Chương 4

Hơn mười hai giờ đêm, Tiêu Thần một mình rảo bước trong hẻm nhỏ.Vài ngôi nhà xung quanh vẫn còn sáng đèn.

“ Con điếm! Hôm nay không gϊếŧ mày tao không phải con người.”

Một gã đàn ông và một người phụ nữ liên tục giằng co qua lại. Gã đàn ông kia chạy đến bàn nhậu cầm chai rượu đập mạnh lên vách tường khiến nó vỡ thành từng mảnh găm nhỏ, chỉ còn lại phần cổ chai. Biết bản thân gặp nguy hiểm, phản xạ có điều kiện, ả liền chạy đi. Gã rất lảo đảo đuổi theo phía sau, muốn lấy mạng của cô. Người xung quanh hầu như không quá để tâm, vợ chồng đó buồn chán sẽ lôi nhau ra đánh đấm, sau đó sẽ hệt như không có chuyện gì, chung sống như cũ. Khó trách người trên đời hay gọi hôn nhân là một vòng lẩn quẩn, chẳng thể lý giải được.

Tiêu Thần trên đường về nhà, vô tình bị hai người họ va trúng. Cũng may là không sao.Trước đây ở khu nhà cũ cũng đối diện với nhiều chuyện như vậy nên cảm thấy rất đổi thường tình.

Bước thêm vài bước, đến được trước nhà mình. Tiêu Thần dùng chìa khóa mở cửa, bước vào trong. Đem giày đặt ngăn nắp lên kệ.

Quả nhiên đèn trong nhà vẫn sáng, mẹ và ba đều ở phòng khách. Tiêu Thần biết bản thân có lỗi, thành thục đi đến đứng trước mặt mẹ mình.

Có lẽ, do công việc ở chợ đêm thấm mệt, ba cậu vì vậy chờ không được đã ngủ quên luôn trên ghế dài ở phòng khách.

“Con xin lỗi, do hôm nay đi gặp khách hàng xảy ra chút việc nên mới về trễ. Điện thoại lại hết pin mới không gọi về nhà được."

Mẹ Tiêu Thần nghiêm nghị nhìn cậu, lạnh nhạt hỏi.

“Con định giấu mẹ đến khi nào?”

Tiêu Thần không hiểu mẹ mình đang ám chỉ điều gì. Bà giống như biết được gì đó, thái độ hờn trách đối với cậu.

“ Mẹ đang nói đến chuyện gì vậy?”

Mẹ Tiêu Thần đứng dậy, đầu ngẩng cao.

“ Đừng tưởng mẹ không biết là con đang qua lại với một thằng xã hội đen. Còn mới từ chỗ nó về.”

Đại khái đã lờ mờ đoán được là có người mách lẻo, Tiêu Thần trong lòng cảm thán Vũ Uy Nhuệ. Y đáng lý phải làm một nhà báo mới đúng, chẳng khác nào người đưa tin 24h, nhanh như vậy đã đem mọi chuyện kể lại với mẹ cậu. Tựa hồ, còn cho thêm mấy chi tiết làm tăng mức độ nghiêm trọng của sự việc. Mẹ Tiêu Thần là người hay khuyếch trương vấn đề, chuyện bé xé ra to. Dễ dàng nổi nóng, lại rất hay ầm ĩ. Chưa từng nhượng bộ đối tượng nào. Người ở chợ, sau lưng đều âm thầm nói mẹ Tiêu Thần tính tình lỗ mãng, chợ búa. Ngoài miệng lại treo mấy lời tốt đẹp, sợ làm mất lòng bà ta.

Dẫu vậy, đối với người nào vừa mắt Mặc Sinh sẽ ưu ái vô cùng. Uy Nhuệ chính là một trong những đối tượng có cùng kích thước với cặp mắt của bà. Chẳng trách y luôn mượn mẹ làm vũ khí đối phó với mình.

