Chương 14

Một bản ghi âm và một bức ảnh có độ phân giải thấp đã được gửi vào hộp thư.

Quý Dư Xuyên vốn chỉ xem nó là một thư rác, nhưng thời gian nó được gửi đi đã khơi dậy sự tò mò của anh.

6g10 chiều hôm qua.

Click mở ghi âm, rõ ràng đó là giọng của hắn.

“Như thế nào không nói với tôi một tiếng mà đã tự ý đem đồ của tôi đi?”

“Cô là cái thá gì, cô ấy tự nguyện ở với tôi, ai có thể quản được.”

“Tôi cảnh cáo cô, nếu lần sau còn tự ý đến gặp cô ấy, cái nghề luật sư này cô không cần làm nữa.”

Đây đúng là lời nói của hắn, có điều đã được chỉnh sửa khéo léo, làm cho hắn hoảng loạn.

Khóe môi hắn nhếch lên, sau đó lật bức tranh. Mặc dù độ phân giải đã được làm mờ thành một bức tranh khảm, hắn vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vị trí xa nhất trong góc giám sát. Hắn đang cầm một chiếc xúc xích giăm bông và đội một chiếc mũ rời khỏi bụi cây.

Viên Thất!

Hàm răng cắn chặt, ống tay áo được xắn lên tận khủy tay, gân tay chằng chịt nổi lên, trên mắt nổi lên cổ sát ý.

Hắn cố ý làm thật kín kẽ, không để lại dấu vết nào vậy mà vẫn có thể có nhược điểm.

Nếu đây là tin nhắn được gửi từ hôm qua, chứng tỏ cô ta không vội, muốn từ miệng hắn mà có thêm được manh mối nhưng đây là ghi âm đã được chỉnh sửa nên không thể làm bằng chứng trước tòa.

Hắn nghịch cây bút, xoay tròn trong tầm tay trong chốc lát, đầu bút rơi xuống bàn kêu loảng xoảng, đồng thời, cửa phòng làm việc bị gõ.

"Vào."

"Chủ tịch, đây là báo cáo tài chính của công ty tháng trước."

“Đặt ở đây đi.” Hắn ngón trỏ cong lên gõ lên bàn, đôi mắt rũ xuống, cảm xúc ảm đạm, khi giám đốc tài chính chuẩn bị rời đi thì lại bị gọi tới.

"Gọi Bộ trưởng Bộ Hậu cần đến đây."

“Vâng”

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Bặc Tảo vội vàng duỗi thẳng lưng.

Khi hắn mở cửa, liền thấy cô gái nhỏ nhắn quỳ nghênh đón hắn trở về, sáng nay hắn đã dặn dò cô,”Làm không tồi.”

Bặc Tảo khẽ đỏ mặt, cúi đầu nhìn bộ đồ trong suốt trên người mình, cái gì cũng không che được,thẹn thùng đến độ ở trong ổ chăn không dám rời.

Cô bị nhấc bổng khỏi mặt đất, cặp mông tím tái nâng lên, hai chân vòng qua eo cường tráng.

“ Có ngoan ngoãn kẹp không?”

Hắn lấy ngón tay tách hoa môi của cô ra, hai đùi căng ra, ngón tay kẹp chặt chiếc que rung trong hoa huyệt.

“Có…… Có ngoan ngoãn kẹp chặt, a!”

Máʏ яυиɠ khuấy động bên trong hoa huyệt từ từ rút ra, mị thịt bên trong cũng bị keo ra bên ngoài, tay ở trên vai dần dần siết chặt, âʍ ɦộ đau đớn sảng khoái hướng bên ngoài dùng sức đẩy ra, cô kêu lên ngồi xổm trên vai nam nhân.

Bang!

Cây gậy rung màu đen hoàn toàn bị rút ra, dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, phản xạ đặc biệt da^ʍ mỹ, thanh âm kia cơ hồ muốn cho nàng khoan thành động.

