Mưa đã ngừng, bóng đêm thâm trầm, sơn cốc u tịch, từng tiếng côn trùng kêu xuyên qua màn cửa sổ.
Tang Trọng quan sát trang trí của gian phòng này, vừa rồi nàng ở đây, hắn cũng không rảnh nhìn kỹ chung quanh, suy nghĩ rối loạn sau khi nàng đi mới có thể lắng đọng lại.
Gian phòng này bố trí còn tinh xảo hơn khuê phòng của rất nhiều tiểu thư nhà giàu, trên tường đối diện treo một bức “Hải đường đồ” màu sắc nồng diễm, cửa ngăn được chạm rỗng kiểu hải đường, bên cạnh đặt một bức tranh sơn thủy màu đen mạ vàng, cũng là kiểu hải đường, bên trên bày một bình hoa vẽ hải đường màu hồng cánh sen, ngay cả chén đĩa trên bàn cũng là kiểu hải đường.
Trong lòng Tang Trọng nghĩ: Cô nương này, không chỉ chú trọng, còn rất tự luyến.
Kẻ thù của nàng rốt cuộc là ai, đáng để nàng dùng Kim Khuyết Hương tránh né? Bằng hữu tốt của nàng là ai, có thể kiếm được Kim Khuyết Hương vô giá?
Còn có tên sát thủ kia, Chung Vãn và đồng bọn của hắn, nữ tử giả trang Tần Bán Sơn, đều là nhân vật bí ẩn.
Trong nháy mắt tắt đèn, Tang Trọng nghĩ tới nghĩ lui, khó có thể ngủ. Ánh trăng sáng tỏ, chiếu lên màn gấm đỏ, hoa văn hải đường và bươm bướm đan xen rõ ràng có thể thấy được. Tang Trọng cảm thấy những nhân vật bí ẩn này tựa như hoa hải đường trong phòng, đột nhiên vây quanh mình.
Khi những chuyện kỳ quái liên tiếp xảy ra, trong đó có lẽ là có mối liên hệ nào đó.
Trong đầu Tang Trọng sắp xếp ngày tháng, những chuyện lạ này sớm nhất là hai mươi bảy tháng hai, Chung Vãn và đồng bọn của hắn xông vào động phủ Uông Khải Minh, hành hạ Uông Khải Minh, trộm tài vật đi.
Mùng năm tháng ba, Tạ Ngạn Hoa gặp Chung Vãn và bạn đồng hành ở bến đò Qua Châu, bị bọn họ đánh cắp ngọc phù.
Mùng bảy tháng ba, mình ở huyện Vô Cực gặp phải nữ tử giả làm Tần Bán Sơn.
Chung Vãn đánh cắp kinh thư ở Thiên Tuyền sơn trang ngày tháng không rõ, nhưng chắc là trước sau mùng bảy.
Mười bảy tháng ba, cũng chính là hôm nay, mình ở chợ Núi bị sát thủ đánh trọng thương, chân trước vừa trốn được, chân sau đã được A Tú cứu. Thật sự chỉ là trùng hợp à?
Thân là người thừa kế Lục Hợp Thiên Cục, Tang Trọng có trực giác nhạy bén khác với người thường, loại thiên phú này sau khi kế thừa Lục Hợp Thiên Cục càng thêm nổi bật. Hắn có trực giác gặp A Tú cũng không phải trùng hợp, A Tú và sát thủ rất có thể là một nhóm.
Bọn họ nhọc lòng tính kế hắn, mưu đồ cái gì đây?
Tang Trọng suy nghĩ thật lâu, quyết định tương kế tựu kế, nhìn xem tiếp theo bọn họ ra chiêu gì, dù sao bây giờ pháp lực mất hết, rời khỏi nơi này hơn phân nửa còn có thể bị sát thủ đuổi về.
Đêm nay, A Tú cũng mất ngủ, nhưng khác với Tang Trọng đầy bụng tâm sự, nàng cao hứng đến không ngủ được.
Lúc canh năm, nàng liền đứng dậy, đi phòng bếp nấu một nồi cháo thập toàn đại bổ, phối hợp với mấy đĩa thức ăn tinh xảo, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, thấy trời không còn sáng nữa, đi qua gõ cửa.