“ Anh ta gọi cho mẹ hả?”Tiêu Thần hỏi như không hỏi, bản thân cũng biết ngoài hắn ra thì còn có người nào.

“ Thằng bé thấy con lên xe của tên lưu manh kia mới lo lắng gọi cho mẹ. Nếu không nhờ nó làm sao mẹ biết được con trai giấu giếm mẹ nó qua lại với xã hội đen đây, còn là quan hệ tình cảm nữa ha”

Mặc Sinh, mẹ của Tiêu Thần khẩu khí không giữ được bình tĩnh, tận lực nói ra hết trách móc trong lòng.

Cậu chần chừ một lát, tuy nhiên vẫn không có ý định nói sự thật rõ ràng.

Cảm thấy nói ra rồi lại giống như cho bà thêm một hi vọng. Hơn ai hết, mẹ biết rất rõ chuyện giữa cậu và y. Gia đình Uy Nhuệ đã định sẵn hôn ước cho y cùng một tiểu thư danh giá khác, chỉ cần thời điểm thích hợp hai người sẽ kết hôn. Ba y còn là tổng thanh tra cao cấp của ngành cảnh sát, từ sớm đã ngăn cản mối quan hệ mà ông cho là đi ngược lại với đạo đức xã hội giữa họ.

Dẫu biết bậc làm cha mẹ ai cũng mong con mình có tương lai tốt, nhưng chấp niệm cậu và y thành đôi của bà quá lớn.

Bất quá, cậu cảm thấy mây tầng nào sẽ gặp gió tầng ấy. Từ lâu đã buông bỏ những thứ không thuộc về mình. Tiêu Thần muốn mình sống cân bằng giữa cảm xúc và lý trí, không hi vọng ngày nào đó trở thành một kẻ chấp mê bất ngộ, nửa đời đều cam chịu bi thương của ái tình. Nói không chừng chuyện lần này sẽ đánh tan cố chấp của bà.

Cậu hơi cúi đầu, cuối cùng mới quyết định nói ra lời trong lòng.

“ Mẹ! Con biết mẹ muốn tốt cho con. Nhưng sở dĩ, con và anh ấy không có tương lai, dù cố gắng, chấp nhất thêm bao nhiêu vẫn không nhận được kết quả tốt”

Mặc Sinh vô lực ngồi xuống ghế, xoay mặt về hướng khác tránh mặt cậu, giọng nói chứa đựng phiền muộn cất lên tựa như độc thoại.

“ Tiêu Thần, con nhớ cho kĩ. Năm 16 tuổi, con nói với ba mẹ rằng con và Uy Nhuệ yêu nhau, xin bọn ta chấp nhận. Ba mẹ đều là người nhà quê, tính tình cổ hủ, vì thương con cũng nguyện bỏ qua mấy lời đàm tiếu liền gật đầu đồng ý. Chỉ cần con hạnh phúc ba mẹ sẽ thấy vui. Chuyện con yêu nam hay nữ bọn ta đều không có ý kiến gì. Thằng bé Uy Nhuệ tốt như vậy, hai đứa không có duyên thì thôi. Nhưng vì vậy mà con lại đi quen một người chẳng ra gì thì coi được sao?”

Tuy rằng trên miệng nói như vậy, bản thân Tiêu Thần ý thức được bà vẫn muốn hàn gắn quan hệ của y và cậu.

Cậu hạ thấp giọng, thái độ kính cẩn đối đáp với bề trên.

“Sau này, mẹ đừng phiền lòng chuyện giữa con và Uy Nhuệ nữa, hiện giờ người yêu của con rất yêu thương con. Chỉ là thân phận không được tốt mà thôi. Nhưng mẹ từng nói, chỉ cần con hạnh phúc là mẹ sẽ thấy vui mà đúng không.”

“ Con...”

Hoắc Dật Thiên vừa vào phòng đã ắt xì mấy cái liền. Không biết là do hôm nay thời tiết trở lạnh hay là có người đang âm thầm nói xấu mình.

