Chương 15: Khẩu phật tâm xà nấu món súp

A Tú đi đến chợ Núi, cũng không vội đến hiệu thuốc mua thuốc, thuốc có thể mua được sẽ không chạy mất, thuốc không mua được đi sớm cũng vô dụng.

Nàng đi vào Xuân Huy Lâu, chưởng quỹ bộ dạng rất giống chuột kia đã biết nàng, cười híp mắt nói: “Đường cô nương, Chung cô nương đang ở trên lầu chờ ngươi.”

Một tiểu nhị dẫn nàng lên lầu, vén rèm lên, cười nói: “Chung cô nương, Đường cô nương tới.”

A Tú đi tới, thấy đầy bàn sơn hào hải vị, kinh ngạc hỏi: “Tỷ hào phóng như vậy từ khi nào?”

Chung Vãn Tình nói: “Giáo chủ mời khách, tỷ không gọi thêm mấy món, chẳng phải đã phụ lòng chính mình rồi?”

A Tú nói: “Muội nói mà!” Phân phó tiểu nhị thêm một bộ bát đũa, ngồi xuống chỗ Hoắc Sa vừa ngồi đối diện Chung Vãn Tình.

Chung Vãn Tình nói: “Tang đạo trưởng của muội thế nào rồi?”

A Tú chưa nói đã cười, nói: “Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi là mỹ nhân cứu hắn trong nguy nan? Hắn mang ơn muội, đã có vài phần động lòng, đang chờ muội mua thuốc cho hắn.”

Trên bệ cửa sổ bày mấy chậu tường vi, đóa hoa tươi đẹp, cành lá rậm rạp. Hai con Khiên Ti Điệp nhẹ nhàng bay tới, đậu trên tường vi, vừa lúc nghe thấy lời này.

Thanh âm nũng nịu tràn đầy đắc ý, truyền vào trong tai Tang Trọng, hồn nhiên như một mồi lửa, đốt lên ngờ vực vô căn cứ trong lòng.

Quả nhiên nàng và tên sát thủ kia hợp tác tính kế mình! Tang Trọng nhắm mắt lại, tức giận nắm chặt hai tay, xuyên thấu qua mắt Khiên Ti Điệp, hắn nhìn thấy nữ tử đối diện A Tú.

Chẳng lẽ nàng ấy chính là tên sát thủ kia?

Nam nhân luôn thích đánh giá thấp thực lực của nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp, dường như nữ nhân càng xinh đẹp, lại càng nhu nhược. Tang Trọng không nghĩ như vậy, hắn cảm thấy đánh giá thấp nữ nhân là rất ngu xuẩn, bởi vì nữ nhân càng hiểu rõ tính nguy hiểm của thế giới này hơn nam nhân.

Mặc dù nữ tử đối diện A Tú yếu ớt thon thả, tựa như một đóa hoa nở vườn tiên, hoàn toàn không dính vào máu tanh bạo lực. Nhưng nếu nàng ấy thật sự là tên sát thủ kia, Tang Trọng cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.

Không có gì là không thể, mỹ mạo vốn là thứ ngụy trang tốt nhất.

A Tú thấy trong tay Chung Vãn Tình có một cái hộp gấm, tò mò hỏi: “Đó là thứ tốt gì?”

Chung Vãn Tình mở hộp gấm ra, ánh sáng châu ngọc bắn ra bốn phía, bảo khí bức người, thì ra là một cái mão phượng tơ tằm nạm vàng, châu báu bên trên được cạy từ trên pho tượng Phật trong động phủ Uông Khải Minh xuống.

Tang Trọng vừa mừng vừa sợ, đây thật sự là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến tay lại chẳng tốn thời gian. Hai người bọn họ chính là người đã trộm kinh thư từ Thiên Tuyền sơn trang! Chung Vãn chắc là nữ tử đối diện A Tú nữ cải nam trang, sát thủ cũng là nàng ấy, khó trách có võ công như vậy!

Cùng lúc đó, hắn lại bừng tỉnh hiểu ra, các nàng tính kế hắn, cũng là vì kinh thư.

