc? Tôi đẩy cửa đi vào.
Tề
hoàng đế ngồi bên bàn, ánh nhìn thản nhiên. Tôi lại mở to mắt, giống như rất kinh ngạc khi trông thấy anh ta. Sau lại thu hồi vẻ mặt, cung kính
hành lễ:
“Thần thϊếp tham kiến hoàng thượng”.
Đợi tôi quỳ mỏi cả chân, anh ta mới nhàn nhạt nói:
“Bình thân. Tới đây ngồi đi”.
Tôi tạ ơn rồi đứng dậy, “rụt rè” đi đến ngồi xuống đối diện anh ta. Tề hoàng đế chỉ cây đàn đặt ở trên bàn, hơi cười nhìn tôi:
“Lần trước nghe nàng đánh đàn, trẫm rất ngạc nhiên. Không ngờ nữ nhi của
Trương Khải lại có tài hoa như vậy. Trước đây nghe nói nàng đến chữ còn
không biết viết, thì ra là cha nàng “khiêm tốn” rồi”.
Anh ta cố ý nhấn mạnh từ “khiêm tốn”. Tôi làm bộ hốt hoảng quỳ xuống:
“Hoàng thượng tha tội. Cha thần thϊếp cũng không biết chuyện này. Thần thϊếp
không phải cố ý giấu giếm hoàng thượng, là trong phủ có nhị di nương và
hai muội muội hay bắt nạt thần thϊếp, nếu để bọn họ biết thần thϊếp biết đánh đàn chỉ sợ… chỉ sợ…”.
Tôi không nói hết ý, nước mắt lưng tròng nhìn anh ta. Tề Quán vươn tay kéo tôi dậy, điềm đạm nói:
“Nàng hoảng hốt cái gì, trẫm chỉ thắc mắc nên hỏi vậy thôi. Xem nàng kìa, lần trước chẳng phải rất có khí thế sao? Bây giờ lại run rẩy như con thỏ
con vậy”.
Tôi cười lạnh trong lòng, tay lại quệt nước mắt, hít
hít mũi ra vẻ đáng thương, cúi đầu ngồi đó đợi anh ta nói tiếp. Xem xem
tên đầu heo này muốn giở trò gì. Tề Quán rót rượu, cầm tay tôi đặt ly
rượu vào. Thấy tay tôi run run, anh ta cong môi cười:
“Sao thế? Không phải nàng sợ ta hạ độc trong rượu này chứ?”.
Tôi giật mình ngẩng đầu, mở to mắt nhìn anh ta, lại rút tay vò vạt áo, “đỏ mặt” lí nhí nói:
“Không phải… thần thϊếp… không có ý đó”.
Để cho anh ta nghĩ tôi vì bị anh ta sờ tay nên mới “ngượng ngùng” như vậy. Tề Quán nhướn mày nhìn ly rượu chờ đợi. Tôi biết, đây là anh ta muốn
thử tôi. Nếu không dám uống, anh ta sẽ cho rằng tôi cho đến giờ đều là
đóng kịch. Nhất định không tha cho tôi. Vươn tay cầm ly rượu, tôi nhẹ
nhàng kề lên miệng, uống cạn không chừa một giọt. Nét mặt Tề Quán thoáng chút ngạc nhiên. Trong rượu không có độc, nhưng có không ít thuốc mê.
Tôi ôm đầu cố gắng giữ “tỉnh táo”, sau đó không “chống đỡ” được, gục
xuống bàn…
Qua một lúc lâu vẫn không có động tĩnh. Tề đầu heo
khẳng định là đang âm thầm quan sát tôi. “Địch bất động, ta bất động”,
tôi im lặng giả chết chờ đợi. Tiếng động sột soạt nho nhỏ vang lên rất
khẽ, sau đó trên đầu có tiếng một vật xé không khí bổ xuống. Tôi vẫn
không nhúc nhích. Mũi dao của Tề Quán chạm đến làn da trên cổ, hơi lạnh
của kim loại như hàn băng, nhưng tôi một chút phản ứng cũng không có.
Giống như không hề hay biết gì. Ngoan ngoãn mặc anh ta tùy ý chém gϊếŧ.
Tôi thừa biết, anh ta vẫn là đang thử xem tôi đối mặt với sự sống chết
của bản thân còn có thể đóng kịch tiếp hay không. Đáng tiếc, tình huống
như thế này, kiếp trước tôi đã trải qua nhiều đến mức nhàm chán. Chỉ cần anh ta không lộ ra sát khí, mặc kệ anh ta múa dao hay múa lửa, tôi
chẳng cần quan tâm làm gì.
Tề Quán cuối cùng thu dao lại, tay
anh ta nâng đầu tôi, bên mũi ngửi thấy một mùi hương gay nồng. Chà,
thuốc giải đây mà. Tôi nhăn nhăn mày, lắc lắc đầu mở mắt ngạc nhiên:
“Hoàng thượng…”.
