Chương 8

Anh dùng hai ngón tay kẹp tấm ảnh đặt trên bàn, cầm lên xem xét.

Bặc Tảo quỳ gối trên tấm thảm cạnh bàn cà phê, vặn người dưới bằng những động tác nhỏ xíu, âʍ ѵậŧ bị véo một cái, đau quá, chỉ mong anh nhanh chóng rút cái kẹp ra.

“Cái đó, nó được tìm thấy ở cửa, em không biết là ai đã mang nó đến đây.” Cô nhẹ nhàng nói.

Quý Dư Xuyên liếc xuống nhìn cô, nhưng chỉ với một cái liếc mắt, trái tim Bặc Tảo đột nhiên đập mạnh.

“Camera có lịch sử, nếu mở lên thì sẽ biết.”

Bặc Tảo chưa từng nghĩ tới điều này!

Thấy anh đi về phía cổng, cô vội la lên, đứng dậy túm lấy ống quần của anh, "Cái này, cái này, em nhớ là do hàng xóm bên cạnh gửi cho!"

“Không phải em nói em không biết à?”

“Em, em, em, ngủ đến ngu luôn, em biết.”Hành động nói dối trong tiềm thức khiến đôi mắt cô dại đi, vành tai trở nên đỏ bừng.

“Hàng xóm là nam hay nữ.” Anh tiếp tục hỏi.

"Nam ... Nữ nữ, nam ..." Bặc Tảo lắp ba lắp bắp, khuôn mặt nhỏ nhăn như bánh bao của cô sắp khóc. Cô không biết phải nói gì để anh cảm thấy tốt, nếu bị anh phát hiện mình nói dối, hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.

“ Là..... là nam, nhưng không phải em chủ động bắt chuyện! Anh ta vừa đến bấm chuông cửa, em nhất định không nói lời nào với anh ta, là thật đấy!"

Tấm hình ném lên trên mặt cô. Rơi xuống má cô, những cạnh và góc sắc bén cắt ngang làn da non nớt, hằn lên một vết hồng nhạt trên da.

“Quỳ xuống!”

Anh lạnh lùng khiển trách, sải bước đi về phía phòng làm việc trên lầu.

Tiếng bước chân càng ngày càng xa, Bặc Tảo thống khổ cúi đầu che mặt, tóc mái xõa xuống một bên vai, ngay cả sợi tóc cũng bất đắc dĩ, nhìn những thứ rơi trước mặt, cô nước mắt lưng tròng.

Anh đều biết.

Cái kẹp kẹp cô đau quá, nếu không rút ra sớm thì âm đế của cô thật sự sẽ hỏng mất.

Bặc Tảo khó chịu che hạ thân, đau đớn bò lên phía trước, bóng lưng anh đi lên cầu thang, càng lúc càng xa.

“Không cần đối với em như vậy được không! Ô, ô ô, em không có, em thật sự không muốn nói chuyện với hắn ta, thật sự, thật sự!”

Bóng dáng người đàn ông biến mất ở chỗ ngoặc cầu thang, Bặc Tảo ghé vào trên mặt đất, cúi đầu nhìn âm đế kẹp lấy cái kẹp, run run rẩy rẩy vươn tay, dùng sức kéo hai đầu kẹp ra, cô đau chịu không được.

Tin nhắn trong group dân cư cũng thông báo về việc tìm mèo, trong lúc nhất thời mọi người trong group đều hỗ trợ tìm kiếm.

Quý Dư Xuyên vốn dĩ không thèm để ý, nhưng thẳng đến di động rung lên, người bên kia hỏi trong nhóm chat.

[3-1 Cô gái nhỏ trong biệt thự, có phải là học sinh trung học không? 】

【Quản trị viên: -Đây là chủ nhân- gửi hình Quý Dư Xuyên. 】

Quý Dư Xuyên bị điểm mặt gọi tên, nhìn thông tin mà giật giật khóe miệng, chỉnh sửa rồi gửi một câu.

[Đó là vợ tôi. ]

Ném điện thoại xuống, ánh mắt có chút xám xịt.

Nghe thấy trên lầu có tiếng bước chân, Bặc Tảo vội vàng kẹp lại cái kẹp, ngay ngắn quỳ trên mặt đất, duy trì tư thế quỳ, cắn chặt răng không dám nhúc nhích.

Quý Dư Xuyên đi đến trước mặt cô, Bặc Tảo không dám ngẩng đầu nhìn anh, cũng không cầu xin sự thương xót, thậm chí sắc mặt cũng không tốt.

Đây vốn không phải tác phong của cô.

Đẩy vai cô về phía sau, Bặc Tảo đang nửa quỳ trên ghế sofa phía sau, đột nhiên bị đẩy với một lực bất ngờ.

“A!”

Quý Dư Xuyên tách hai chân cô ra, thầm kêu không ổn.

Chiếc kẹp được lấy ra khỏi âm đế của cô, tìm thấy hai dấu răng, một chiếc rõ ràng là nhăn nheo sau khi kẹp một thời gian dài, hai chiếc còn lại không đúng vị trí.

“Ai cho em tháo kẹp ra?”

Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng, giống như tảng băng từ Nam Cực, đánh vào tim cô một cách mãnh liệt.

