Chương 16: Lưu Liễm

Khoảng nửa canh giờ sau, Tề Nhan lay lay tôi, giọng nói gấp gáp:

“Oánh nhi! Oánh nhi!”.

Tôi ngẩng đầu giả bộ hoảng hốt nhìn xung quanh. Tề Nhan vội hỏi:

“Nàng không sao chứ? Trong người thấy thế nào?”.

Tôi khàn giọng:

“Da giống như bị kim châm, ngực có hơi đau”.

Những lời này không phải nói dối. Da thịt bị thương là do sát khí kinh khủng

của kẻ kia. Còn ngực đau là do tôi dùng sát khí tấn công gã. Cái trò

gϊếŧ người bằng tinh thần này không phải không có nhược điểm. Nếu không

trước kia đi làm nhiệm vụ chỉ cần liếc mắt gϊếŧ mục tiêu là đủ, cần gì

học dùng vũ khí. Hiệu quả tuy rằng lớn, nhưng tổn thương lên thân thể

chính mình không nhỏ. Nếu không có viên thuốc của gã đàn ông Nhật Bản,

tôi đã không nhịn được mà thổ huyết rồi. Hơn nữa lúc tấn công gã ta, nếu có kẻ khác đánh lén, tôi sẽ chết không kịp ngáp. Nên lúc tay gã cử

động, tôi liền phóng lên cây. Bởi vì một khi dùng sát khí tấn công, khả

năng phòng thủ sẽ giảm xuống ở mức zero.

Tề hoàng đế ôm ngực ho một tiếng ngồi dậy.

Đám nữ quyến đều chưa ai tỉnh, tôi nếu không sứt mẻ gì ngồi đây sẽ khiến Tề Quán nghi ngờ, liền vận khí đẩy máu ứ trong cuống họng ra ngoài. Tôi cố tình diễn cho Tề hoàng đế xem nên dù chỉ có chút máu nhưng lại dùng lực phun mạnh ra ngoài, nhìn một mảng đỏ tươi đến lóa mắt, tôi hài lòng gục vào người Tề Nhan ngất xỉu, đầu chôn trong ngực anh ta kín đáo nói:

“Ta không sao, đừng để hoàng thượng nhìn ra ta biết võ”.

Tề Nhan nghe xong không những không yên lặng mà còn la hoảng:

“Oánh nhi! Oánh nhi! Nàng đừng dọa ta!”

Tôi mở cờ trong bụng. Anh chàng này đúng là có tố chất diễn viên chuyên

nghiệp! Tề Quán bên kia cũng lay tỉnh hoàng hậu, rồi lại hô gọi Hương

phi cùng một đám oanh yến của anh ta. Thật đúng là bận rộn! Tề Nhan bế

tôi đặt lên người, để tôi tựa đầu vào vai anh ta, một tay đỡ chân tôi,

tay còn lại lăn xe rời đi. Rời khỏi Ngự hoa viên, anh ta giao tôi cho

thuộc hạ của mình dặn đưa tôi về Tướng phủ, bản thân thì quay xe trở lại giúp Tề hoàng đế điều tra sự việc.

Tôi ở trong xe ngựa điều

dưỡng lại khí tức hỗn loạn. Gã đàn ông kia quả thực không tầm thường

chút nào. Sát khí của anh ta có thể phủ khắp Ngự hoa viên rộng lớn, một

lúc hạ gục được mấy trăm người, đừng nói Tề Nhan không chống đỡ nổi, tôi hiện tại hô hấp còn chưa thể bình ổn, cả người đau đớn. Trên đời này,

người có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ có thầy dạy trong tổ chức mới có thể

cùng anh ta so một trận. Tôi miễn cưỡng giao đấu cùng anh ta thì được,

nếu cả hai đều dốc toàn lực, kẻ chết trước chỉ có thể là tôi!

