Chương 17: Ấm áp

Tôi ngủ một ngày một

đêm, lúc tỉnh dậy đã là rạng sáng ngày mùng hai. Tề Nhan huynh đệ ngồi

bên cạnh giường, trên người vẫn mặc bộ quần áo của… năm ngoái. Cái anh

chàng này, không phải là túc trực bên cạnh tôi cả một ngày đấy chứ? Anh

ta đúng là rỗi hơi. Có điều nội thương của tôi quả thực không nhẹ. Ba

lần ói máu liên tiếp, cũng may cơ thể này đã được tôi rèn giũa một thời

gian. Nếu không cũng chẳng đơn giản chỉ ngủ một ngày một đêm thôi đâu,

mà ngủ thẳng một giấc đi gặp Diêm Vương đánh đàn cho ông ta rồi nghe ấy

chứ!

Nghĩ nghĩ lại thấy bực bội. Kẻ bên cạnh này, nếu không phải

anh ta mang tôi vào cung, làm tôi bị nội thương còn khiến tôi bại lộ

thân phận, lại chọc tức khiến tôi nổi điên thì tôi đâu có đến nỗi thế

này. Tề Nhan giọng khàn đặc gọi:

“Liễm nhi”.

Tôi lườm anh ta muốn rách mắt. Không thèm để ý anh ta nữa, xoay lưng lại giả vờ ngủ tiếp. Tề Nhan thở dài:

“Lại giận dỗi gì nữa thế?”.

Tôi bật dậy định chửi cho anh ta một trận, lại nhìn thấy vết máu loang lổ

trên áo Tề Nhan. Nhớ tới chuyện tối hôm trước. Ngó lên trên, sắc mặt anh ta có vẻ không được tốt? Da dẻ tái xanh, quầng mắt thâm đen, môi cũng

nhợt nhạt. Anh ta ở trong cung cũng đã bị nội thương, tuy rằng đã uống

thuốc tốt nhưng tôi lại dùng sát khí tấn công anh ta lần nữa… Tôi từ tức giận chuyển sang áy náy:

“Anh không khỏe sao không đi nghỉ, ngồi ở đây làm gì…”.

Tề Nhan mỉm cười. Lúc này bên ngoài vầng dương vừa ló dạng, ánh nắng ban

mai xuyên qua lớp giấy dán ở cửa, khiến căn phòng trở nên sáng hơn rất

nhiều. Màu vàng như mật nhuộm cả nụ cười của Tề Nhan, đẹp dịu dàng như

một bức tranh. Trong cái nhìn dịu dàng ấy, giọng Tề Nhan như sương đầu

cành, khẽ lay động rồi theo thân cây chảy xuống, hòa tan vào đất mềm:

“Nàng thế này sao ta có thể an tâm được. Cha và đại ca nàng cũng rất lo lắng, trông chừng nàng cả ngày. Khanh huynh khuyên mãi nhạc phụ mới đồng ý về phòng nghỉ ngơi. Nàng đúng là biết cách khiến chúng ta đau lòng”.

Tôi gãi gãi mũi, chân thành nói:

“Cảm ơn anh, Tề Nhan!”.

Nếu không nhờ anh ta, hiện tại tôi không thể nhận cha và anh trai, không có được tình thân ấm áp đến không dám tin. Tề Nhan nói không sai, nếu vẫn

tiếp tục giả vờ là Trương Oánh, cho dù giấu được cả đời, liệu tôi có

thoải mái hưởng thụ tình thân mà đáng lẽ ra thuộc về người khác hay

không? Trong lòng tôi sẽ hổ thẹn. Hơn nữa lúc nào cũng phải nói dối, che che giấu giấu, tôi sẽ không thể tin tưởng họ trọn vẹn, cũng sẽ cảm giác bản thân giống như trước, cô độc không có ai thật lòng với mình. Hiện

tại, tôi rất vui, cũng rất nhẹ nhõm. Mà điều này là nhờ Tề Nhan. Nên tôi thật tâm biết ơn anh ta.

Nụ cười trên môi Tề Nhan càng dịu dàng hơn:

“Nàng vui, ta mới vui”.

Tôi bĩu môi. Lại sến rồi. Có phải đang diễn kịch cho anh trai của anh xem

đâu. Định nói mấy câu châm chọc anh ta, bụng đột nhiên kêu “ọc” một

tiếng… Tôi ngẩng đầu chớp chớp mắt. Tề Nhan nhướn mày làm bộ ngạc nhiên:

“Nàng cũng biết đói bụng? Ta tưởng Liễm nhi mình đồng da sắt, không biết đói là gì?”.

Tôi trừng mắt:

“Ai mình đồng da sắt hả?”.

Tính nói “Anh thử nhịn một ngày một đêm không ăn gì xem có đói không?”, lại

nhớ ra anh ta ở đây suốt, quần áo không thay, có lẽ cũng chưa ăn gì

thật. Tề Nhan vạch tội:

“Nàng dám một mình tuyên chiến với kẻ

kia, cho dù nàng có bản lĩnh, nhưng kẻ đó có thể chỉ dùng sát khí hạ gục mấy trăm người. Liễm nhi, nàng không sợ sao?”.