“ Có rất nhiều nước nha.”

“Ô… Không, mới, mới không có.”

Biết cô thẹn thùng, Quý Dư Xuyên không cần nhìn cũng biết mặt cô bây giờ đã đỏ bừng.

“Nửa tháng qua không ra khỏi nhà, hôm nay liền mang em đi ăn tối.”

Quả thực, vết thương trên mặt cô gần như đã lành, trừ vết sẹo màu nâu nhạt, ngày nào anh cũng bôi thuốc, giờ không thấy gì nữa.

"Ăn ở đâu?"

“Lát hồi em sẽ biết.”

Thân thể mềm mại trong lòng cang ôm càng chặt, hắn dịu dàng cúi xuống hôn lên mi mắt, cảm giác ngứa ngáy khiến cô bật cười, liếc mắt một cái rồi vòng tay qua cổ anh.

“Hảo ngứa, hảo ngứa a.”

Trên lầu hai của nhà hàng phương tây cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy toàn bộ con đường phồn hoa với tầm nhìn rộng lớn, đã lâu cô không ra ngoài, khi Quý Dư Xuyên gọi đồ ăn, cô nhìn chằm chằm vào màn đêm đen kịt, cửa sổ mờ ảo cùng những hàng quán thắp đèn vàng ấm áp. Đường phố đông người qua lại, thật sinh động.

Lúc này, dường như cô vẫn còn đang học đại học, vẫn có thể cùng bạn bè đi mua sắm thoải mái, vô tư như vậy.

“Bặc Tảo.”

Hấp tấp nhìn lại, Quý Dư Xuyên gãi nhẹ lên mũi cô,”Đang nghĩ gì vậy?”

Bặc Tảo chống má, híp mắt làm cho cái má như hai trái táo tròn trịa,” Đang nhớ về lúc học đại học.”

Quý Dư Xuyên liếc nhìn chiếc ghế đẩu lạnh lẽo, dáng ngồi của cô rất lạ, hông của cô cứ hướng về phía trước rất nhiều, chỉ có một điều là ngồi trên ghế, nếu cô không chú ý sẽ ngã lăn ra.

“Mông đau phải không?”

Bặc Tảo mím môi, nụ cười cũng dần biến mất, vừa rồi cô chịu đựng, cái mông của cô vẫn còn đau khi bị tát vào mông, rất đau, cả đêm đều nằm sấp ngủ.

"Bồi bàn, lấy đệm."

“Vâng thưa tiên sinh.”

Quý Dư Xuyên xoa xoa mái tóc đen mềm của cô, "Có đau thì phải nói cho anh biết, không nên để anh đoán."

Lúc hắn đánh cô sẽ vô cùng hung dữ tàn bạo, đâu có như bây giờ ôn nhu lại dịu dàng.

Bặc Tảo định nói, liền thấy bóng dáng quen thuộc ở cầu thang tầng 2

Nhìn kĩ lại, đó không phải là Viên Thất trong bộ quần áo đi làm sao.

“ Là Viên Thất!” cô chỉ vào.

Nhưng nhìn hướng cô ấy đi, trùng hợp lại là hướng của cô.

“Tôi đến muộn à?” Viên Thất sửa quần áo lại, ngồi đối diện Bặc Tảo.

Quý Dư Xuyên nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của cô,” Là anh đã gọi cô ấy tới.”

Viên Thất mỉa mai,” Giờ là lúc nào rồi còn tỏ ra mình là đôi tình nhân trẻ, xem ra anh phải đợi vết thương trên mặt Bặc Tảo lành anh mới dám đem cô ấy ra ngoài nhỉ.”

“Luật sư Viên, đừng nói lời cay độc.”

Cô ấy nhếch khóe miệng, Quý Dư Xuyên rũ xuống mi mắt, "Thôi, trước tiên lấy bút ghi âm trên cổ áo ra."

Bặc Tảo nhìn, và thực sự có một đầu bút bạc ở đó.