Đến Tướng phủ, anh trai hồ ly hốt hoảng gọi nhưng vì tránh tai mắt kẻ khác

dòm ngó, tôi vẫn giả vờ bất tỉnh. Đến khi anh trai bế vào trong viện,

định giúp tôi kiểm tra thương tích thì tôi mới mở mắt ngồi dậy. Anh trai gấp giọng:

“Muội tỉnh rồi? Bị nội thương sao? Đại ca giúp muội đả thông kinh mạch”.

Tôi vỗ vỗ vai anh trai:

“Trong cung có chuyện, muội không sao, không đáng ngại. Cha sắp về chưa?”.

Anh trai thở phào, lại lắc đầu tỏ ý cha vẫn chưa về phủ. Tôi ngáp một cái, kéo chăn quay lưng lại:

“Khi nào cha về thì huynh nhớ gọi muội dậy, chúng ta cùng đón năm mới. Muội ngủ một chút cho lại sức”.

Không nghe anh trai đáp lời, chỉ có chăn trên người được kéo lên cao, góc

chăn được dém cẩn thận, sau đó tiếng bước chân nhỏ dần.

Tôi nghỉ

ngơi hơn một canh giờ thì cảm nhận bên cạnh có người, liền mở mắt, trông thấy Tề Nhan không ngồi xe lăn mà ngồi bên cạnh giường, sắc mặt nhợt

nhạt. Tôi ngồi dậy, hỏi:

“Trong cung thế nào rồi?”.

Anh ta không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Đôi mắt như đầm sâu, có nghi

hoặc, có buồn bã, còn có cả tia cảm xúc mà tôi không nắm bắt được. Tề

Nhan nhìn tôi rất lâu rất lâu, đến lúc tôi sắp không nhịn được nữa muốn

mở miệng thì Tề Nhan lại hỏi:

“Thật ra nàng là ai?”.

Tôi ngơ ngẩn:

“Sao?”.

Tề Nhan nghiêng đầu, đưa tay định chạm vào tóc tôi lại giống như trên

người tôi có thuốc độc, giật mình rút tay về. Giọng anh ta trong phòng

vang lên khe khẽ:

“Tại sao nàng biết ngôn ngữ ngoại quốc? Trước

đây ta vẫn luôn thắc mắc sao một tiểu thư của Tướng phủ lại học cách

dùng đao gϊếŧ người? Ta vẫn luôn đợi nàng sẽ cho ta biết đáp án. Lúc kẻ

lạ mặt kia tấn công, giây phút ngất đi ta đã lo sợ biết bao. Sợ nàng bị

thương, sợ nàng mất mạng. Trong mơ màng lại nghe thấy nàng cùng kẻ đó

nói chuyện. Ta từng ở trên chiến trường chém gϊếŧ đỏ mắt, nhưng cho dù

trận đánh gian nan nhất, máu chảy thành sông cũng chưa từng thấy qua sát khí kinh khủng như vậy. Ngay cả một tướng quân như ta còn không chống

đỡ nổi, một nữ nhi nhỏ tuổi như nàng sao vẫn có thể ung dung ngồi đó? Đỡ được sát khí nặng nề như thế, Oánh nhi, nàng đã chém gϊếŧ bao nhiều lần rồi? Ta đã hỏi nhạc phụ và đại ca nàng, bọn họ đều không biết vì sao

nàng biết võ, cũng nói nàng so với lúc nhỏ tính cách trái ngược nhau.

Nàng nói đi, bí mật của nàng là gì?”.

Từng câu từng chữ của anh ta giống như chùy sắt nặng ngàn cân ập vào mặt tôi. Giọng tôi có chút run rẩy:

“Anh đã nói cho cha ta và đại ca rồi?”.

Tề Nhan gật đầu. Tôi chỉ muốn xông lên đấm cho anh ta một phát. Kẻ này sao lại đáng ghét như vậy? Anh ta có biết khó khăn lắm tôi mới có… Tôi

nghiến răng căm phẫn, tập trung toàn bộ sát khí tấn công kẻ trước mặt.