Tôi hỏi lại:

“Tại sao phải sợ? Nếu ta sợ hãi thì có thể làm gì? Giả chết hay bỏ chạy? Có

tác dụng gì không? Thua, cùng lắm là bỏ ra một mạng. Có chết cũng là

chết sau khi phân thắng bại. Nếu chưa giao đấu đã đầu hàng, không phải

quá nhu nhược ư?”.

Tề Nhan cau mày:

“Kẻ đó không phải nhằm vào nàng. Sao phải cứng rắn đối chọi với hắn? Nàng có thể…”.

Tôi ngắt lời:

“Ta có thể làm gì? Đánh thức anh? Kẻ đó chỉ dùng ba phần khí tức, anh đã

không trụ nổi. Nếu dốc toàn lực, anh chỉ còn đường chết mà thôi”.

Hơn nữa, từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ dựa dẫm vào bất kì

người nào. Đơn độc sống, đơn độc hành động sẽ tạo cho bản thân thói quen tự lực cánh sinh trong mọi hoàn cảnh. Tề Nhan bị tôi nói trắng ra như

vậy thì chẳng cãi lại được, không vui nói:

“Về sau đừng như vậy nữa. Còn kẻ kia có lai lịch thế nào?”.

Tôi nhớ tới tên “khủng bố” kia, nhún vai không bận tâm:

“Là người Nhật Bản, chưa đến ba mươi tuổi. Anh ta tính tình quái đản, có lẽ chỉ ham vui nên đến quậy phá thôi. Nếu muốn anh ta đã gϊếŧ hoàng thượng rồi, chứ chẳng bỏ đi nhẹ nhàng như vậy. À, trong cung thì sao, hoàng

thượng nói thế nào?”.

Tề Nhan nghe vậy cũng không ngạc nhiên, lại đáp:

“Hoàng thượng không điều tra ra được. Không rõ huynh ấy có phát giác ra sự có

mặt của kẻ đó không, nhưng số lượng quan khách vẫn không vắng ai, chỉ

chết mấy người. Trách nhiệm bị quy cho phòng ăn, hoàng thượng nói trong

rượu có kỳ độc, chém đầu tổng quản của Ngự thiện phòng rồi gọi thái y

“giải độc” cho mọi người”.

Nói vậy kẻ kia hẳn là trà trộn vào đám sứ thần? Tuy rằng có nhiều nước cử sứ thần đến dự tiệc, các sứ thần kia cũng không thể nhận ra có dư người. Nhưng anh ta ung dung ngồi đó, gan

đúng là không nhỏ. Chỉ xui xẻo cho viên tổng quản kia, bị Tề hoàng đế

mang ra làm bia đỡ. Thôi, dù sao không tổn hại tới tôi thì tôi chẳng cần để ý làm gì.

Tôi kéo chăn định đứng dậy đi tìm đồ ăn, mới để ý

Tề Nhan không ngồi trên xe lăn mà ngồi trên ghế gỗ. Đêm trước cũng vậy,

chẳng phải bình thường anh ta rất cẩn thận hay sao? Ngay cả người trong

Vương phủ cũng không ai biết nhị vương gia “tàn tật” vốn không hề bị tật gì cả. Tôi ngẩng đầu nói ra thắc mắc:

“Xe lăn đâu? Anh tin tưởng cha và đại ca ta sao? Cho dù tin tưởng hai người họ, nhưng trong Tướng

phủ còn có không ít người, sao anh lại bất cẩn như vậy?”.

Không phải đầu bị lừa đá hỏng rồi chứ hả? Tề Nhan cúi nhìn xuống chân, lại nhìn tôi mỉm cười:

“Ta khuyên nàng nói thật chuyện thân phận, nếu bản thân ta vẫn ngồi xe lăn, nàng nhìn thấy sẽ có cảm giác bất an, không thể tin tưởng được người

khác. Mà nhạc phụ và Khanh huynh sau khi biết bí mật của ta sẽ không còn khó chấp nhận đối với kỳ ngộ của nàng, trong đầu bọn họ sẽ có suy nghĩ, ai mà không có nỗi khổ trong lòng, cũng bớt đi kinh hoảng, dùng thái độ bình tĩnh xem xét sự việc. Nàng an tâm, trong viện của nàng không có

người nào khác. Không ai nhìn thấy ta hai chân lành lặn”.

Anh ta

lại còn dùng “ám thị tâm lý” cơ đấy. Chỉ là… sự chu đáo của Tề Nhan

khiến tôi có cảm giác rất dễ chịu. Nghĩ lại thì con người anh ta cũng

không đáng ghét lắm… Ngoài việc cứ xưng hô thân mật ra, lại hay “uy

hϊếp” tôi, tính tình thật ra không tệ. Tôi vừa mang giày vừa hỏi:

“Ta mượn xác hoàn hồn, anh không thấy sợ sao? Không thấy “kinh dị” à?”.

Người cổ đại chẳng phải rất sợ ma quỷ? Anh ta lại đón nhận thản nhiên như vậy. Tề Nhan vênh cằm:

“Bản vương có gì phải sợ”.