Nghe tiếng gõ cửa, Tang Trọng như gặp đại địch, lòng căng thẳng, ra vẻ thoải mái nói: “Mời vào.”
A Tú bưng khay, dùng khuỷu tay đẩy cửa đi vào, giống như một luồng cảnh xuân chiếu vào phòng. Trên giường đệm chăn chỉnh tề, Tang Trọng khoanh chân ngồi, đạo bào trên người không nhiễm một hạt bụi, ngay cả nếp nhăn cũng không có.
Hắn nhìn thấy A Tú, ánh mắt ngưng trệ trong nháy mắt, A Tú không bỏ qua, cười nói: “Tang đạo trưởng, tối hôm qua ngủ ngon không?”
Tang Trọng cũng cười nói: “Nhờ có cô nương ban thuốc, không đau chút nào, ngủ rất ngon.”
“Vậy nô yên tâm rồi.” A Tú đặt khay lên giường, nói: “Đạo trưởng ăn chút cháo đi, nô đi chợ mua thuốc.”
Tang Trọng lo lắng cháo này có gì đó, liền nói: “Nhiều như vậy, bần đạo làm sao ăn hết, cô nương ngồi xuống cùng ăn đi.”
A Tú đang chờ lời này, vui vẻ ngồi xuống, ăn một miếng, hai mắt nhìn hắn, giống như hắn là món ăn kèm.
Quang cảnh này, ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra được nàng có ý với Tang Trọng.
Tang Trọng rũ mắt, trong lòng hiểu được, thầm nghĩ nàng tính kế hắn như thế, chẳng lẽ là muốn làm phu thê với hắn? Tối hôm qua nàng nói sát thủ kia không chừng là một nữ tử vì yêu mà sinh hận, lúc ấy tưởng là vui đùa, hiện tại nghĩ lại lại giống như có thâm ý khác.
Tang Trọng ngước mắt nhìn nàng một cái, cô nương này, đẹp thì đẹp, lòng dạ lại quá ác độc, ai cưới ai xui xẻo.
A Tú không biết tâm tư của hắn, thấy hắn nhìn mình, chỉ cho là liếc mắt đưa tình, càng thêm vui mừng, cháo trong miệng còn ngọt hơn mật.
Ăn một chén nhỏ, A Tú đặt đũa xuống, dùng khăn hương hải đường lau miệng, nói: “Nô ăn no rồi, đi mua thuốc, đạo trưởng từ từ dùng.”
Tang Trọng nói: “Cô nương đi đường cẩn thận.”
A Tú gật đầu, ra cửa hóa gió mà đi.
Tang Trọng lấy một lọ thủy tinh trong suốt từ túi Càn Khôn ra, trong đó có hai con bướm phấn nhẹ nhàng vẫy cánh, phù văn trên cánh như ẩn như hiện. Đây là Khiên Ti Điệp hắn tự nuôi, có thể theo dõi mục tiêu theo mùi hương, truyền những gì nhìn thấy nghe thấy cho chủ nhân, cũng chính là tai mắt của chủ nhân.
Khiên Ti Điệp không cần pháp lực thúc giục, Tang Trọng mở nắp, nói: “Đuổi theo Hoa Tinh kia, xem nàng đi gặp ai, làm những gì.”
Khiên Ti Điệp dù sao cũng là bướm, càng mẫn cảm đối với hương hoa, theo mùi thơm của A Tú bay ra ngoài.
Mỗi tháng vào ngày mùng tám, trong quán Đồng Tranh ở chợ Núi đều cử hành thi đấu tranh giao, không khác gì tranh giao ở nhân gian, người dự thi không được sử dụng binh khí, toàn thân chỉ có một tấm vải che giữa háng, so đấu là kỹ xảo và khí lực.
Chung Vãn Tình rất thích xem thi đấu, bởi vì vé vào cửa rẻ, còn có thể nhìn thấy rất nhiều nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cao lớn cường tráng, so với đi quán Tương Công xem những tiểu quan yếu đuối, uốn éo nũng nịu, không trả tiền sẽ không chịu cởi thì có lời hơn nhiều.