Tôi biết hiện giờ tôi không đánh thắng nổi anh ta, muốn gϊếŧ anh ta chỉ

có thể dùng tới sát khí. Trong cái nhìn điên cuồng, phẫn hận của tôi, Tề Nhan mở to mắt bàng hoàng. Anh ta không bỏ chạy, cũng chẳng tấn công.

Tôi càng giận dữ hơn. Anh ta dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà đối với

tôi như vậy? Ngực đau đớn, muốn ngăn nhưng không ngăn nổi. Tôi phun máu, thấm ướt ngực áo Tề Nhan. Lần này chẳng có Tề hoàng đế làm khán giả,

tôi không phải diễn kịch cho ai xem. Tề Nhan hốt hoảng nắm vai tôi mà

lắc:

“Oánh nhi?”.

Kẻ này thật đáng ghét, tôi bị nội thương anh ta lại cứ lay như vậy, rắp tâm muốn tôi chết chắc? Tôi hất tay anh

ta, khóe miệng nhếch lên cười rạng rỡ như hoa mùa xuân:

“Oánh

nhi? Ta không phải Trương Oánh. Ta là Lưu Liễm. Anh hỏi ta đã gϊếŧ bao

nhiêu người? Ha ha, nhiều lắm, nhiều tới mức chẳng thể nhớ nổi. Tại sao

ta học cách dùng đao gϊếŧ người? Tại sao ta phải học cách dùng đao gϊếŧ

người? Ta có thể chọn lựa sao? Lúc những đứa trẻ khác ở khu vui chơi

được cha mẹ dắt tay, cười nói vui vẻ. Ta ở đâu? Lúc những thiếu nữ đỏ

mặt mang socola đi tặng bạn trai. Ta ở đâu? Còn có thể ở đâu đây? Bọn họ có thể đi học, đi chơi, hạnh phúc yêu đương, kết hôn sinh con. Ta chỉ

có thể đi gϊếŧ người. Anh bảo ta muốn học cái gì anh sẽ dạy ta cái đó.

Vậy nhị vương gia, anh nói xem, anh có thể dạy ta thứ gì đây?”.

Tề Nhan lạc giọng:

“Lưu Liễm?”.

Tôi nhoẻn miệng cười:

“Đúng vậy. Ta mượn xác hoàn hồn. Sao nào? Có phải anh sợ rồi không? Hiện tại

ta thế này không thể phản kháng. Muốn lập tức một kiếm lấy mạng ta? Hay

muốn quăng ta lên giàn lửa, thêu cho tới khi ta hiện nguyên hình?”.

Tề Nhan vươn tay ra, tôi nheo mắt, anh ta muốn bóp cổ tôi? Rất tốt, vẫn

hơn là chết cháy. Bàn tay kia run run rồi lại bình thản. Ngón tay thon

dài nhẹ nhàng lau vết máu trên miệng tôi. Trên môi chỉ vương chút tơ

máu, anh ta lại lau thật là lâu. Cứ lặp đi lặp lại động tác chà xát, lại chuyển sang vuốt ve khuôn mặt tôi. Này? Không phải muốn nhân cơ hội ăn

đậu hủ tôi đấy chứ? Tôi định hất văng tay anh ta. Tề Nhan lại kéo mặt

tôi đặt lên vai anh ta. Tôi mở to mắt nhìn khoảng trống trước mặt. Làm

gì đây hả?

Giọng nói Tề Nhan gần trong gang tấc, nghe thật điềm tĩnh:

“Liễm nhi, ta sẽ dạy nàng sống vui vẻ”.

