Chương 15

2h30 sáng, Quý Dư Xuyên ôm cô từ bệnh viện bước ra đồng thời tiếp nhận thẩm vấn của cảnh sát, cô ngủ gục trong lòng anh, hai mắt sưng húp và híp lại thành một đường do khóc quá nhiều, miệng nhỏ hơi chu ra, thở đều đều.

Đặt cô vào ghế lái phụ xong, hắn mới bắt đầu gọi điện.

Hắn dựa lưng vào ghế, bên ngoài đường ít xe cộ qua lại, những chiếc xe chạy qua đều bật đèn pha, chiếu đôi đồng tử hắn lúc sáng lúc tối.

Phải mất một lúc điện thoại mới kết nối.

“Chủ tịch.” Có một giọng nam khàn khàn vang lên.

“Tiền sẽ sớm được chuyển vào tài khoản của anh, chú ý cái miệng của anh.”

“Đây là đương nhiên, xin tiên sinh yên tâm, sẽ có người xử lí ổn thỏa sao?”

Trong đêm đen khiến đôi đồng tử lập lòe biến thành một mảnh u ám,” Tài xế đã chết, cô ta thì thành người thực vật, quá tiện nghi cho cô ta.”

Sáng sớm, chuông cửa vang lên.

Bặc Tảo hít cái mũi đỏ bừng chạy ra mở cửa, đôi mắt đỏ hồng đáng thương kinh ngạc nhìn người đàn ông đang đứng ngoài cửa.

Xin chào, tôi là hàng xóm bên cạnh.” Anh mỉm cười lịch sự với cặp kính, nhưng cô lại như thấy kẻ xấu, sợ hãi liền đóng sập cửa lại trong 1 giây.

Vừa rồi mắt cô đỏ hoe khiến hắn không thể không nghĩ cô đã khóc.

Bặc Tảo vội vàng chạy tới phòng bếp, kéo góc áo của người trong bếp, lắp bắp nói,”Có, có người đến.”

Cô hoảng sợ, còn tưởng là ai, hóa ra lại là một người đàn ông.

Cô không được phép nói chuyện với những người đàn ông khác, sự kiện đó thật sự là bóng ma trong lòng cô.

"Có chuyện gì vậy?"

Quý Dư Xuyên sắc mặt lãnh đạm, hai ngươì lại cao ngang nhau, một nóng một lạnh, người kia mỉm cười gật đầu.

"Xin chào, tôi là hàng xóm bên cạnh. Tôi họ Hứa. Tôi muốn hỏi luật sư của tôi có phải là người quen của hai người hay không. Sáng nay công ty luật gọi điện báo cho tôi biết là có cô ấy gặp tai nạn. Lúc trước tôi có nghe cô ấy nói hai người là bạn học cũ, không biết anh đã biết cô ấy bị tai nạn hay chưa?”

“Anh Hứa.” Hắn mỏng giọng ngắt lời anh, lông mày nhíu chặt không khỏi trở nên nghiêm túc “Không biết anh có hơi nhàn rỗi quá không. Dù sao đây là biệt thự thành phố lưng tựa núi, anh cũng không ở gần bờ biển. "

Ý là nói anh đã lo chuyện bao đồng à?

Quý Dư Xuyên liếc anh một cái, định đóng cửa lại, nhưng anh ta lại cực kỳ nhanh chóng ngăn lại!

"Còn gì nữa?"

Hứa Chi An cười, "Đúng vậy, tôi còn có chuyện không rõ. Tôi muốn hỏi anh, giữa anh và cô gái mở cửa vừa rồi có quan hệ gì?"

“Có liên quan tới anh à?” Lông mày hắn nhíu chặt hơn, giọng điệu đầy sự mất kiên nhẫn và cáu kỉnh.

"Vài ngày trước, tôi thấy cô ấy quỳ ngoài cửa dường như khỏa thân và khóc một mình. Rõ ràng đó không phải là cô ấy tình nguyện. Không biết việc đó phải anh làm hay không?"

"A."

Quý Dư Xuyên buông tay nắm cửa, nghiêng đầu nhếch môi chế nhạo nhìn hóa thân công lý của anh.

“Hứa tiên sinh, tôi giáo huấn vật nhỏ nhà tôi một chút, cùng anh không có nửa xu quan hệ, cô ấy là vị hôn thê của tôi, hôm ấy cô ấy làm chuyện có lỗi nên bị phạt, chỉ bằng anh mà cũng muốn nhúng tay vào gia pháp của nhà tôi hay sao?”

“Tôi cũng không có ác ý, chỉ là, cô ấy là con gái, anh cũng không nên đối xử như vậy.”

“Hôm nay quả thật được mở mang tầm mắt, khó thấy được Bồ Tát sống hạ phàm a, thay vì quan tâm đến chuyện nhà tôi thì anh nên quan tâm nhiều hơn đến những con mèo đi lạc khác đi, biết đâu lại ăn nhầm giăm bông tẩm độc.”

Sắc mặt anh đột ngột thay đổi, cánh cửa trước mặt đóng chặt.