Tề đầu heo trên mặt tràn đầy lo lắng:
“Vừa rồi nàng đột nhiên ngất xỉu, dọa trẫm sợ hãi biết bao, suýt chút nữa đã cho truyền thái y rồi. Nàng không sao chứ?”.
Tôi áy náy đáp:
“Khiến hoàng thượng lo lắng, là thần thϊếp không phải. Có lẽ độc lần trước
chưa giải hết. Lúc nãy thần thϊếp thấy hoa mắt, chóng mặt quá…”.
Hừ, lần trước tôi trước mặt anh ta phun máu oanh liệt như vậy, mà kẻ này
vẫn giữ hiềm nghi. Có lẽ lúc anh ta đổ gục vì sát khí thoáng thấy tôi
vẫn chưa ngất đi nên mới nghi ngờ, cũng không biết võ công anh ta sâu
tới đâu, có giống Tề Nhan, lúc bất tỉnh vẫn cảm nhận được tình hình xung quanh hay không. Tề Quán nắm lấy tay tôi, trên mặt trước sau một bộ
dạng quan tâm lo lắng không đổi:
“Nàng khiến trẫm thật lo!”.
Tôi chớp chớp mắt, muốn rút tay về, anh ta siết chặt năm đầu ngón tay, giọng nói chan chứa tình cảm:
“Nhị đệ đối với nàng có tốt không?”.
Chà, xem vẻ mặt anh ta kìa, cả giọng điệu kia nữa, nếu anh ta dùng chiêu nam nhân kế này với đám phi tần, chắc bọn họ sướиɠ điên cả tháng ấy chứ!
Tôi liếc nhanh nhìn anh ta một cái nhưng không rút tay ra nữa, lại cúi
đầu mím chặt môi. Trông thấy tôi như vậy, Tề đầu heo càng sốt sắng:
“Hắn lạnh nhạt nàng ư?”.
Tôi ngẩng phắt lên, lắc lắc đầu, lại đỏ mặt ấp úng:
“Vương gia đối với thần thϊếp rất tốt… thân thể chàng không khỏe… không phải chàng cố ý…”.
Tề đầu heo đột ngột kéo tôi ôm vào lòng, giọng nói trầm khàn rất lôi cuốn:
“Oánh nhi… nàng thông minh xinh đẹp, lại dịu dàng đáng yêu thế này, sao trẫm
nỡ để nàng sống như quả phụ. Trẫm thật sai lầm khi gả nàng cho nhị đệ,
hắn không xứng có được nàng”.
Tôi thật muốn vỗ đùi kêu lên: “Hương thân phụ lão ơi, hoàng đế muốn thông da^ʍ!”. Cơ thể tôi run run, môi mấp máy gọi:
“Hoàng thượng?”.
Tề đầu heo buông tôi ra, lại đưa tay vén tóc tôi, cử chỉ thật là dịu dàng. Anh ta thở dài một hơi:
“Oánh nhi đừng lo, sau này trẫm sẽ bù đắp cho nàng”.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
“Thần thϊếp là vương phi… không thể… không thể phản bội vương gia… ngài ấy
mỗi ngày đều uống thuốc, sau này sẽ… khá hơn. Thần thϊếp…”.
Lời
bị chặn lại. Tề Quán dùng môi bịt kín môi tôi, nhẹ nhàng chà xát. Tôi
kinh ngạc nhìn anh ta. Trong bụng lại cố gắng đè nén ý muốn băm vằm kẻ
này. Mẹ kiếp, nếu không phải sợ liên lụy cha và đại ca, tôi đã chặt cái
đầu heo của anh ta vứt cho chó gặm rồi. Anh ta rời khỏi môi tôi, lại lấy ra một vật luồn vào tay trái tôi, mỉm cười nói:
“Không được tháo ra, nếu nhị đệ hỏi, cứ bảo thái hậu cho nàng”.
Tôi liếc mắt nhìn xuống, một chiếc vòng san hô đỏ thẫm rất đẹp, nhìn là
biết giá trị không nhỏ. Chỉ là, con bà nó, sao giống như đeo vòng số tám vậy? Thấy tôi ngơ ngẩn như lạc mất hồn phách, Tề Quán xoa xoa mặt tôi:
“Đừng lo lắng, nàng không làm sai gì cả. Là trẫm hối hận nên muốn bù đắp cho
nàng. Sau này trẫm sẽ thường xuyên triệu nàng vào cung, nàng không được
để ai biết chuyện này, rõ không?”.
Tôi gật nhẹ đầu. Cố gắng không vung tay cho anh ta mấy cái bạt tai. Tên cẩu hoàng đế này, đúng là vô sỉ đến cực điểm!
Tề Quán hài lòng mỉm cười:
“Oánh nhi ngoan lắm!”.
