Khi bôi thuốc, cô vô cùng ngoan, không vùng vẫy hay làm khó, vùi mình vào chăn bông không nói một lời, chỉ lộ ra một cái đầu, nhắm nghiền đôi mắt sưng húp.
Là do anh không kiểm soát cảm xúc tốt, trực tiếp đánh mạnh. Với một đòn roi sâu như vậy, khôi phục bình thường còn khó chứ nói gì để lại sẹo hay không.
“Nếu lần sau em ngoan thì anh sẽ không đối xử với em như vậy.”
Anh thở dài rồi rắc đều phấn cầm máu lên vết thương “Đừng lo, sẽ không để lại sẹo trên mặt em đâu. Bặc Tảo vẫn là người đáng yêu nhất.
Cô một câu cũng không nói nhưng Quý Dư Xuyên lại không chân chính nói lời xin lỗi, hắn trốn tránh trách nhiệm, đổ thừa nếu cô nghe lời thì sẽ không bị hắn đánh như vậy,
Có lẽ việc bị thương đã làm đầu óc cô thanh tỉnh được một chút, Bặc Tảo bỗng ngộ ra sự thật này.
Quý Dư Xuyên vừa định ra ngoài lấy một cốc nước, khi quay lại thì thấy cô đang cầm điện thoại di động gọi điện, anh tựa hồ chạy như bay đến cướp lại điện thoại trên tay cô.
Điện thoại đã kết nối, không kịp cắt đứt.
“Alo, Tảo Tảo.”
Là giọng của mẹ cô.
Quý Dư Xuyên nhìn cô khϊếp đảm, nửa khuôn mặt cô bị thoa bột phấn trắng nõn, vô cùng tái nhợt, cằm run run chôn vùi trong chăn bông.
“Chào dì ạ.” Giọng nói hắn dịu dàng mang theo nụ cười, ly nước đặt ở trên giường.
“Là Dư Xuyên à, gọi có chuyện gì vậy?”
“Không có, định hỏi xem hai người đã ăn tối chưa thôi ạ?”
“Chúng ta vừa đóng cửa cửa hàng và chuẩn bị về nhà nấu cơm. Bọn con ăn chưa?”
Hắn lại cười khéo léo, bộ dáng bạo nộ cùng người bây giờ vô cùng trái ngược, như là hai người khác nhau vậy.
"Bọn con còn chưa ăn cơm. Lát con đi nấu cơm sau. Hôm qua dì nói lo cho công việc của Tảo Tảo. Dì đừng lo lắng, cô ấy đã tìm được việc làm rồi ạ.”
“Nhanh như vậy sao? Vẫn làm trợ lý luật sư?”
"Vâng, cách nhà không xa, tiền lương cũng tương đương công việc trước."
Bên kia yên tâm cười, “ Có con bên cạnh Tảo Tảo, chúng ta cũng bớt lo lắng. Vậy là tốt rồi, không nên để con nhóc kia ngày ngày đều nhàn hạ ở nhà, vất vả cho con quá, cố gắng dạy con bé nấu cơm, từ nhỏ quá cưng chiều nên giờ rau củ cũng không biết cắt.”
“ Cơm vẫn là con nấu thì hơn ạ, sợ cô ấy sẽ lại khóc nhè mất.”
Họ nói chuyện qua điện thoại với nhau, Bặc Tảo từ từ cúi đầu xuống, cuối cùng chỉ để lộ mỗi đôi mắt, sợ hãi và hèn nhát.
Cô lấy thân phận người ngoài cuộc, quan sát hết mọi chuyện, nam nhân nói dối không chớp mắt, lời nói dối phát ra từ miệng hắn vô cùng chân thật. Trong một khoảnh khắc, Bặc Tảo cảm thấy hắn thật đáng sợ, còn đáng sợ hơn một Quý Dư Xuyên bạo nộ.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Dư Xuyên đưa tay về phía cô, Bặc Tảo sợ đến mức nước mắt trào ra từ khóe mắt, mí mắt sợ hãi run lên.
Anh chỉ nhẹ nhàng kéo chăn bông ra, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, "Em đã xoa hết bột lên chăn bông rồi, đừng sợ Tảo Tảo, anh biết em gọi mẹ là do em sợ anh rồi, đừng lo lắng. Anh hứa với em, sẽ không đánh vào mặt em nữa. ”
Cô khó chịu hítt mũi, khóe mắt càng nhiều nước mắt, Quý Dư Xuyên đặt điện thoại xuống, quỳ xuống bên giường, đối mặt với cô, nhẹ nhàng lau nước mắt cô. Nhìn chằm chằm cô với đôi mắt đau khổ.