Trên đài hai gã hán tử một đen một trắng đang đánh nhau, hắc hán tử kia giống như mực trong ao bò ra, hai cánh tay tráng kiện ôm chặt eo bạch hán tử, hàm răng cắn chặt, gân xanh trên trán nổi lên, mắt trắng đặc biệt bắt mắt.
Chung Vãn Tình ngồi ở dưới đài, cắn hạt dưa, nhìn không chớp mắt cặp mông tròn xoe của bạch hán tử. Xung quanh có ít nhất mười mấy nam nhân ánh mắt tập trung trên người nàng ấy, tâm ngứa ngáy, cũng không dám tiến lên bắt chuyện, bởi vì nàng ấy vừa mới dùng hạt dưa đánh nát răng cửa của một người bắt chuyện.
Một gã hắc y nam tử đầu đội mão bạc vào cửa, trực tiếp đi tới trước mặt nàng ấy, phong độ nhanh nhẹn, thở dài nói: “Cô nương, tại hạ có thể ngồi ở chỗ này hay không?”
Thanh âm của gã giống như nguồn suối lạnh chảy xuống trong núi, khuôn mặt giống như tiểu sinh trên vũ đài, không cần son phấn, tự có một loại xuân sắc.
Chung Vãn Tình lại cười nói: “Công tử mời ngồi.”
Hoắc Sa vén vạt áo, động tác tự nhiên phóng khoáng, ngồi xuống bên cạnh nàng ấy, nhất thời đưa tới vô số ánh mắt cực kỳ hâm mộ ghen tị.
Chung Vãn Tình nói: “Ta đoán không cần thời gian một chén trà, sẽ có người đến khiêu chiến ngươi.”
Hoắc Sa nhướng mày kiếm, biết rõ còn hỏi: “Vì sao?”
Chung Vãn Tình khẽ vuốt mặt, nói: “Bởi vì ta rất đẹp, ngươi thoạt nhìn rất yếu, đó là nơi luận võ, nam nhân luôn thích mang mỹ nữ ra làm chiến lợi phẩm.”
Hoắc Sa cắn hạt dưa trong tay nàng ấy, cười nói: “Tuy phần lớn nữ nhân rất tự luyến, nhưng ngươi thật sự là nữ nhân tự luyến nhất ta từng gặp.”
Thấy hai người gã cười cười nói nói, cử chỉ thân mật, quả nhiên có người không kiềm chế được, đứng lên đi tới.
Người này cực kỳ khôi ngô, cao chừng mười hai thước, có lẽ cũng không phải là người, mặc một thân trang phục màu đỏ tía, cơ bắp gồ lên, mặt đầy râu quai nón, giống như một tòa bảo tháp di động đến trước mặt bọn họ.
Gã ta giơ một đôi tay như quạt hương bồ ra, ôm quyền với Hoắc Sa nói: “Tại hạ Lang Tiếu Hổ, thấy huynh đài thân khinh thể kiện¹, phong thái bất phàm, chắc là một vị cao thủ, không biết có chịu chỉ giáo hay không?”
[1] thân khinh thể kiện: thân thể nhẹ nhàng khỏe mạnh.
Chung Vãn Tình nở nụ cười, cười đến nỗi cả người Lang Tiếu Hổ mềm nhũn.
Hoắc Sa nhặt một hạt dưa, quan sát gã ta một phen, nói: “Ngươi chính là Lang Tiếu Hổ một thân khổ luyện công phu, ngoại hiệu đầu đồng tay sắt, một quyền đánh bại ba kiếm khách Nam Hải?”
Lang Tiếu Hổ ngạo nghễ nói: “Đúng là tại hạ! Không biết tôn tính đại danh của huynh đài?”
“Ta tên Hoắc Sa, cũng là giáo chủ Cúc Nguyệt giáo.”
“Cúc Nguyệt giáo?” Lang Tiếu Hổ lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, mang theo một tia mỉa mai nói: “Thứ lỗi cho tại hạ chưa bao giờ nghe nói qua.”