Tôi vùng vằng đẩy Tề Nhan, ai là Liễm nhi của anh ta. Gọi ngang nhiên như

vậy. Tôi ngẩng đầu trông thấy ánh mắt dịu dàng, Tề Nhan đang cười. Thật

là đáng ghét, tôi lập tức tung một đấm:

“Anh nói nghe hay lắm. Sao anh lại nói cho cha và đại ca ta? Có biết khó khăn lắm ta mới có…”.

Tôi nuốt hai từ “gia đình”. Buồn bã cúi đầu. Tề Nhan ôm mặt vừa bị tôi đánh, giả bộ đau lòng gọi:

“Liễm nhi”.

Tôi lườm. Còn gọi nữa có tin tôi thiến anh không hả? Còn định đấu khẩu với anh ta thì có tiếng gõ cửa:

“Vương gia, Oánh nhi đã tỉnh chưa?”.

Tôi lo lắng, lại tức giận trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ bên cạnh. Tề Nhan lại

đưa tay giữ mặt tôi đối diện với ánh mắt anh ta, chậm rãi nói:

“Nhạc phụ và Khanh huynh không phải kẻ hồ đồ, sẽ không hại nàng. Nếu nàng xem họ là người nhà, thì hãy nói cho họ sự thật. Cả đời giấu giếm, thì tình thân đó đâu phải là thật lòng”.

Anh ta nói xong xoa xoa đầu tôi

rồi thản nhiên đi mở cửa. Mẹ kiếp, anh nói hay lắm. Nhưng đây là thời

đại phong kiến đó, có biết không hả? Kẻ phản bội sẽ bị bỏ rọ thả sông

đấy!

Tề Nhan hai chân chạm đất, đẩy cửa đi ra ngoài. Người đàn

ông ngoài cửa vẫn mặc trang phục võ tướng, bước vào rồi đóng cửa. Tôi

mím môi, “trận” này không dễ đánh!

Trương Khải đi tới đứng trước

mặt tôi. Có lẽ ông ấy không muốn ngồi cạnh tôi trên giường? Tôi đi chân

trần, hơi lạnh sàn nhà đêm đông từ lòng bàn chân truyền lên, tim cũng

lạnh đi. Tôi khó nhọc mang chiếc ghế trong góc phòng đặt trước giường,

gượng gạo cười:

“Trương đại nhân ngồi đi”.

Trương Khải kinh ngạc nhìn tôi, nhưng vẫn ngồi xuống ghế. Tôi thành thật ngồi trên giường, đợi “tra khảo”. Trương Khải lại hỏi:

“Vết thương trên người con… để ta gọi đại phu…”.

Tôi ngắt lời:

“Đại nhân không phải trong lòng có thắc mắc sao? Đại nhân hỏi đi”.

Trương Khải hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt tôi:

“Con không phải Oánh nhi của ta? Vậy Oánh nhi của ta đâu?”.

Tôi đón lấy ánh nhìn của Trương Khải, nói rõ sự thật:

“Trương Oánh đã chết rồi. Sau khi rơi xuống hồ một ngày. Chết trong lúc hôn mê. Đây là cơ thể của cô ấy, nhưng linh hồn con gái ngài đã không còn ở đây nữa rồi”.

Có lẽ giống tôi, hồn vô tình nhập vào thân xác người

khác mà sống tiếp. Cũng có thể đã tan hết hồn phách. Tôi chờ đợi cơn

giận của Trương Khải, nhưng ông ấy chỉ thẫn thờ ngồi đó. Qua một lúc

Trương Khải hai tay ôm mặt, vai run rẩy kịch liệt. Tôi hiểu cảm xúc của

Trương Khải. Ông ấy tự trách vì không bảo vệ được con gái, nếu có thể

cẩn thận hơn, để tâm hơn, cô bé có lẽ đã không đến mức chết đi lặng lẽ

như vậy. Tôi yên lặng ngồi, đợi Trương Khải bình ổn cảm xúc.