Hắn bật đèn, bước vào phòng tắm. Lăn lộn bên ngoài nửa ngày, chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ.

Hoắc Dật Thiên chậm rãi cởϊ áσ, cơ thể đẹp đẽ theo đó mà lộ ra, bả vai rộng, cơ bụng sáu múi vừa phải. Không giống mấy chàng trai múi bụng cuồn cuộn được in lên áp phích làm quảng cáo cho mấy phòng gym. Phần xương quai xanh hiện rõ, độ cong tinh xảo gần như hoàn mỹ, kết hợp với cơ vai rắn rỏi tạo nên những khối u cơ bắp đẹp đẽ. Cơ thể nam nhân cân đối hoàn hảo chính là thứ vũ khí mạnh mẽ nhất giúp hắn câu hồn đoạt phách hàng nghìn nữ nhân. Người khác nhìn thấy đều muốn ở dưới thân thể người này chịu đựng ấm ức cùng vô số chà đạp.

Hoắc Dật Thiên cầm vòi nước tẩy rửa thân thể, sử dụng dầu gội tao bọt. Sau đó, tắm vòi sen. Nhiệt độ nước được chỉnh vừa phải khiến tâm tình thoải mái.

Thoáng nhìn xuống phía dưới, vô thức nghĩ đến khuôn mặt của người con trai lúc nãy.Trong tình huống đó, không cần thiết phải diễn màn kịch lừa người như vậy. Kỳ thực, chỉ là hắn chớp lấy thời cơ trêu đùa cậu.

Người khác sẽ nghĩ, Hoắc Dật Thiên đối với tình yêu một mực không để tâm, tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ của họ.

Thực tế, về mặt tìиɧ ɖu͙© hắn đúng là có chút hứng thú. Đại khái cơ thể nam nhân nguyên bản là thuộc tính của động vật, khó tránh được suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Tuy rằng, trước giờ hắn chỉ quan hệ cùng nữ nhân cũng không thể phủ nhận cách hai lớp quần tận lực ma xát với khuôn mặt tuấn mỹ kia hắn đã nảy sinh một loại kɧoáı ©ảʍ vô cùng đặc biệt.

[ Nhà vệ sinh quán bar Hard.

Hoắc Dật Thiên bỏ ngoài mặt thái độ không phối hợp của cậu, mạnh bạo kéo cậu vào phòng vệ sinh.

“ Mau buông tôi ra”

“ Bớt nói vài câu đi!”

Hắn giật lấy túi, mở ra. Bên trong đúng là có hàng trắng, còn đến tận 2 tép. Với số lượng này theo luật mà nói, đi tù không dưới 3 năm. Tình Hào quả thật rất có thành ý hãm hại hắn. Tiêu Thần ngây người tại chỗ, toàn thân kịch liệt toát mồ hôi. Bản năng khiến cậu nảy sinh hoảng loạn, chưa từng nghĩ thứ đó sẽ ở trên người của mình. Môi cậu mấp máp không nói nên lời.

Hoắc Dật Thiên đem toàn bộ đổ xuống bồn cầu, ấn nút xả nước mấy lần. Cuối cùng, đem hai vỏ bọc rỗng thả xuống. Rấp rút ấn nước liên tục, một tay hắn đã thu dọn sạch sẽ. Tất nhiên, cảnh sát ập vào sẽ chẳng tìm được cái gì.

Hoắc Dật Thiên cúi xuống nhìn Tiêu Thần. Cậu vô tình chạm phải khuôn mặt của hắn. Cổ họng chốc lát trở nên khô khốc. Bình thường chiều cao của cậu là một mét bảy mươi, so với những nam nhân khác vẫn được tính là tương đối, chênh lệch không đáng kể. Tuy nhiên, người trước mặt lại cao hơn cậu tận một cái đầu, ước chừng cũng một mét tám mươi lăm. Vì vậy, cảm thấy như bản thân bị áp chế, cơ hồ muốn di chuyển thoát khỏi hắn.

