Chương 7

“Buổi sáng tốt lành” đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng của mẹ, Bặc Tảo vội vàng nuốt nước miếng, quỳ xuống đáp:

“Mẹ.”

Người đàn ông cầm lấy điện thoại, bật loa ngoài rồi đặt trước mặt cô. .

"Con bị sao vậy? Giọng nói buồn vậy, con bị cảm à?"

Khuôn mặt mềm mại ửng hồng nổi, cô quỳ xuống dưới đáy quần của người đàn ông rồi đưa cây gậy khổng lồ màu tím dính đầy nước miếng đến trước mặt mình.

"Không, không có, con đang ăn”

“ Con không phải ghét ăn sáng sao, mới 8 giờ sáng, Dư Xuyên lại nấu cho con à?”

Cô ngước nhìn đồ vật trước mặt, không thể phản bác vì đây vốn dĩ là bữa sáng của cô.

Người đàn ông nhìn khuôn mặt ngượng ngùng gần như không nói nên lời của cô, mỉm cười.

“Cũng không thể lúc nào cũng dựa vào Dư Xuyên, cái gì cũng không làm, bị hắn nuôi dưỡng như tàn phế.”

“Mẹ đừng thuyết giảng con nữa.”

Cô càng nói càng xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Không ngước nhìn anh.

"Được rồi, mẹ và bố chỉ muốn hỏi con, con đã tìm được việc làm chưa?"

“Dạ, vẫn chưa."

"Con nhóc, thực sự định để Dư Xuyên nuôi sao? Không thể như vậy được, nếu con không thể tìm được việc, liền trở về phụ giúp cửa hàng của gia đình.”

Người đàn ông dùng ngón trỏ cong lên vỗ vào trán cô, hơi hơi đau nhúc nhích, cảnh cáo cô.

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con, con sẽ sớm tìm được việc, nếu tìm được sẽ nói với mẹ .”

“Nếu nửa tháng vẫn không tìm được thì con phải ngoan ngoãn về nhà,biết không?"

“Ân…… Đã biết.”

Từ đầu đến cuối, bàn tay nhỏ bé của cô không ngừng cử động, đang cố gắng để giải quyết du͙© vọиɠ của anh, khi cuộc gọi kết thúc, Quý Dư Xuyên ném điện thoại di động lên bàn cà phê, đè đầu cô xuống, há miệng. Đẩy mạnh, chọc vào trong khoang miệng mềm mại, Bặc Tảo vội vàng siết chặt miệng, tiếp theo dùng đầu lưỡi, khó khăn liếʍ láp đại thụ to lớn trong miệng.

“Có vẻ như mẹ rất không hài lòng với hiện trạng không làm việc của em.”

“Hừm…” Cô nheo mắt nuốt nước bọt nhanh chóng, hút chặt qυყ đầυ bằng miệng

“Ngày mai nói cho mẹ em biết, em đã tìm được việc.” Quý Dư Xuyên xoa đầu cô.

Trong hốc mắt ẩm ướt, nước mắt trào ra, bị qυყ đầυ chọc vào kí©h thí©ɧ.

Cô dùng đôi tay nhỏ bé của mình đẩy mạnh hai chân anh ra, nhổ những gì trong miệng ra, ngẩng đầu từ dưới đáy quần anh rồi nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, khẽ nhíu lại.

“Đây là một lời nói dối, không được.”

Ji Yuchuan đôi mắt đột nhiên tối sầm lại.

Đỡ côn ŧᏂịŧ dính đầy nước miếng, một lần nữa nhét vào: “Không mệnh lệnh của anh, ai cho phép em nhổ ra,việc của em là phục tùng, không được cự tuyệt! Đến bây giờ vẫn không hiểu sao?”

Mặc dù trong miệng hàm chứa côn ŧᏂịŧ cực đại, cũng có thể từ nàng trong mắt nhìn ra sự không hài lòng.

Quý Dư Xuyên ấn mạnh đầu nhỏ của cô chạy nước rút đến cổ họng, đem qυყ đầυ càng ấn càng hăng, làm cho cô muốn nôn ra cũng chỉ có thể vội vàng gật đầu chảy nước mắt, “Ngô ngô ngô!”

Ăn mềm không ăn cứng.

Từ 7g30 đến 8g30, cuối cùng anh cũng chịu bắn ra.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt và đắng chát, cô rụt rè ngước nhìn anh, ánh mắt anh hiện rõ vẻ cảnh cáo, Bặc Tảo phải khó khăn nuốt trôi "bữa sáng" hôm nay.

Miệng của cô đau đến mức thậm chí không thể mở răng khi đánh răng.

Cô thực sự không thích ăn sáng, sẵn dịp để cô thoát khỏi vấn đề không ăn được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, đôi khi cô sẽ bị ép thức dậy vào buổi sáng rồi bị anh đút cho một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Đánh răng xong cô lại lên giường đi ngủ.

“Anh đến công ty sớm.”