“Chế tác tỉ mỉ như vậy, cho dù có tiền, cũng chưa chắc có thể mua được.” A Tú cầm mão phượng trong tay nhìn trái nhìn phải, trong mắt vui mừng, tán thưởng không dứt, đội lên đầu, lấy một cái gương hình củ ấu ra soi, nhìn Chung Vãn Tình vẻ quyến rũ, nói: “Tỷ xem muội có giống hoàng hậu hay không?”

Một con Khiên Ti Điệp dừng ở bên người Chung Vãn Tình, vì thế Tang Trọng cũng nhìn thấy ánh mắt quyến rũ này, trong lòng cười lạnh: Hoàng hậu nào mà không trang nghiêm như vậy, ta thấy ngươi rõ ràng là một tai họa.

Chung Vãn Tình cười nói: “Hoàng hậu có cái gì tốt, hoàng đế nào mà chẳng phải hoa tâm củ cải¹, muốn làm thì làm nữ đế, thu nhận gần ngàn trai lơ, hàng đêm sênh ca!”

[1] hoa tâm củ cải: ẩn dụ cho những người bề ngoài ngây thơ, không tì vết nhưng thực chất lại rất đào hoa.

A Tú cười nói: “Vậy tỷ cứ chờ mất nước đi!”

Hai nữ tử này đến tột cùng có lai lịch gì? Tang Trọng vô cùng tò mò, nhưng nghe các nàng hi hi ha ha nói một đống, đều là những lời nói đùa, không một câu đứng đắn, cũng không có được manh mối gì.

A Tú rời khỏi Xuân Huy Lâu, đến hiệu thuốc mua thuốc, trở về chỗ ở, Tang Trọng vẫn còn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi tĩnh tọa trên giường.

“Tang đạo trưởng, ngoại trừ Quy Yến Tử, những dược khác nô đều mua được.”

Từ trước đến nay Tang Trọng chưa bao giờ bị người ta tính toán như thế, nhìn thấy nàng liền hận đến nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười nói: “Vất vả cho cô nương rồi, bần đạo có mấy vị bằng hữu buôn bán dược liệu, ngày mai viết thư hỏi bọn họ một chút.”

A Tú gật đầu, nói: “Đạo trưởng, ngươi muốn ăn gì, nô đi làm.”

Bây giờ Tang Trọng không muốn ăn cái gì khác, chỉ muốn bỏ Hoa Tinh ác độc này vào trong nước sôi, pha một bình trà hoa hải đường uống.

A Tú mở đôi mắt to vô tội nhìn hắn, hắn cúi đầu trầm ngâm một lát, cười cười, có chút ngại ngùng nói: “Khi còn bé bần đạo ở Đông Kinh, đầu bếp trong nhà thường làm súp hạnh phô mai và bánh rán Thất Bảo Quyển, bần đạo muốn ăn hai món này.”

Cái gì mà súp hạnh phô mai với bánh rán Thất Bảo Quyển, A Tú nghe cũng chưa từng nghe qua, lại rất muốn làm thỏa mãn hắn, liền hỏi: “Đạo trưởng biết cách làm không?”

Tang Trọng nói: “Súp hạnh phô mai thì dùng ba lạng hạnh nhân, ngâm vào trong hai thăng nước sôi, đợi nguội, lại đổi nước sôi, làm như thế năm lần, lột từng cái vỏ, đổ vào trong chậu cát nhỏ tỉ mỉ nghiền nát. Lại dùng một thăng mật bách hoa thượng hạng, cho vào nồi đun sôi trên lửa nhỏ, đợi nguội một nửa thì đổ một phần bảy bột hạnh, lại nghiền nát, làm như thế bảy lần.”

A Tú nghe mà nhức đầu, khó mà nhớ rõ như vậy, chắc là rất thích ăn.

Tang Trọng nhìn nàng, lộ ra vẻ mặt băn khoăn, nói: “Chuyện này quá phiền toái, hay là thôi đi.”

A Tú vội nói: “Không phiền, không phiền, vậy bánh rán Thất Bảo Quyển thì sao?”

Tang Trọng nói: “Cái này đơn giản, lấy hai cân rưỡi bột mì, nước lạnh và chất làm cứng, từ từ thêm nước trộn thành bột nhão, lát mỏng trên đĩa. Nhân có hạt dẻ, nấm hương, đường trắng, nhân hồ đào, nhân hạt thông, gạo gừng², rau chân vịt xào chín.”