“Không có lừa cậu, đúng chứ?” Hoắc Dật Thiên nhíu mày, chống tay vào vách tường khống chế Tiêu Thần, trên mặt lộ biểu tình thiếu lương thiện. Đại khái tạo cho người khác cảm giác hắn là một nhân vật nguy hiểm, không nên dây dưa.

“ Ra ngoài trước được không? Bị người khác nhìn thấy...không hay cho lắm” Tiêu Thần bất giác bị uy lực của người kia đàn áp đến nhượng bộ, hạ thấp giọng.

“ Cảnh sát ở bên ngoài, nếu bây giờ đi ra sẽ bị nghi ngờ.”

“ Vậy đứng ở đây làm gì?” Tiêu Thần hồi hộp nuốt xuống một ngụm nước bọt, ngây ngô hỏi.

“ Giả vờ chúng ta đang làm chuyện đại sự đi!”

Hoắc Dật Thiên trong đầu suy nghĩ xấu xa, muốn tận dụng thời cơ trêu đùa người trước mặt.

Ngoài cửa truyền đến tiếng động lớn.

“Rầm”

Cùng lúc đó, Hoắc Dật Thiên dùng tay đè bả vai Tiêu Thần khiến cậu ngồi rạp xuống sàn. Trên môi gian xảo nở một nụ cười, dán đũng quần vào mặt cậu. Tiêu Thần từ đầu đến cuối bị hắn điều khiển, không kịp tiếp thu.]

Hoắc Dật Thiên tắm xong, ngồi trên bàn làm việc hướng cửa sổ, lấy từ hộc tủ ra một chiế hộp làm bằng gỗ tối màu, hắn dùng khăn vắt trên cổ lau lau hai ba sợi tóc còn vãi nước, chậm rãi mở chiếc hộp kia lấy ra một quyển nhật kí màu nâu nhạt.

Lật quyển sổ ra, trang đầu tiên xuất hiện hình vẽ chân dung một thiếu niên mặc đồng phục cấp ba, mái tóc mềm mại được làn gió mát mẻ của mùa thu vén lên nửa trán, ánh mắt giương thật cao nhìn lên bầu trời. Khuôn mặt thanh thuần xinh xắn, từng nét vẽ đều khắc họa chân thật đến rõ ràng.

Hoắc Dật Thiên chăm chú nhìn hình vẽ kia, bất giác nở một nụ cười, đến khi hai mắt bị phủ bởi một tầng hơi nước trong suốt sắc mặt mới giãn ra.

Năm năm trôi qua, nguời kia ẩn hiện trong Hoắc Dật Thiên như miền kí ức thi vị khó quên. Tất nhiên, những lúc bồn bệ tấc bậc hắn sẽ ít nhớ đến. Nhưng nếu nói là quên, thì là chưa bao giờ.

Phía ba Tiêu Thần đang thả mình ngủ say sưa, nghe mẹ con họ to nhỏ nói chuyện với nhau mới lò mò ngồi dậy.

“ Tiêu Thần về rồi sao? Đang bàn cái gì mà ồn ào quá vậy?”

Mặc Sinh cường điệu đem sự tình kể cho ba cậu. Tiêu Thần cúi đầu, một mực đứng ở vị trí đó lĩnh hội. Cảm thấy mẫu thân kể chuyện hết sức sinh động.

Ba cậu nghe xong không có phản ứng gì thái quá, dửng dưng hướng về phía Tiêu Thần, cười đến vui vẻ.

“ Chuyện đó có gì không tốt đâu! Tiêu Thần ba ủng hộ con, tuổi trẻ cứ từ từ trải nghiệm. Hẹn hò vui vẻ là được, đừng để ý mấy lời mẹ con nói."

“Lúc tôi kể chuyện lỗ tai ông bị điếc tại đoạn nào? Còn cổ vũ nó, rốt cuộc cha con hai người muốn chọc tôi tức chết mới vừa lòng sao?”