Tranh giao trên đài đã không có người quan tâm, tất cả ánh mắt đều chuyển tới ba người bọn họ, dù sao tiết mục hai nam một nữ tranh giành tình nhân mặc dù dung tục, nhưng ở nơi nào cũng rất được hoan nghênh.
Hoắc Sa vốn hơi gầy, so với Lang Tiếu Hổ, giống như một cây trúc bên cạnh bảo tháp, thấy thế nào cũng không phải đối thủ của Lang Tiếu Hổ.
Gã cắn hạt dưa trong tay, phát ra một tiếng vang nhỏ cực rõ ràng, bỏ vỏ hạt dưa xuống, đứng lên, ngửa đầu nhìn Lang Tiếu Hổ cao hơn gã rất nhiều, thản nhiên nói: “Không sao, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ biết.”
Lang Tiếu Hổ nhìn ra một tia lãnh ý từ trong mắt gã, lòng tự phụ đột nhiên co rụt lại, quả đấm của Hoắc Sa đã đánh vào bụng gã ta.
Tốc độ của một quyền này không thể tưởng tượng nổi, lực đạo càng không thể tưởng tượng nổi, thân hình như bảo tháp của Lang Tiếu Hổ giống như một mũi tên rời cung, bay ngược ra ngoài, rầm một tiếng thật lớn đυ.ng vỡ vách tường, thế đi không giảm, thoáng chốc đã biến mất trong tầm mắt kinh hãi của mọi người.
Hai gã đánh nhau trên đài cũng ngây dại, Hoắc Sa lấy một chiếc khăn gấm trắng như tuyết ra, lau tay, ung dung nói với Chung Vãn Tình: “Chúng ta đổi chỗ ngồi đi.”
Chung Vãn Tình bĩu môi, vẻ mặt không vui đứng lên, theo gã rời đi. Quản sự cũng không dám tiến lên đòi tiền tu sửa.
“Một cuộc thi đấu hay, ta đang xem đến cao hứng, tất cả đều bị ngươi làm hỏng.”
Ngồi ở trong các Xuân Huy Lâu, Chung Vãn Tình cau mày oán giận, Hoắc Sa khinh thường nói: “Cái loại khoa chân múa tay này, có cái gì đẹp.”
Chung Vãn Tình nghĩ đến cái mông vừa tròn vừa vểnh của bạch hán tử kia, tay cầm lấy một cái bánh bao trắng trẻo mập mạp, nhéo nhéo, buồn bã thở dài nói: “Ngươi không hiểu.”
Hoắc Sa liếc nhìn nàng ấy một cái, cười lạnh uống chén rượu, cầm lấy một cái đũa, đột nhiên điểm ở trên bánh bao trong tay nàng ấy.
Bánh bao trong nháy mắt hóa thành bột mịn, tay Chung Vãn Tình lại không mảy may chút nào, bột mì tuôn rơi chảy xuống từ kẽ tay nàng ấy.
Chung Vãn Tình giật mình, cả giận nói: “Họ Hoắc, có phải ngươi bị bệnh không?”
Hoắc Sa cụp mắt rót rượu, khóe môi nhếch lên một nụ cười tinh nghịch, nói: “Ngươi mới có bệnh.”
Chung Vãn Tình lau sạch tay, gọi tiểu nhị tới, gọi thêm mười mấy món, chỉ Hoắc Sa, nói: “Lát nữa đòi tiền gã.”
Thức ăn mang lên đầy đủ, Hoắc Sa ăn hai miếng, đặt đũa xuống, lấy một cái hộp gấm đẩy cho nàng ấy, nói: “Mão mà ngươi muốn ta đã làm xong rồi, ta còn có việc, đi trước.”
Chung Vãn Tình nói: “Lát nữa A Tú sẽ tới, ngươi không uống chén rượu với nàng rồi đi?”
Hoắc Sa đã đi tới cửa, vén rèm lên, quay đầu nhìn nàng ấy, cười cười, nói: “Nếu nàng thật sự là nữ nhân của ta, ta sẽ không để nàng đi với nam nhân khác.” Dứt lời, đi ra ngoài.