Viên Thất cười khinh thường, lấy máy ghi âm ra đặt ở trên bàn, trước mặt hắn tắt máy.

"Viên Thất..."

“Bặc Tảo, cậu không nghĩ bạn trai cậu có gì đó không thích hợp sao, đánh cậu quả thực rất tàn nhẫn phải không, hắn vậy mà đối với tiểu nữ sinh đáng yêu như cậu cũng dám xuống tay đương nhiên đối với lũ chó mèo cũng không hạ thủ lưu tình rồi.”

“Các người đang nói cái gì vậy?” Tại sao cô không hiểu, cô sững sờ nhìn hai người họ, như thể có một cuộc chiến đang bắt đầu.

Quý Dư Xuyên từ đầu đến cuối đều treo trên mặt nụ cười, ôn nhu lễ phép như một quý ông, căn bản không thể bắt bẻ được.

“Anh cũng không hiểu cô ấy đang nói gì, luật sư Viên, nói gì cũng phần phải có bằng chứng, tôi nghĩ cô làm luật sư thì phải dùng những chiêu thức quang minh chính đại, chứ không phải nói bóng nói gió để lôi kéo bạn gái tôi.”

“Nói như vậy, anh một chút cũng không sợ, Bặc Tảo chắc cũng không biết anh là một nam nhân như thế nào đâu nhỉ.”

Nàng lo lắng không biết làm sao, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại mềm mại, "Tớ ... Tớ, cậu đang nói cái gì."

Người phục vụ ở bên mang đến hai phần steak, Quý Dư Xuyên lấy đệm mềm từ trong xe đẩy, ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, nâng người cô lên, đặt đệm dưới hông đang mặc váy dài.

“Coi như chuyến này tôi đã đến vô ích, Quý Dư Xuyên, anh cứ chờ mà xem.”

Viên Thất cầm bút ghi âm lên, vỗ bàn, đứng dậy rời đi, Bặc Tảo đã sớm muốn ngăn cô lại, nhưng Quý Dư Xuyên đã ngăn cô lại, "Được rồi, ăn đi, đừng lo lắng cho cô ấy."

“A, nhưng em cảm giác cô ấy đang nhắm vào anh, nếu không để em đi giải thích với cô ấy một chút, đều là em tự nguyện, do phạm sai lầm nên mới bị phạt.”

Anh nhìn cô cười mỉm, híp mắt lại, như thể đang chiêm ngưỡng một con thú cưng đã được anh thuần phục.

“Tảo Tảo nôn nóng vì anh, anh thật sự rất vui.”

Bặc Tảo nhìn Viên Thất mang giày cao gót bước đi thật nhanh, trong lòng nôn nóng.

“Ăn nào, há miệng ra, aaaa’”

Buộc cô quay đầu lại, cho miếng thịt đã cắt vào miệng nhỏ.

Trong một giây, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng va chạm, tiếng phanh xe chói tai vang lên, chiếc xe tạo một đường cung trên đường lớn, tiếng va chạm mạnh vang tận mây xanh.

Cô đẩy người đàn ông trước mặt ra rồi quay đầu lại nhìn, đôi mắt mở to kinh hoàng như chuông đồng, người trên mặt đất bị bánh xe chèn nát bét, máu me đầm đìa, phía trước xe tông phải cột điện. Các phương tiện xung quanh cũng bị va chạm thảm đến không nỡ nhìn.

Thịt bò trong miệng rơi ra ngoài, cô không thể tin được, cô hét lên mất kiểm soát, nước mắt lưng tròng.

“Viên Thất....Viên ngô...”

Quý Dư Xuyên một tay che miệng cô, tay còn lại ôm chặt cô vào lòng, nước mắt nóng hổi tuôn rơi, khóc lớn trong lòng bàn tay anh!

Mọi người trong nhà hàng trên lầu hai đều dừng bữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ kinh hô.