Chương 12: Mỹ nhân như ngọc kiếm như hồng

A Tú đã quen Chung Vãn Tình suốt đêm không về từ lâu, đợi đến canh hai, liền tự mình ngủ. Khi tỉnh lại, trời sáng choang, Chung Vãn Tình đang ngồi ở trên ghế, dùng một miếng vải nhung trắng như tuyết, lau một thanh kiếm hàn quang lạnh thấu xương.

A Tú còn ngái ngủ nhìn sườn mặt nàng ấy, dưới ánh kiếm lộ ra vẻ đẹp sắc bén lạnh lùng.

A Tú nói: “Ngày đó ở Chung Tú Các huyện Hành Đường, muội nhìn thấy một khách làng chơi, tựa như cùng một khuôn đúc ra với hắn ta. Muội bị dọa sợ, nhất thời hồ đồ, cho rằng là hắn ta, thiếu chút nữa gây ra tai nạn chết người.”

Động tác của Chung Vãn Tình dừng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ánh ra từ mũi kiếm, dường như đây không phải là ánh mắt của nàng ấy, mà là của một người khác.

Nàng ấy thản nhiên nói: “Hắn ta đã chết rồi, sợ cái gì.”

A Tú thấy vẻ mặt nàng ấy tối tăm, hối hận không nên nhắc tới việc này, chuyển đề tài nói: “Tỷ trở về lúc nào?”

Chung Vãn Tình nói: “Lúc muội gọi Tang đạo trưởng, Tang đạo trưởng.”

Mặt A Tú ửng đỏ, nàng mơ một giấc mộng xuân, nam nhân trong mộng chính là Tang Trọng, nhưng trong mộng hắn ôn nhu hơn nhiều.

Chung Vãn Tình liếc nhìn nàng, để kiếm xuống, bóp cổ, bắt chước giọng nói của nàng, nũng nịu gọi Tang đạo trưởng, đi tới, đưa bàn tay lạnh lẽo vào trong chăn, cười xấu xa nói: “Đệm giường này sao lại ẩm ướt, muội đái dầm rồi à?”

“Tỷ mới đái dầm!” Mặt A Tú bốc hỏa, mày liễu dựng thẳng, cầm gối dùng sức đánh nàng ấy.

Chung Vãn Tình bắt lấy cổ tay nàng, đè nàng xuống giường, náo loạn một hồi rồi ngồi xuống, tiếp tục lau kiếm.

A Tú nói: “Tỷ muốn đi gϊếŧ ai?”

Chung Vãn Tình liếc nàng một cái, cầm kiếm hoa, mỉm cười nói: “Gϊếŧ tình lang của muội.”

A Tú bĩu môi, nói: “Cái gì mà tình lang, hắn chỉ là quân cờ.”

Chung Vãn Tình nói: “Vậy lúc tỷ hạ thủ nặng rồi, muội đừng có mà đau lòng.”

Ánh mắt A Tú lảng tránh, ngón tay quấn một sợi tóc đen, cắn môi dưới, không nói gì.

Quán trà Sấu Khê tọa lạc ở vùng ven kết giới của chợ Núi, bên cạnh một dòng suối nhỏ uốn lượn khúc khuỷu, trong suốt thấy đáy, vị trí này có chút hẻo lánh, ông chủ lại không giỏi kinh doanh, bởi vậy tuy trà không tệ, nhưng làm ăn lại rất vắng vẻ.

Tang Trọng là khách quen của quán trà này, lúc này đang ngồi ở một cái bàn gần cửa sổ lầu hai dùng trà.

Hơn ba trăm năm trước, trong Đông Kinh Thành¹ cũng có một quán trà Sấu Khê, ở gần Tang phủ, Tang Trọng thường đi nghe người ta kể chuyện, việc làm ăn của quán đó tốt hơn nhiều quán này. Có một người kể chuyện họ Viên, ngoại hiệu Viên Thiết Chủy, cực kỳ được hoan nghênh, nếu là chỗ của ông ấy mà đi chậm thì ngay cả chỗ đứng cũng không có.