Tôi lừ mắt. Kẻ này lại trẻ con rồi. Tôi đứng dậy liếc nhìn anh ta:

“Xe để ở đâu?”.

Tề Nhan chỉ tay ra ngoài sân. Tôi gật đầu, nghiêm khắc nói:

“Sau này phải cẩn thận một chút. Tuy nói ở viện của ta không có ai, nhưng

nếu có kẻ cố ý rình rập thì sao? Nhị di nương là kẻ thù của cha con ta,

cho dù bà ta chết rồi, nhưng con gái bà ta lại được cứu. Ta vẫn lo kẻ

địch sẽ không dễ dàng từ bỏ. Chuyện anh giả tàn tật là khi quân phạm

thượng, tên đầu heo kia mà biết là tru di cả họ đó. Chớ có lơ là nữa, rõ chưa?”.

Anh ta nhướn mày:

“Tên… đầu heo?”.

Tôi nhớ tới gương mặt đáng ghét của Tề Quán, gật mạnh đầu:

“Đúng vậy. Tề đầu heo, Tề ôn dịch, Tề Quán khốn kiếp!”.

Tề Nhan nhăn nhó giáo huấn:

“Nói năng linh tinh! Để người khác nghe thấy đấy mới là mắc tội khi quân. Nàng rất ghét hoàng thượng?”.

Tôi bĩu môi, cái tên đáng ghét đó trên đời chỉ sợ không ai ưa nổi. Tôi xua xua tay:

“Anh lo cái gì, ta cũng đâu có ngu ngốc mà nói để kẻ khác nghe. Đi thôi đi thôi, ta đói rồi”.

Phải ăn thì mới lấy lại sức được. Tôi ra ngoài mang xe vào đặt trước cửa,

phòng tôi có bậc cửa, chẳng biết lần trước về lại mặt, Tề Nhan làm thế

nào để lăn xe vào được. Tôi liếc nhìn anh ta hất hất cằm, Tề Nhan mắt

lấp lánh trông rất vui vẻ, đi tới ngồi nhưng lại không cho tôi đẩy, tự

mình lăn xe nói:

“Nàng cơ thể còn yếu, ta tự di chuyển là được”.

Hiếm khi thấy anh chàng tự giác như vậy. Tôi gục gặc đầu đi song song cùng

anh ta đến phòng ăn. Đến nơi đã thấy cha và anh trai ngồi đợi, hai người ánh mắt lo lắng nhưng nét mặt rất dịu dàng nhìn tôi. Tháng giêng khí

trời còn mang hơi lạnh, lòng tôi lại như có lò sưởi bên trong, cảm thấy

vô cùng ấm áp. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống. Cha đẩy bát thuốc còn bốc hơi

nóng tới trước mặt tôi, lên tiếng thúc giục:

“Con bị nội thương

không nhẹ, mau uống hết bát thuốc này. Nhất định phải tĩnh dưỡng cho

tốt. Cha đã mắng đại ca con một trận rồi”.

Nói xong quay đầu

trừng mắt nhìn đại ca, hừ một tiếng rất tức giận. Tôi liếc nhìn anh trai hồ ly đang lúng túng gãi ót, vui vẻ uống thuốc. Uống một hơi cạn sạch,

quệt quệt khóe miệng, hỏi:

“Cha hôm nay không phải vào cung sao?”.

Cha lắc đầu nói:

“Hoàng thượng bận tế tổ ba ngày, buổi chầu sớm đều hoãn lại hai canh giờ, dùng bữa sáng với các con xong cha mới vào cung dự chầu”.

Tổ tiên anh ta có đứa cháu chẳng ra gì như Tề Quán, khẳng định tức đến vểnh râu

rồng rồi. Tôi nhếch mép, lại sựt nhớ ra, bụng có chút lo lắng:

“Giao thừa cha phụ trách giới nghiêm của hoàng cung, chuyện thích khách đột nhập, hoàng thượng không trách phạt cha chứ?”.

Cha trấn an tôi:

“Hoàng thượng chỉ phạt cha hai tháng bổng lộc. Ta nghe vương gia kể lại chuyện đêm đó. Liễm nhi, cho dù con có võ, lần sau cũng đừng liều mạng như

vậy”.

Tề hoàng đế nói với bên ngoài là rượu có độc, nên mới không tiện làm to chuyện, chỉ đành phạt nhẹ cha tôi. Xem như anh ta biết điều đấy! Tôi cười:

“Con nhớ rồi, về sau sẽ cẩn thận ạ”.

Tề

Nhan nhìn tôi không vui. Cũng một lời nói, tôi đối với cha rất ngoan

ngoãn nghe lời, đối với anh ta lại thẳng thừng không chút khách khí. Ai

bảo anh ta chỉ là chồng hờ, sao so sánh được với cha tôi chứ! Cha hài

lòng gật đầu, gắp thức ăn cho tôi, bảo ba người nhanh chóng dùng bữa. Ăn xong bữa cơm gia đình, tôi cùng Tề Nhan về lại Vương phủ.