Lát

sau Trương Khải ngẩng đầu, mắt đầy tơ máu mờ đυ.c. Tôi cảm thấy sinh ra

trên đời có được cha mẹ yêu thương còn quan trọng hơn có được tình yêu

đôi lứa. Đáng tiếc, hai kiếp làm người, tình thân với tôi có lẽ đều là

thứ vô duyên, tôi không có phúc phận để nhận. Trương Khải giọng khàn

đặc:

“Con tại sao lại đến nơi này?”.

Ông ấy trách tôi? Cho rằng vì tôi xuất hiện nên cướp đi sinh mệnh của Trương Oánh? Tôi gấp gáp phân trần:

“Con gái ngài không còn, linh hồn ta mới xuyên đến. Ta…”.

Trương Khải thấy tôi thanh minh thì hắng giọng:

“Ta biết. Ta chỉ không hiểu tại sao con lại… ở trong thân thể Oánh nhi? Con là ai?”.

Tôi thở phào, cắn cắn môi dưới:

“Ta tên Lưu Liễm. Sau khi chết, tỉnh dậy đã ở trong cơ thể con gái ngài. Ta cũng không rõ tại sao. Có lẽ vì ta và cô ấy giống nhau như đúc”.

Không chỉ gương mặt mà từng tấc da thịt, tôi và Trương Oánh đều y hệt nhau,

còn giống nhau hơn cả chị em song sinh. Có lúc tôi buồn cười nghĩ, phải

chăng Trương Oánh là tiền kiếp của tôi? Trương Khải kéo bàn tay tôi đang nắm chặt trên đùi, đặt vào giữa hai tay ông, trong giọng nói có sự đau

lòng và quyết tâm:

“Con có đồng ý làm con gái Trương Khải này? Có thể tiếp tục gọi ta là cha không?”.

Tôi mở to mắt, lắp bắp:

“Ta… con… có thể… gọi như vậy sao? Có thật không? Có thật không ạ?”.

Mắt đã cay cay, tôi kìm nén không chớp mắt, muốn nhìn cho rõ. Đối phương gật đầu xác nhận:

“Tất nhiên là được. Ta gọi con là Liễm nhi, con lại gọi ta là cha. Con gọi đi, cha muốn nghe con gọi”.

Ông ấy không xem tôi là thế thân của Trương Oánh, là thật lòng muốn nhận

tôi là con gái sao? Tôi thật sự có thể có cha, có gia đình ư? Tôi mấp

máy môi, run rẩy gọi:

“Cha…”.

Cha liên tục gật đầu, nước mắt lăn xuống, vừa khóc vừa cười:

“Ngoan lắm. Liễm nhi ngoan lắm. Gọi lại lần nữa!”.

Tôi nghẹn ngào khóc lớn:

“Cha! Cha! Cha! Cha…”.

Cha ôm tôi vào lòng, ôm rất chặt. Vừa xoa lưng cho tôi, vừa an ủi:

“Đừng khóc. Đừng khóc. Con ngoan của ta, đừng khóc”.

Sao tôi có thể không khóc? Tôi đã thèm gọi cha cả đời. Lúc tôi chết đi

trong ánh lửa bom nổ, tôi đã cười mà nghĩ, chết rồi đi đầu thai có lẽ

tôi sẽ có thể giống người khác, có được người thân. Tôi ôm lấy tấm lưng

to lớn của cha, nấc nghẹn:

“Tại sao… con không phải con ruột… cha không ghét bỏ con ư?”.

Trên đầu có tiếng thở dài bất đắc dĩ:

“Đứa ngốc. Con cũng như Khanh nhi, ta sao lại ghét bỏ con được. Không phải

do ta sinh ra thì sao, có thể làm cha của hai đứa, ta rất vui, rất tự

hào”.

Tôi sụt sịt, lại thấy nước mũi mình tèm lem bôi lên võ phục của cha thì ngượng ngùng ngồi dậy. Cha vỗ vỗ đầu tôi, lại thở dài nặng

nhọc:

“Cha có lỗi với Oánh nhi…”.