[1] Đông Kinh Thành: Tokyo

Lần đầu thấy quán này, Tang Trọng còn tưởng rằng có quan hệ sâu xa gì với quán kia trong Đông Kinh Thành, hỏi ông chủ, mới biết được chỉ là trùng hợp.

Cũng bởi vì chút trùng hợp này, hắn trở thành khách quen của quán trà, dù sao hơn ba trăm năm trôi qua, quê hương của hắn đã hoàn toàn thay đổi, nơi có thể để cho hắn nhớ đến thật sự rất ít.

Mỗi lần ngồi ở chỗ này uống trà, Tang Trọng đều nghĩ một vấn đề: Nếu như lúc trước không đồng ý sư phụ làm đồ đệ của ông, bây giờ mình sẽ như thế nào đây?

Tang gia là đại tộc thời Tống Hàm Bình, có nhiều người làm quan chức nổi tiếng trong thiên hạ, phụ thân Tang Trọng là Khu Mật² phó viện, Tang Trọng là tiểu nhi tử của Tang Khu Mật, dựa vào ngoại hình tốt, gia thế tốt, từ nhỏ đã là chúng tinh phủng nguyệt³. Lúc mười lăm tuổi, chưởng môn Liễu Huyền Phạm phái Thanh Đô đỉnh đỉnh nổi danh chọn trúng hắn, muốn thu làm đồ đệ, hắn còn có chút không vui.

[2] Khu Mật viện: còn gọi là Xu Mật viện, nghĩa đen là Viện Cơ mật, là cơ quan chính quyền trung ương chịu trách nhiệm về lực lượng quân sự của nhà nước trong thời kỳ Ngũ đại Thập quốc, nhà Liêu, nhà Tống và nhà Nguyên.

[3] chúng tinh phủng nguyệt: trăng sao vây quanh, ý nói được mọi người vây quanh, luôn được che chở.

Liễu Huyền Phạm trừng to mắt, nhìn thiếu niên không biết tốt xấu, nói: “Bái bần đạo làm thầy, bần đạo truyền thụ cho ngươi tiên gia bí thuật, trường sinh bất lão, tương lai đắc đạo thành tiên, chuyện này người khác cầu cũng cầu không được phúc phận, ngươi có cái gì mà không vui?”

Thiếu niên Tang Trọng nói: “Ta nghe nói thanh quy giới luật⁴ của danh môn đại phái rất nhiều, nếu không được tự do, sống lâu hơn nữa thì có gì thú vị? Ngài chọn trúng ta, đương nhiên bởi vì tư chất ta tốt, đã như thế, ta tùy tiện tìm một sư phụ dẫn vào cửa, làm một tán tu tiêu diêu tự tại không tốt à?”

[4] thanh quy giới luật: những quy tắc mà tăng ni, đạo sĩ cần phải tuân thủ.

Liễu Huyền Phạm tức giận thiếu chút nữa phi thăng ngay tại chỗ, không có cách nào tìm kiếm, vất vả khổ cực mấy trăm năm, mới tìm được một mầm non tốt kế thừa Lục Hợp Thiên Cục như vậy, Liễu Huyền Phạm đành phải nhịn lửa giận xuống, nói chỗ tốt khi bái mình làm thầy đến ba hoa chích chòe, lại uyển chuyển bày tỏ có chút không tuân thủ thanh quy giới luật cũng có thể.

Dù sao Tang Trọng tuổi còn nhỏ, bị ông nói đến động lòng. Tang Khu Mật lại là người tin đạo, chỉ mong nhi tử đi theo chưởng môn phái Thanh Đô tu luyện. Dưới sự thúc đẩy của hai thế lực này, Tang Trọng bái sư.

Về sau hắn hiểu được, mặc dù sư phụ không thể nào quản hắn, thân là đệ tử danh môn đại phái, trong lúc vô hình đã có rất nhiều quy củ. Sau khi làm trưởng lão, quy củ lại càng nhiều.