Bà Mặc giận đến bả vai hơi run lên. Nếu không phải trong nhà có người lớn tuổi đang ngủ đã không nhịn mà ầm ĩ lên.

Mặc Sinh tức giận lập tức đùng đùng bỏ về phòng.

Lục Dã Tiêu Quang tính cách vô cùng cởi mở. Ông giơ tay ngoắt ngoắt Tiêu Thần, cậu hiểu ý liền bước đến, ngồi xuống cạnh ông.

“ Nè con với cậu ấy hẹn hò được bao lâu rồi?” Ba cậu khom thấp người, hỏi nhỏ giống như chuyện bí mật này chỉ hai người được biết. Tiêu Thần gãi gãi đầu, đưa lên hai ngón tay, bắt đầu màn kịch nói dối với phụ huynh.

“ Dạ... hai, hai tuần."

“ Thằng bé đó tên gì, nhà ở đâu?”

Từ một chút thông tin ít ỏi nghe được, Tiêu Thần đem xâu chuỗi, thuật lại với ba mình hết sức chân thật.

“ Anh ấy tên Hoắc Dật Thiên. Hình như,... cũng sống ở khu này giống chúng ta.”

Mặc kệ là hắn nói thật hay nói dối, cứ tì tiện kể với Lục Dã Tiêu Quang. Không lường trước được, ông đột nhiên nhảy cẩn lên.

“ Cái gì? Hoắc...”

Vừa nói xong mới tự thấy mình lớn tiếng, lấy tay che miệng, giảm nhỏ thanh âm của bản thân xuống, lấp bấp bồi thêm vế sau.

“ Hoắc... Dật... Thiên?

Cậu nhăn mày, căn bản không hiểu ông kích động vì cái gì.

“ Có vấn đề gì sao?” Tiêu Thần khó hiểu.

“ Hoắc Dật Thiên, đại ca này nổi tiếng trong giới hắc đạo lắm. Khu này có người nào mà không biết cậu ấy. Tiêu Thần, con đúng là có mắt nhìn người à nha."

Lục Dã Tiêu Quang không nói thêm lời nào nữa, cười tủm tỉm vỗ vai cậu, vừa đi vừa hát bỏ lên phòng.

Tiêu Thần một mình ngồi ở đó, trong lòng đột ngột sinh ra cảm giác bất an. Hi vọng mấy lời bịa đặt vừa rồi sẽ không để lại hậu quả gì.

Tại căn tin công ty Royal Wines thuộc sở hữu của tập đoàn nhà họ Thẩm.

Đến giờ ăn trưa, nhân viên ngồi tụm ba tụm bảy vừa ăn vừa tám chuyện sôi nổi. Thỉnh thoảng, mấy cô gái to nhỏ truyền tai nhau nói xấu những đối tượng họ không vừa mắt. Đến tình tiết hài hước sẽ không hẹn mà cùng nhau cười rộ lên, làm cánh đàn ông một phen chú ý.

Tiêu Thần lặng lẽ ngồi một mình ở chiếc bàn nhỏ trong góc khuất, nhàn nhã tập trung ăn cơm. Cuộc sống của cậu giống như được ông trời ban cho một đặc thù. Đó là cô đơn!

Lúc đi học, Tiêu Thần lên lớp sẽ chăm chú nghe giảng, tận dụng giờ giải lao để làm bài tập. Ban đêm cùng cha mẹ đến chợ đêm buôn bán. Không có nổi thời gian tụ tập, kết bạn cùng mọi người. Ở trong xóm có vài người bạn đồng trang lứa với cậu, nhưng mẹ Tiêu Thần nói mấy đứa trẻ đó không tốt, cấm cậu giao du với bọn họ. Thời gian rảnh cậu đều ở nhà chăm chỉ đọc sách, chẳng trách, đến bây giờ không có nổi một người bạn thân.