Khuôn mặt nhăn lại như bánh bao, cô không dám lớn tiếng nức nở, “Quá, đau quá, thực xin lỗi, em thật sự không thể nhịn được nữa.”

“Không nhịn được thì em cũng không có quyền tháo xuống.”

Quý Dư Xuyên đứng thẳng dậy, dáng người cao lớn đối diện với thân hình mảnh mai của cô, Quý Dư Xuyên tháo thắt lưng, kéo nó qua một bên rồi huýt sáo, đó là dáng vẻ cô sợ nhất.

“Dẩu mông ra” Anh hét lên.

“Đừng, đừng đánh tôi, tôi xin lỗi, tôi thực sự chỉ đau quá!”

Nhìn thấy thắt lưng sắp đánh xuống trên không, sắc mặt cô trở nên đờ đẫn, đó là dấu hiệu của tức giận, Bặc Tảo không thể quan tâm hét lên, cô sợ hãi đứng dậy bỏ chạy, không chút đau đớn mà kẹp chặt âm hạch, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn rất nhiều.

Cô cho rằng chạy được và la hét thì sẽ tránh bị đánh một hồi nhưng hành động chống trả của cô đã thổi bùng lên cơn tức giận đang kìm nén của người đàn ông.

Bang!

Roi quất không ngừng từ vai xuống mông, cô có thể cảm nhận được làn da rách ra qua chiếc váy ngủ bằng vải bông.

“Đau quá!”

Quý Dư Xuyên lắc thắt lưng đập mạnh vào bắp chân, chân Bặc Tảo mềm nhũn đập xuống đất một tiếng, cô trườn về phía trước khóc lóc, “Đừng đánh, đừng đánh! Làm ơn đi !, Làm ơn đi. ..aaaaaaaa.”

Cách váy ngủ, hắn vung thắt lưng đánh vào mông cô liên tiếp 5 cái, Quý Dư Xuyên vô duyên vô cớ trút hết lửa giận lên người cô, nắm chặt dây lưng trên tay mà quất đánh.

“Em vậy mà không nghe lời, còn cãi lời tôi! Dám gạt tôi, tại sao bị đánh còn không rõ hả, nói bao nhiêu lần không được nói chuyện với bất cứ người đàn ông nào, vì cái gì cứ thích chống đối!”

Tiếng rống giận dữ dường như muốn sụp nhà, thậm chí át cả tiếng khóc thảm thiết của Bặc Tảo, cô ngẩng đầu, nhắm mắt khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Nhưng những điều này vẫn không khơi gợi được sự thương xót của Quý Dư Xuyên, anh thậm chí còn xốc váy ngủ của cô, gấp đôi thắt lưng rồi đánh mạnh hơn vào làn da mỏng manh của cô.

“Ô a a đau a, đau a a!”

"Tôi đang hỏi em, sao em không nghe!Giờ lời tôi nói không còn giá trị với em phải không? Lần trước thì lén uống nước nướt còn lần này lại nói dối tối, nói chuyện với một thằng đàn ông khác, vi phạm mệnh lệnh, vậy lần sau sẽ thế nào, tùy tiện tìm đại một thằng đàn ông khác thao đúng không!"

"Em không nghĩ như vậy! em không nghĩ như vậy, em không! "

" Làm sao tôi biết được em có nghĩ như vậy hay không! Em liên tục không nghe lời. Đã quá muộn, tâm cơ cũng lộ ra.” Em cố tình mặc bộ đồ ngủ này để quyến rũ hắn ta đúng không? Hả?”

Khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, khóc đến tê tâm phế liệt nói không rõ chữ, “Em không có câu dẫn, em không có oa ô ô!”

Quý Dư Xuyên buông tóc cô ra, sốt ruột, lần thứ 2 liền vung dây lưng lên, Bặc Tảo khuất nhục như con chó con mèo, vừa khóc vừa chạy về phía trước, Quý Dư Xuyên buộc chính mình bình tĩnh lại.

Bặc Tảo bây giờ như chú chó con sợ hãi, một lời không hợp liền đậm đầu lung tung.

Cuối cùng cô trốn vào tủ áo trong phòng thay đồ, thân thể không ngừng run rẩy, vùi đầu vào đống quần áo đã xếp gọn, mông sưng đỏ còn hơi lộ bên ngoài, tin rằng chỉ cần mình vùi đầu không thấy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, một bên run rẩy, một bên òa khóc.

Tiếc thay, bàn tay to của Quý Dư Xuyên nhanh chóng bắt lấy cổ chân cùng bắp chân cô kéo ra, cô sợ hãi túm lấy quần áo, hét vào mặt hắn một cách điên cuồng, hất tung đầu tóc của hắn, như một kẻ điên.

“Đừng đánh tôi, mau cút đi, cút đi, cúttttt.”

"Khốn kiếp."

Anh nghiến răng nghiến lợi, dây lưng xẹt qua quần áo mà hướng lên người cô quất.

Bang một roi.

Không có thanh âm.

Lại nhìn cô, roi quất vào mặt, hai má da tróc thịt bong, hàm răng run rẩy như máy khâu kêu vang, đôi mắt tròn thông minh đầy vẻ khϊếp sợ, gớm ghiếc, che mặt lại và tuyệt vọng, trên mặt đất, anh vẫn đang giữ một chân cô trong tay, váy bởi vì giãy dụa mà cuốn lên tận ngực.