Mượn chuyện Thiên Tuyền sơn trang mà nói, Mã Đạc là bằng hữu của Hoàng Bá Tông, không có giao tình gì với Tang Trọng. Kinh thư của Mã Đạc bị trộm, nếu Tang Trọng không phải là Ngũ trưởng lão của phái Thanh Đô, căn bản sẽ không quản.

Chuyện trên đời này, rất nhiều lúc khó phân đúng sai, hai tên đạo tặc kia lấy kinh thư của Mã Đạc đi, nhìn như sai chính là bọn họ, nhưng quyển kinh thư này của Mã Đạc, lai lịch cũng không mấy quang minh.

Cho tới bây giờ, Tang Trọng cũng không thể nói là hối hận, tu tiên là một chuyện tiêu hao rất lớn, năng lực của danh môn đại phái hùng hậu, cho nên cao thủ xuất hiện lớp lớp. Hắn được hưởng đủ loại chỗ tốt ở phái Thanh Đô, mới có tu vi hôm nay, nói hối hận thì quá không có lương tâm.

Hắn chỉ nhịn không được mà nghĩ, đời người vô câu vô thúc⁵, làm những việc mình muốn thì sẽ là quang cảnh như thế nào.

[5] vô câu vô thúc: hình dung sự tự do tự tại, không có gì ràng buộc.

Bất tri bất giác buổi trưa đã trôi qua, ráng đỏ đầy trời, suối nước mênh mông, một vầng trăng khuyết giống như một dấu phấn nhợt nhạt. Tang Trọng thở dài, đứng dậy xuống lầu, đi trên đường, nhìn thấy một tên ăn mày quần áo tả tơi, tóc rối bù ngồi dưới chân tường, bưng bát ăn xin.

Chợ Núi cũng có ăn mày, những tên ăn mày này phần lớn là những yêu ma tinh quái có pháp lực thấp, biến thành bộ dáng này, xin chút linh thạch dùng.

Tên ăn mày kia thấy Tang Trọng, ánh mắt sáng lên, nhe răng trợn mắt cười rộ lên, giống như một con vượn.

Tang Trọng đi qua, lấy hai khối linh thạch ném vào trong bát. Tên ăn mày luôn miệng nói cảm ơn, lại thấy ánh kiếm lóe lên, nhanh đến khó có thể hình dung. Sắc mặt Tang Trọng kịch biến, phi thân lướt về phía sau, nháy mắt lui ra xa bảy tám trượng, nhưng vẫn bị cắt rách vạt áo.

Kiếm khí rét lạnh làm da thịt trong ngực hắn nổi lên từng trận rùng mình, tim như đánh trống thình thịch.

Càng nguy hiểm hơn là, lúc này hắn mới ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, nín thở đã không còn kịp rồi.

Gió kiếm nổi lên, tên ăn mày cầm kiếm lại đâm tới hắn, trong ánh kiếm như cầu vồng, sao tên ăn mày còn giống tên ăn mày, cho dù đầu bù tóc rối, quần áo tả tơi, cũng không che giấu được tuyệt đại phong hoa của nàng ấy.

Trong tay Tang Trọng cũng xuất hiện một thanh kiếm, leng keng một tiếng, song kiếm giao phong, tâm trạng Tang Trọng kích động, nói: “Không biết bần đạo đắc tội tôn giá lúc nào, để tôn giá hạ độc thủ như vậy?”

Tên ăn mày cười nói: “Tại hạ lấy tiền làm việc, cũng không biết đạo trưởng ngươi đắc tội người nào.”

Nghe lời này, đúng là một sát thủ. Trong lúc nói chuyện, sát thủ đã đâm ra mười bảy mười tám kiếm, dày như mưa, ác như rắn độc.

Tang Trọng cũng không hiếu chiến, rất ít khi giao thủ với người khác, trong số những người từng giao thủ, võ công của sát thủ này tuyệt đối lọt vào hàng mười người đứng đầu.