Tiêu Thần sở hữu ngoại hình ưu tú, trong trường học được rất nhiều nam nữ sinh khác yêu thích lại chưa từng đem bọn họ đặt vào mắt. Năm đó, duy nhất mở lòng với một mình Vũ Uy Nhuệ. Y hết sức tâm đắc mối quan hệ giữa hai người, vừa vặn được mẹ mình nhiệt tình ủng hộ. Quãng thời gian mọi người hay gọi là thanh xuân tươi đẹp nhất đời người. Đối với Tiêu Thần sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu Vũ Uy Nhuệ không xuất hiện. Tiếc là, khi trưởng thành liền tách ra, mỗi người một con đường riêng.

Sau này khi đi làm, thỉnh thoảng qua lại với một vài đồng nghiệp. Đám người đó lại có tư tưởng và hoàn cảnh trái ngược cậu. Mới sinh ra đã ngậm thìa vàng, thời gian rảnh sẽ tổ chức tiệc tùng xa xỉ. Thời gian đầu cậu mới vào công ty được bọn họ chú ý, thường xuyên rủ cậu tham gia nhưng Tiêu Thần một mực từ chối. Cậu làm sao đuổi kịp cái gọi là cuộc sống thượng lưu. Nhiều lần như vậy, lại bị người khác đồn thành cậu là một kẻ kiêu ngạo, khinh người, tìm cách cô lập cậu.

Tiêu Thần khi còn đi học, thường đến thư viện nhà trường đọc sách. Đúc kết được nhiều điều, chẳng hạn như sống trên đời phải thiết lập nhiều mối quan hệ cuộc sống mới trở nên dễ dàng hơn. Nhưng không tìm người hòa hợp, Tiêu Thần không muốn ép buộc bản thân làm cái gì.

Từ quầy nước, nam nhân diện mạo khả ái, dáng người nhỏ nhắn. Mang theo hai ly đồ uống đi về phía cậu, rất tự nhiên ngồi xuống ở ghế đối diện, đẩy một ly cà phê đến tay cậu.

“ Soái ca lạnh lùng này! Uống chút cà phê nóng đi!”

Tiêu Thần thoáng chốc liền ngẩng đầu, nhìn người trước mặt có chút bất ngờ.

“Ngạn Phong, thì ra là cậu. Cảm ơn nha!”

“ Cũng may anh còn nhận ra tôi” Diệp Ngạn Phong chống tay lên cằm, vừa nói vừa kéo dài thanh âm cuối câu.

Kỳ thực, quan hệ giữa cậu và người kia cũng chỉ là làm chung công ty. Diệp Ngạn Phong ở bộ phận nhân sự, thường xuyên qua lại với phòng Marketing để có thể thông qua quá trình làm việc theo dõi năng lực của nhân viên.

Tiêu Thần đi làm được hai năm, Diệp Ngạn Phong nhỏ hơn cậu một tuổi, vào công ty cũng chưa lâu, số lần hai người gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cậu chỉ biết cười cười đáp lại.

“ Não của tôi chưa đến thời kì lão hóa đâu.”

Diệp Ngạn Phong nghe vậy liền cười như được mùa, dừng lại một lát mới đi vào vấn đề chính.

“ Anh Thần, tối nay là sinh nhật em. Anh có tiện đến dự không?”

Tiêu Thần hơi ngạc nhiên trước lời mời kia. Mặc dù Diệp Ngạn Phong trước giờ chưa từng xích mích gì với cậu, cũng không cùng đồng nghiệp khác xa lánh cậu. Chỉ là trên thực tế, hai người đơn giản là quan hệ đồng nghiệp, không mấy thân thiết.

“ Nhưng mà.. tôi không quen tham gia tiệc tùng cho lắm. Đến đó chỉ sợ làm phiền mọi người mà thôi.“

“Mọi người nào chứ, ý anh là mấy người ngoài kia hả?”