[2] gạo gừng: loại gừng đã được rửa sạch, gọt vỏ, thái lát, băm nhỏ và cuối cùng là cắt thành hạt. Vì trông giống hạt gạo nên người ta gọi là gạo gừng để phân biệt với gừng xay.

A Tú nghĩ cái này cũng không đơn giản, chỉ là nhiều nguyên liệu băm thành nhân như vậy, đã phải tốn rất nhiều công sức, dù sao hắn cũng là một thiếu gia xuất thân nhà quan, được chú ý như vậy, trên mặt cười tủm tỉm nói: “Biết rồi, nô đi làm ngay, đạo trưởng chờ một chút.”

Bận rộn hơn một canh giờ, cả người A Tú đầy mồ hôi, tay sắp gãy rồi, mới nghiền nát hạnh thành bột, nhân Thất Bảo băm xong, làm thành súp và bánh rán, bưng cho Tang Trọng.

Tang Trọng hớp một ngụm súp, lại cắn một miếng bánh rán, A Tú hỏi: “Thế nào? Ăn có ngon không?”

Tang Trọng đối diện với ánh mắt đầy chờ mong của nàng, thật muốn tàn nhẫn nói một câu khó ăn, nhìn bộ dáng tức giận khổ sở của nàng, dù sao nàng không lấy được kinh thư, có tức giận, có khổ sở cũng sẽ không đi mất.

Nhưng nàng đến gần như vậy, vết bột trên khuôn mặt non nớt hỗn độn, có thể thấy rõ ràng, chắc là lúc lau mồ hôi để lại, bên tóc mai mồ hôi ướt còn dính một chút bột mì, làm người ta muốn phủi đi cho nàng.

Ngón tay Tang Trọng nắm chặt chén hải đường men xanh đựng súp, sợ nhất thời não nóng lên, làm ra hành động gì khiến mình hối hận.

Tuy nói hải đường không thơm, trên người nàng lại có một cỗ hương khí ngọt ngào nhè nhẹ, trộn lẫn mùi của hạnh nhân, dễ ngửi nói không nên lời.

Hắn rũ mí mắt, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Ăn ngon.”

A Tú giống như đứa trẻ được thưởng, nụ cười tươi sáng, nhìn hắn ăn xong một chén, ân cần lấy thêm cho hắn.

Tang Trọng hận mình quá mềm lòng, đối diện với một người mặt người lòng rắn, nói một câu khó nghe với Hoa Tinh ác độc khẩu phật tâm xà kia cũng nói không nên lời, đành phải suy nghĩ công thức nấu ăn vặt vãnh phức tạp hơn để cho nàng đi làm, coi như là một loại tra tấn.

A Tú trời sinh tính ham chơi, không có kiên nhẫn, ngồi không yên, cái này có nghĩa nàng không có quan hệ gì với việc làm chủ tĩnh lặng và ngồi yên, bởi vậy tuy rằng tư chất không kém, nhưng tu vi cũng rất bình thường. Trước đây hầu hạ Chung phi, nàng tình nguyện quét rác, cũng không muốn làm việc may vá.

Đồ Tang Trọng muốn ăn còn giày vò người ta hơn cả khâu vá, lúc đầu A Tú rất kiên nhẫn, làm mấy ngày, đã có chút không nhịn được, nghĩ thầm khi giả làm Tần Bán Sơn ở chung với hắn, cũng không thấy hắn kén ăn như vậy, chẳng lẽ là muốn tìm một người nhẫn nhục chịu khó, hầu hạ tức phụ của hắn, cố ý thử thách mình?

Nàng là muốn làm tức phụ của Tang Trọng, nhưng tức phụ không phải nha hoàn, nàng không muốn hầu hạ hắn cả đời.

Ngồi trong bếp, nhìn bếp lửa đang cháy, A Tú suy nghĩ hồi lâu, quyết định nhịn một chút, lừa hắn lên thuyền rồi nói sau.

Tục ngữ nói rất đúng, không nỡ bỏ con thì sao bắt được sói đây.