Muốn thuê sát thủ như vậy, đương nhiên phải trả giá cao. Kẻ thù của Tang Trọng không nhiều lắm, cũng không có huyết hải thâm cừu không đội trời chung, hắn thật sự không nghĩ ra ai sẽ bỏ ra cái giá lớn mua mạng mình.

Đấu hơn ba mươi hiệp, Tang Trọng đã cảm thấy kiệt sức, sát thủ cười nói: “Tang đạo trưởng, ngươi trúng độc của ta, không đến nửa canh giờ nữa, sẽ mất hết pháp lực, trong vòng một tháng cũng đừng hòng khôi phục. ta khuyên ngươi đừng giãy dụa nữa, ngoan ngoãn để cho ta chặt đầu ngươi, đi đổi tiền mua rượu uống đi!”

Tang Trọng lắc đầu, nói: “Như vậy không tốt, không bằng ta cho ngươi tiền thù lao gấp đôi, mời ngươi uống rượu được không?”

Chung Vãn Tình cười ha ha, ra tay lại không chậm chút nào, nàng ấy nói: “Ngươi nhìn ta giống loại người thấy tiền sáng mắt, không tuân thủ luật lệ à?”

Tang Trọng thở dài, đột nhiên xoay người trượt khỏi kiếm của nàng ấy, giống như đã biết trước chiêu thức của nàng ấy. Chung Vãn Tình ngẩn ra, chỉ thấy ánh sáng pháp trận dưới chân hắn chớp động, đúng là muốn chuồn mất, vội vàng chạy tới đâm một kiếm.

Máu nhuộm mũi kiếm, nhưng Tang Trọng lại không thấy đâu. Chung Vãn Tình như có điều suy nghĩ, cong ngón tay nhẹ nhàng búng kiếm, tiếng ong ong như tiếng rồng ngâm.

Máu nhỏ giọt trên mặt đất, nàng ấy mỉm cười.

Lục Hợp Thiên Cục không chỉ có thể suy đoán quá khứ, cũng có thể dự đoán tương lai, nhưng cái sau yêu cầu đối với tu vi cao hơn nhiều cái trước, tiêu hao pháp lực cũng nhiều hơn.

Lấy tu vi hiện tại của Tang Trọng, thông thường chỉ có thể dự đoán một ít chuyện nhỏ không quan trọng, như thời tiết mấy ngày tới, thu hoạch đồng ruộng, số mệnh người phàm trần bình thường, thỉnh thoảng cũng có thể dự đoán một ít chuyện quan trọng, như chiêu tiếp theo của đối thủ, bởi vậy hắn mới có thể thoát khỏi kiếm của sát thủ.

Nhưng hắn vẫn bị thương, một kiếm cuối cùng của sát thủ đâm từ sau lưng hắn xuyên qua sườn phải, kiếm khí tổn thương tạng phủ⁶, máu chảy không ngừng.

[6] tạng phủ: Đông y gọi chung những cơ quan nội tạng trong người. Tim, gan, lá lách, phổi, thận gọi là tạng; dạ dày, đại tràng, ruột non, bàng quang gọi là phủ.

Ra khỏi chợ Núi, độc tính phát tác, đi không được bao xa, hắn đã ngã xuống một sườn núi, không dậy nổi nữa.

Nếu như sát thủ đuổi theo, hắn chỉ có một con đường chết.

Bầu trời u ám, không bao lâu sau, những hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống mặt, Tang Trọng thở dài thật sâu, rất nhanh cả người đều ướt đẫm, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Trong tiếng mưa rơi có tiếng bước chân rất nhỏ lọt vào trong tai, sợi dây trong đầu hắn chợt căng thẳng, nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, đi cũng không nhanh, cuối cùng dừng ở bên người.

Tang Trọng dùng hết toàn lực, cố gắng mở mắt ra một chút, chỉ nhìn thấy cái ô màu vàng mây ở trên đỉnh đầu, trên đó vẽ một cành hoa rực rỡ nở rộ, dường như là hải đường.