Diệp Ngạn Phong vặn người xoay đầu ra phía sau ám chỉ đám nhân viên đang cười đùa vui vẻ ở bàn bên kia. Tiêu Thần hướng ánh mắt nhìn theo, ngập ngừng gật đầu.

“Anh yên tâm!Đám người suốt ngày chỉ biết nịnh nọt cấp trên, ăn hϊếp cấp dưới đó em đâu có thèm làm bạn với bọn họ chứ.”

“ Nhưng mà...”

“ Tiêu Thần! Anh không biết đâu ba mẹ em mất sớm. Trong nhà suốt ngày chỉ có quản gia đi ra, người giúp việc đi vô. Sinh nhật em chỉ mời có hai người bạn với anh thôi. Anh mà từ chối em...sẽ buồn lắm”

Diệp Ngạn Phong hơi cúi đầu, hai mắt rưng rưng làm bộ đáng thương. Tiêu Thần liền sinh ra đồng cảm, không nghĩ người kia lại có hoàn cảnh đáng thương như vậy. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định đồng ý.

“ Ngạn Phong, cậu cho địa chỉ đi tối nay tôi nhất định sẽ đến.”

Biệt thự Diệp Gia tọa lạc tại khu đô thị cao cấp bậc nhất thành phố S.

Đây là món quà sinh nhật Diệp Ngạn Phong được ba mẹ tặng năm 18 tuổi. Thiết kế theo phong cách phương Tây vô cùng sang trọng, nằm ở vị trí biệt lập.

Người ra vào Diệp gia ngày càng đông, không thể thiếu mấy vị thiếu gia, tiểu thư vương giả trong truyền thuyết. Bọn họ thay nhau lái những chiếc siêu xe hạng sang như Mescedes, Lamborgini, BMW...chạy đến. Bên cạnh đó, là đoàn xe motor nối đuôi nhau phóng thẳng vào bãi đậu xe phía trong.

Diệp Ngạn Phong diện áo sơ mi oversize màu đen bóng, phối với quần da ôm sát quyến rũ. Nước da trắng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn vô tình làm người khác dễ dàng có thiện cảm.

Xác nhận mọi người đã tập trung gần đủ, chỉ còn thiếu hai ba người. Diệp Ngạn Phong đứng ở trước cổng lớn, dáng vẻ trông ngóng.

Tiêu Thần lần theo địa chỉ của người kia đưa, bắt một chiếc taxi đến. Tuy rằng không muốn trễ hẹn nhưng tan làm liền phải trở về làm công việc nhà. Chăm sóc cho ông nội, đợi ông lên giường ngủ mới an tâm rời đi.

Biệt thư của Diệp Nhạn Phong nằm ở khu đô thị cao cấp ngay trung tâm thành phố. Rất dễ đã có thể tìm đến, mặc dù mất không ít thời gian. Đại khái Tiêu Thần dự định chung vui cùng người kia một lát sẽ trở về nhà.

Tiêu Thần từ trên taxi mở cửa bước xuống, trên tay cầm theo một hộp quà nhỏ. Thoáng chốc tâm tình Diệp Ngạn Phong trở nên vô cùng phấn chấn, hai mắt sáng rực chạy đến bên cạnh Tiêu Thần.

“ Ngạn Phong xin lỗi đã đến trễ. Tôi sắp xếp việc ở nhà xong mới đến đây được” Tiêu Thần bộc lộ áy náy.

Diệp Ngạn Phong lập tức xua tay bác bỏ suy nghĩ cuả cậu.

“ Đâu có trễ, anh đến là được rồi.”

“ À! Cái này tặng cậu”

Tiêu Thần đưa vật trên tay đến trước mặt Diệp Ngạn Phong, người kia liền vui vẻ nhận lấy. Biểu tình vô cùng cảm kích.

“ Cảm ơn nhiều nha.”

“ Chúng ta mau vào trong đi.” Diệp Ngạn Phong vui vẻ đề nghị. Tiêu Thần khẽ cười, cùng người kia vào trong.