Quý Dư Xuyên hôn vào trán cô một cái, cô khẽ hừ một tiếng, bàn tay lạnh ngắt đột nhiên thọc vào chăn bông, tách hai chân cô ra, một vật cứng nhọn đột nhiên vướng vào mềm mại trên âʍ ѵậŧ của cô. Bặc Tảo đau đến mức mở mắt ra và hét lên.

"Anh cho em cái gì! Đau quá, đau quá!"

"Đừng nhúc nhích!"

Hắn thấp giọng tức giận, hạ thân vang lên một tiếng chuông giòn tan, đó là một cái kẹp có một cái chuông nhỏ màu đỏ, vừa vặn với âm đế.

Bặc Tảo van xin anh mang nó đi, anh bóp cổ cô cưỡng ép nằm xuống "Hôm nay, em sẽ không được phép di chuyển nó. Đừng nghĩ rằng tôi không thể nhìn thấy nó nếu tôi không ở nhà. Nếu em dám tháo ra, tôi sẽ đánh vào mông và mặt của em.”

Cô thút tha thút thít bắt lấy cổ tay của hắn, chỉ có thể xoa chân liên tục để loại bỏ cơn đau.

Quý Dư Xuyên nhẹ nhàng an ủi, lại hôn lên khóe môi cô.

Sau khi anh đi, cô đau không ngủ được nữa, cô mở chăn bông ra kiểm tra kẹp và cái chuông chỉ to hơn ngón út của cô một chút thôi, nhưng chặt vào âm đế thì đau quá, thật sự quá đau, đau đến vỡ vụn.

Những lời đe dọa của Quý Dư Xuyên vẫn văng vẳng bên tai cô, nếu cô lén gỡ cái kẹp ra, không biết anh sẽ phát hiện ra sao, có khi nào cái kẹp có cảm ứng? Tuy nhiên, vẫn có camera giám sát trong phòng.

Bặc Tảo bị chính ý nghĩ của mình làm cho sợ đến toát mồ hôi lạnh, nói không chừng cũng có lý, sao có thể lén lút làm chuyện đồϊ ҍạϊ như lắp camera giám sát.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, cô xõa tóc giống con gà mái xù lên khỏi chăn bông, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi, cô vội vàng bước ra khỏi giường, đi đến phòng thay đồ lấy áo choàng mặc vào, một chiếc váy ngủ dài tay. Chiếc váy ngủ bằng vải bông màu vàng dài đến tận mắt cá chân, che chắn cơ thể nhỏ nhắn của cô một cách kín đáo hơn.

Mỗi khi cô bước một bước, những chiếc chuông bên dưới sẽ phát ra âm thanh vui tai, khiến cô đau đớn hơn.

Cô kiễng chân lên nhìn chiếc videophone trên tường, ngoài cửa là một người đàn ông lạ, đeo kính có vẻ hơi quen, cô không biết mình đã nhìn thấy anh ta ở đâu chưa.

Bặc Tảo nắm lấy tay nắm cửa ấn xuống, chỉ chừa một khoảng hở, nhìn lên chiếc áo khoác màu cà phê của người kia, cô chợt nhớ ra.

Cô gặp anh ta trong siêu thị, là người mà cô nhận nhầm thành Quý Dư Xuyên.

“Có chuyện gì vậy?”

Giọng cô nhỏ nhẹ và yếu đuối, nửa khuôn mặt lộ ra sau khe cửa, lộ vẻ rụt rè.

Người đàn ông cúi xuống nhìn cô, khuôn mặt ửng hồng của anh ta rất đáng yêu, khi anh ta nói chuyện với cô, lưng của anh ta bị cong lên một nửa.

"Xin chào, tôi là hàng xóm gần đây. Con mèo xanh của tôi chạy ra ngoài.Phiền cô để ý giúp tôi là nó có thể sẽ chạy vào nhà dọc theo cửa sổ. Nếu có tin tức, cô có thể cho tôi biết được không? Đây là số điện thoại của tôi và hình ảnh của chú mèo.”

Giọng nói của anh ta siêu trầm khiến người ta khó nghe kỹ. Anh ta đưa cho một tờ giấy ghi số điện thoại trên đó và một bức ảnh Polaroid. Hình như anh ta đã in thành nhiều bản sao và hỏi từ nhà này sang nhà khác.

Chú mèo trong bức ảnh rất dễ thương, với khuôn mặt to tròn trong veo và bầu bĩnh, Bặc Tảo đã vui lòng đáp lại: “À, nếu có tôi sẽ cho anh biết.”

“Cảm ơn rất nhiều.”

Anh cúi đầu lễ phép chào. Bặc Tảo nhẹ mỉm cười, gật đầu và lo lắng đóng cửa lại. Quý Dư Xuyên không để cô ấy nói chuyện với một người đàn ông, và cô lại vi phạm điều cấm kỵ.

Nhưng lần này không phải do cô chủ động, bên kia chỉ đến gửi thông báo tìm mèo.

Bặc Tảo nhìn những thứ trong tay và cắn môi dưới ẩm ướt của mình.

Chắc không sao đâu ... Hắn không có ở nhà sẽ không nhìn thấy, cho nên tới lúc đó nói có ai đó để vật này ở cửa là được rồi.