Gọi cái rắm ấy! Lúc Tề Nhan gọi như thế tôi chỉ thấy buồn bực, còn Tề đầu heo gọi lại khiến tôi thấy… buồn nôn!
Anh ta sai người đưa tôi rời cung. Ngồi trên kiệu, tôi dùng tay áo lau sạch môi. Có một ngày tôi nhất định sẽ khiến anh ta sống không bằng chết!
Trở về Vương phủ, Tề Nhan ngồi trên xe lăn một mình đợi trước cổng. Tôi chờ thái giám đi rồi mới thấp giọng:
“Vào trong rồi nói”.
Tề Nhan theo tôi đến thư phòng. Tôi đóng chặt cửa, đem vòng san hô kia ném lên bàn:
“Anh có biết đây là gì không?”.
Tề Nhan cau mày nghi hoặc. Tôi nhếch môi cười:
“Là của tên đầu heo đó đưa. Sau khi ta ngầm ám chỉ anh và ta chung phòng,
anh ta liền “tặng” cho ta vật này, dặn không được phép tháo ra. Độc trên chiếc vòng không gây chết người ngay lập tức, nhưng sau một năm, kẻ nào ngửi mùi hương của nó mỗi ngày sẽ chết không rõ nguyên do, dù thái y
giỏi tới đâu cũng không khám ra được. Anh ta không phải nhằm vào ta, mà
là muốn mạng của Tề Nhan anh đó!”.
Tôi đã nói với Tề Quán, em
trai anh ta mỗi ngày đều uống thuốc, cơ thể yếu ớt, hai chân lại tàn
tật, đến chuyện chăn gối cũng bất lực. Vậy mà anh ta vẫn quyết ý muốn
gϊếŧ Tề Nhan cho bằng được. Tề Nhan nhìn chằm chằm chiếc vòng, không nói câu nào. Tôi đi tới, ngồi xổm nhẹ nhàng hỏi:
“Nếu anh muốn, ta giúp anh gϊếŧ anh ta”.
Tề Nhan lập tức phản đối:
“Không được!”.
Sợ tôi thất bại? Tôi vỗ vỗ ngực:
“Ta là sát thủ, hoàng cung dù sâm nghiêm đến đâu, đầu hoàng đế cũng chỉ có
một cái. Xong việc ta cải trang rời khỏi, thần không biết quỷ không hay. Tuyệt đối không liên lụy Vương phủ”.
So với những tòa nhà đầy vệ sĩ đứng gác ngoài sáng trong tối, cài cả đống mật mã, tia hồng ngoại
giăng như mạng nhện, một con ruồi không lọt vô được, tôi còn ung dung đi vào; thì hoàng cung kia là cái thá gì. Tề Nhan lắc đầu nói:
“Ta
không muốn làm hoàng đế, trước kia đã không muốn tranh giành, hiện tại
lại càng không muốn. Liễm nhi, vua chết không phải việc nhỏ. Triều đình
sẽ rúng động. Các vương gia khác trong tay đều có binh quyền, sẽ xảy ra
nội loạn. Hàng ngàn, hàng vạn người vô tội sẽ chết oan uổng. Nàng có
hiểu không?”.
Tôi hiểu, nhưng chẳng quan tâm. Lại hỏi:
“Vậy anh định yên lặng mặc anh ta muốn làm gì anh thì làm? Chuyện thích
khách vốn không liên quan đến anh, anh ta lại không nghi ngờ ai, chỉ
nghi ngờ anh! Là vì cái gì anh còn không rõ? Anh ta muốn mạng của anh
đó!”.
Tề Nhan cười vuốt tóc tôi:
“Quân sử thần tử, thần bất tử bất trung”.
Tôi hất tay anh ta, đứng bật dậy, cúi đầu nhìn anh ta cười lạnh:
“Xem như ta nhìn nhầm anh rồi”.
Tôi đá văng cửa thư phòng, tức giận bỏ về phòng mình. Được lắm, Tề Nhan!
Tôi thấy anh ta tính tình phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết. Có thể
nhìn nhận sự việc khách quan, tầm nhìn xa rộng. Ngay cả việc tôi mượn
xác hoàn hồn, anh ta còn bình thản đón nhận. Cho rằng anh ta không giống kẻ tầm thường, cho dù không thích anh ta, ít ra tôi cảm thấy anh ta
đáng để mình kết giao. Muốn giúp anh ta trừ khử kẻ khốn kiếp kia. Không
ngờ anh ta không ngu dốt, mà lại… ngu trung!
Tôi nghiến răng
nghiến lợi ngồi trên giường, trong lòng mắng chửi mười tám đời tổ tông
những kẻ mang họ Tề! Toàn là đầu heo, não tàn, óc bã đậu. Hừ, lão nương
không thèm quản nữa!