Bặc Tảo quỳ ở ghế trong phòng ăn chờ ăn cơm, thấy hắn sắc mặt âm trầm đi tới, cô quỳ thẳng lưng không dám phạm sai lầm, thấp thỏm nhìn đôi chân dài của anh xẹt qua trước mặt cô, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Tiếng hắn xắt rau truyền tới, phảng phất như cắt một cái gì khác, khiến cô sợ đến nổi da gà.

Mặc dù đang quỳ ở đây, nhưng cô có thể mơ hồ nghe thấy những gì đang được bàn tán bên ngoài, dường như là về cô. Người hàng xóm đó, cho dù anh ta thích tọc mạch đến đâu, cô cũng không có liên quan gì đến anh ta, nếu Quý Dư Xuyên lại hiểu lầm, hắn nhất định sẽ trừng phạt cô.

Quỳ đợi bữa ăn nửa tiếng, sợ hãi cầm trên người bộ đồ ngủ.

Người đàn ông đột ngột bước đến gần cô, cúi xuống, đặt trước mặt cô một bát cháo.

Bất đồng chính là, cháo lại được đặt trong bát ăn cho chó.

Nổi khuất nhục bổng nhiên vang lên, mắt vốn đã sưng lên do khóc, tơ máu trong mắt liền tập trung lại một chỗ.

“Chủ nhân……”

“Ăn.”

Anh kéo ghế ngồi xuống, cô đang quỳ kế anh, cô do dự cúi đầu, trên đầu liền vang lên tiếng cảnh cáo,” Còn muốn anh nhắc lại một lần nữa sao?”

Cô từ từ nằm xuống, thổi cháo còn nóng hổi trong bát thức ăn, phù phù thổi nếu thổi rơi ra ngoài thì phải liếʍ cho sạch.

Vươn đầu lưỡi, cô dùng lưỡi dò thử độ ấm, đυ.ng tới cháo nóng hổi lập tức rụt lại, mặt đỏ bừng cái miệng nhỏ phồng lớn, cô không biết phải ăn như thế nào, chỉ có thể dùng sức hít khí lạnh.

Người đàn ông ngồi trên ghế ăn thỉnh thoảng lại gắp rau cho vào bát cháo của cô.

Giống như bố thí thức ăn cho một con chó.

Quỳ một lúc lâu, cảm giác nhục nhã một chút cũng không còn, Bặc Tảo còn cảm thấy phương thức ở chung này khá bình thường, giống như nàng sinh ra là phải ở dưới chân hắn, ngoan ngoãn nghe lời như một con chó.

Sau khi liếʍ sạch bát cháo, Quý Dư Xuyên còn xoa đầu khen ngợi, cho cô một viên kẹo trái cây xem như phần thưởng, là vị dâu tây, nháy mặt mùi vị ngọt ngào làm cô vui vẻ không ít.

“Chủ nhân, hôm nay em có thể đến bệnh viện thăm Viên Thất không?”

Hắn si mê vuốt ve khuôn mặt non mềm của cô, ngồi trên ghế bắt chéo chân.

“Đi xem cô ấy làm gì, cô ấy vẫn chưa tỉnh lại được.”

Thần sắc cô cứng đờ.

Hai tay đặt trên chân dần dần nắm chặt, miệng lầm bầm ngậm viên kẹo.

“E..em vẫn muốn đi xem thử.”

Bàn tay vuốt ve má cô càng lúc càng gia tăng lực đạo, khiến cô ăn đau đớn, da thịt non mềm trên mặt bị ngón tay hắn véo véo vặn vẹo, cô không dám kêu la chỉ có thể ậm ừ.

"Chủ nhân, chủ nhân."

“Bặc Tảo thật là, đúng là khiến anh vừa yêu vừa hận! Cho dù em im lặng vẫn có thể câu dẫn người khác, đây là trời sinh dâʍ đãиɠ sao? Rốt cuộc phải làm sao thì mới có thể che dấu em được đây.”

Anh càng nói càng nghiến răng, hận ý nồng đậm làm cô phát run.

“Có phải chỉ cần gϊếŧ em, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết ổn thỏa không?”

“Ô ch...chủ nhân!”

Tâm lý cô yếu ớt bị hắn nói đến mức bật khóc, cô quỳ rạp xuống đất khóc đến run rẩy, tiếng khóc càng lúc càng lớn.

Quý Dư Xuyên đột nhiên chuyển biến cười, đôi mắt ôn nhu như nước, xoa xoa đầu cô, như thể là biến thành một người khác.

“Tỏa Tỏa thật nhát gan nha, xem ra sau này không nên dọa em như vậy nữa.”

“Ô ô! Em không muốn, em không muốn bị gϊếŧ, em thật sự không có dụ dỗ nam nhân, thật sự không có."

Anh cúi xuống, bế cô ngồi lên đùi, vòng tay qua nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà của cô.

"Anh biết, Tảo nhi ngoan như vậy, làm sao anh nỡ gϊếŧ em? Anh chỉ nói giỡn thôi vậy mà em lại tưởng thật, đúng là ngốc nghếch đáng yêu."