Vào đến cửa lớn, Tiêu Thần khó tránh khỏi trầm trồ. Mặc dù ở công ty mọi người hay bàn tán về gia thế của Diệp Ngạn Phong, cậu vốn chẳng để tâm mấy việc đó, nhưng nhiều lần bị họ gây chú ý vào lỗ tai, chẳng trách nhồi nhét được mấy thông tin ngoài lề. Đại khái chưa từng nghĩ người kia lại sống trong cơ ngơi đồ sộ đến thế này. Biệt thự của Diệp gia vô cùng rộng lớn, so với trên phim ảnh còn hoành tráng hơn gấp mấy lần.

Không khí bên ngoài tĩnh lặng bao nhiêu, phía sau cửa lớn lại náo nhiệt bấy nhiêu.

Tiêu Thần chứng kiến một màn hỗn loạn, mí mắt giống như đình trệ, không chớp nổi một cái.

Âm nhạc bên trong vang vọng chói tay, trên trần nhà ngoài mấy chùm đèn nội thất cỡ lớn có lắp thêm vô số đèn led nhiều màu sắc. Giữa đại sảnh là một cầu thang lớn dạng chữ T, tại vị trí chia cầu thang thành hai lối đi lên tầng trên, một cô gái xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm đứng trước bàn DJ lớn. Bàn tay thon dài vươn ra chà đĩa hết sức chuyên nghiệp.

Âm nhạc phát ra được người bên dưới nhiệt tình hưởng ứng, trong số bọn họ vài cặp đôi vô tư ôm ấp nhún nhảy cùng nhau. Mấy cô gái kia mặc cho nam nhân khác đυ.ng chạm thân thể vẫn rất vô tư phối hợp.

Tiêu Thần hoàn toàn đứng hình, không lường trước tình huống này. Lát sau, mới lấy lại bình tĩnh.

Ý thức được Diệp Ngạn Phong lừa mình. Cậu đẩy nhẹ cánh tay người kia, nhíu mày nhìn Diệp Ngạn Phong đầy chất vấn.

“ Chuyện này là sao?"

“ Em sợ anh không đến nên mới nói dối.” Diệp Ngạn Phong gượng gạo nở nụ cười, thanh âm chứa đựng chút nỉ non lấy lòng.

“ Nếu vậy tôi xin phép về trước”

“ Dù sao cũng đã cất công đến đây. Anh vào chơi một chút đi”

Diệp Ngạn Phong nhỏ giọng năn nỉ.

“ Bạn bè cậu đông như vậy. Thiếu tôi cũng đâu có vấn đề gì.”

“ Em xin lỗi vì đã gạt anh. Nhưng nể tình hôm nay là sinh nhật của em, anh vì vậy mà ở lại được không?”

Tiêu Thần tuy rằng trong lòng khó tránh hờn dỗi Diệp Ngạn Phong, nhưng không vì chút chuyện nhỏ mà để bụng. Nhìn bộ dạng người kia là thành thật hối lỗi, Tiêu Thần bản tính không hẹp hòi. Bất quá vào trong một lát cũng không mất mát cái gì.

Nhận thấy cậu im lặng xem như đã ngầm đồng ý, Diệp Ngạn Phong mới vui vẻ trở lại.

Tiêu Thần chưa kịp định hình đã bị người kia nắm tay kéo đến một đám đông đang tụ tập trên sofa.

Diệp Ngạn Phong hào hứng giới thiệu cậu với người xung quanh.

“ Đây là Tiêu Thần, làm chung công ty với tôi. Mọi người chiếu cố anh ấy nha, tôi qua bên kia một lát.”

Diệp Ngạn Phong ghé vào tai Tiêu Thần thì thầm.

“ Anh ở đây chơi với mọi người nha. Lát nữa em quay lại.”

Chưa kịp phản ứng Diệp Ngạn Phong đã xoay người rời đi, Tiêu Thần một mình ở lại, phát hiện đám người kia đều đang dồn ánh mắt về phía mình.