Tôi vội lắc đầu:

“Đâu phải lỗi của cha. Là bọn người nhị di nương thâm độc. Cha đừng tự

trách. Oánh nhi, muội ấy có lẽ giống con, đang ở một thời đại khác tiếp

tục sống. Cũng có thể muội ấy đã đầu thai chuyển kiếp, tiếp nhận một

sinh mệnh mới. Con chết rồi vẫn có thể sống lại, có thể thấy trên đời

còn có những chuyện kỳ lạ chúng ta không ngờ đến. Muội ấy nếu biết cha

vì mình mà đau lòng, tổn hại sức khỏe sẽ buồn lắm”.

Cha nguôi ngoai gật đầu. Như nhớ ra cái gì lại thấp giọng nói:

“Khanh nhi hình như giận lắm! Bảo con dám lừa chúng ta. Nó đang ở trong sân

uống rượu. Con lựa lời mà nói. Nếu nó dám bắt nạt con, cha sẽ phạt đòn

nó!”.

Tôi “a” một tiếng, ở trong sân viện của tôi? Vậy nãy giờ

tôi khóc lóc chẳng phải là bị nghe hết rồi? Mất mặt chết mất! Anh trai

hồ ly không biết sẽ trêu chọc tôi thế nào đây, mà… có chịu nhận tôi

không? Tôi ngẩng đầu mỉm cười:

“Cảm ơn cha. Có thể làm con gái của người, con rất biết ơn, rất hạnh phúc”.

Cha thật lòng coi tôi là người thân, còn sợ tôi bị đại ca bắt nạt. Tôi biết phân lượng đại ca trong lòng ông. Có thể khiến cha nói ra lời như vậy,

tôi không cần nghĩ ngợi lung tung, lo lắng cha chỉ vì thương hại mà nhận tôi nữa. Cha lại vỗ vỗ vai tôi:

“Cha cũng vậy”.

Cha rời

đi. Tôi khoác áo, mang giày bước ra sân. Trong viện không trồng hoa, bên ngoài chỉ có hương rượu nồng đượm. Chàng trai trẻ ngồi bên bàn đá, dưới chân lăn lóc mấy vò rượu rỗng. Bóng lưng thẳng tỏa hơi lạnh. Tôi rụt rè đi tới gọi:

“Đại ca”.

Người trước mặt không quay đầu, giọng xa lạ:

“Ai là đại ca cô?”.

Tôi khó khăn bước tới, níu níu tay áo người đó:

“Ta biết lừa gạt mọi người là ta không tốt. Ta cũng không phải muốn tranh

thủ tình cảm của cha và đại ca. Ta chỉ sợ hai người không thể chấp nhận

sự việc quá hoang đường này. Ta…”.

Cánh tay tôi bị hất ra, bên cạnh có giọng nói trào phúng:

“Lừa cũng lừa rồi. Cho dù…”.

Chưa nói hết câu đã giật mình gọi:

“Liễm nhi!”.

Tôi nhìn lòng bàn tay đầy máu tươi, trong miệng đầy vị tanh tưởi. Khó nhọc

chống tay lên bàn đá, nghiêng đầu sang giả bộ giận dỗi:

“Huynh

gọi muội như vậy, là đã chịu nhận muội muội này rồi. Vì sao còn bày ra

bộ dáng lạnh lùng dọa người như vậy? Muội sẽ bảo cha phạt huynh một năm

không được uống rượu…”.

Không chống đỡ thêm được nữa, tôi gục xuống, ngã vào vòng tay một người. Đại ca ôm tôi hậm hực nói:

“Ta không dọa được muội, ngược lại muội lại dọa ta thế này…”.

Tôi cố nặn ra một nụ cười:

“Muội không sao. Đại ca chịu nhận em gái, muội vui lắm…”.

Tôi ngậm cười ngất đi.