Bặc Tảo nhớ lại lần đầu tiên bị anh đánh cũng vậy, mặt lúc đó vô cùng đau đớn, chỉ nhớ mình không khống chế được mà khóc rống. Hắn cũng như vậy quỳ xuống và bảo đảm, thề thốt là sẽ không đánh cô nữa.
Nhưng thỉnh thoảng anh vẫn giơ tay lên để đe dọa cô, và cô cũng không còn tin những gì anh nói nữa.
"Không, anh cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh, phải ... đối với anh mà nói, tôi chỉ là đồ chơi tùy tiện bắt nạt lúc nào cũng được? Tôi hận anh, cho dù anh có van xin tôi như thế nào, tôi cũng không tha cho anh!"
“Bặc Tảo.”
Quý Dư Xuyên lần đầu tiên dùng giọng nói nghiêm túc như vậy để gọi tên cô, cho dù người ngoài nghe thấy chắc chắn toàn thân cũng sẽ chấn động.
Anh dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, ngón tay cái cọ vào má cô, mảnh đó là vết sẹo, động tác nhẹ của anh khiến cô đau đến dựng tóc gáy.
“Đừng có không biết phân biệt tốt xấu như vậy!”
Không có an ủi, cũng không cùng cô dây dưa, anh đứng dậy, cầm điện thoại bước ra khỏi phòng.
Lật mặt như bánh tráng ... sự dịu dàng vừa rồi dường như chỉ là bong bóng biến mất lúc nào không hay.
Cô không được ra ngoài mua đồ nên chỉ có thể ở nhà, cửa vẫn khóa từ bên ngoài, chắc là sợ vết thương trên mặt cô bị người ta nhìn thấy rồi sẽ phát hiện là do hắn đánh.
Tâm tư Quý Dư Xuyên vô cùng đáng sợ, điều này Bặc Tảo cuối cùng cũng hiểu.
Bữa trưa anh để cho cô ăn xong, còn ba tiếng nữa anh mới về, thật đói, Bặc Tảo lật chăn đi xuống bếp kiếm đồ ăn tạm.
Khi đi ngang qua tấm gương toàn thân trong phòng khách, cô phát hiện trên mặt mình, một vết sẹo dài từ gò má xuống cằm, đã bắt đầu đóng vảy, biến thành vết thương màu nâu đen, vô cùng lớn. Khuôn mặt nhìn có chút dọa người.
Cô đau khổ che mặt, không dám nhìn nữa.
Trong tủ lạnh có hai cái xúc xích giăm bông, đang ngồi xổm trước tủ lạnh nhét vào miệng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
Kinh ngạc quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã chỉ ba giờ.
Khi nhìn thấy cô ăn vụng cũng chỉ nhíu mày mở miệng, Bặc Tảo cong người sợ hãi, cúi đầu im lặng, đang định quỳ xuống thì đột nhiên nghe thấy anh nói.
“Cùng đi ra ngoài mua đồ ăn thôi.”
Mang khẩu trang, khuôn mặt nhỏ nhắn đến mức có thể che kín cả khuôn mặt, che dấu vết sẹo cũng gần tốt.
Bặc Tảo mặc một chiếc áo len cổ cao và quần jean xanh, bên ngoài là chiếc áo khoác măng tô đôi với anh. Cô cúi đầu xuống và nắm lấy tay anh, theo kịp từng bước nhỏ của anh.
Mua đồ gì, ăn gì, anh cũng không nói với cô một lời, còn đưa cô ra ngoài, chỉ vì sợ cô ở trong nhà buồn chán mà làm những việc cực hình.
Đi theo anh đến khu thực phẩm tươi sống, nghe ai đó kể về vụ ngộ độc cộng đồng ngày hôm qua.
"Người ta nói rằng thuốc diệt chuột đã được cho vào xúc xích giăm bông. Khi con mèo xanh được tìm thấy, nó đã rơi xuống đất, sùi bọt mép và xung quanh là xúc xích giăm bông còn sót lại."
"Không thể nào? Bao nhiêu người đã chết? Huh ? "
" Nó chỉ là một con mèo! Chính chủ căn biệt thự 3-3 đã tìm con mèo từ nhà này sang nhà khác thâm chí còn phát tờ rơi. Các nhân viên bảo vệ đã kiểm tra và giám sát, và dường như không có manh mối. "
" Điều này quá đáng sợ, kẻ tâm thần như vậy, nhét thuốc diệt chuột vào trong giăm bông! Nói không chừng sẽ thành một vụ gϊếŧ người. "
Bặc Tảo rất lùn, nên không ai phát hiện cô nghe lén, cô nghe rất rõ cuộc trò chuyện của họ. Trước khi cô bị bắt vì nghe lén cuộc nói chuyện thì Quý Dư Xuyên đã chọn xong nguyên liệu, đưa cô rời đi.