Chương 12.2

Từ Uyên Thanh thu tay lại, lúc đứng dậy rời đi, Vân Dung Thanh cùng hắn đi đến trước cửa.

Cách hành lang nhìn ra ngoài, bóng đêm đã phủ, lúc này trong Nam Vân thành chính là phồn đăng như gấm, rất náo nhiệt.

Cửa phòng Hoắc Trầm Thời mở ra, Hoắc Trầm Thời mặc áo đen như mực, đầu xuân tháng ba cũng mang đến cho người ta một loại cảm giác lạnh lùng trầm mặc.

Hắn ta ngước mắt nhìn Vân Dung Thanh, lại nhìn về phía Từ Uyên Thanh, theo thường lệ nói: "Ta đi xem xem.”

Những lần rèn luyện trước, khi có Tạ Thuật ở đây, Từ Uyên Thanh và Hoắc Trầm Thời sẽ lật tẩy Tạ Thuật.

Tạ Thuật người này, vừa ham ăn vừa ham chơi, lúc nào cũng gặp rắc rối, lần nào cũng chạy về phía hai người bọn họ hô lớn "Cứu mạng cứu mạng.”

Vân Dung Thanh nhìn sang, Hoắc Trầm Thời vừa vặn xoay người chuẩn bị rời đi. Y lên tiếng: "Hoắc đạo hữu.”

Hoắc Trầm Thời vốn không muốn dừng bước, nhưng khi hắn ta nghe thấy Vân Dung gọi, trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng trong Vạn Tức Lâu.

Thấy Hoắc Trầm Thời dừng bước, Vân Dung Thanh mới tiếp tục nói: "Nếu huynh lo lắng cho Tạ đạo hữu, hay là chúng ta cùng nhau đi?"

“Dù sao, bởi vì ta Tạ đạo hữu mới đi chuyến này, theo lý ta nên đi.”

Tạ Thuật dặn đi dặn lại, nhất định phải để cho hắn đi một mình.

Cho nên sau khi bọn họ rời khỏi khách điếm, đã đi vòng thêm một con phố.

Nghe nói đêm nay là lễ hội hoa đăng trong thành. Hai bên phố treo đầy đủ loại hoa đăng, rực rỡ xinh đẹp.

Trên đường náo nhiệt, có tiểu thương hét to thành tiếng.

Đoàn người Vân Dung Thanh, khí tức Hoắc Trầm Thời lạnh lẽo đi ở phía trước, tiểu thương hiểu chuyện theo bản năng lướt qua hắn ta, tìm được Vân Dung Thanh.

“Vị khách nhân này, muốn mua một hoa đăng tặng người không?”

Vân Dung Thanh dừng bước, nhìn về phía tiểu thương bán hoa đăng, trong mắt ẩn chứa ý cười, hơi tiếc nuối mà khen ngợi: "Rất đẹp, nhưng mà ta không có linh..."

Lúc y còn chưa dứt lời, có một bàn tay bên cạnh đưa linh thạch, mua ngọn đèn kia.

Vân Dung Thanh nhìn về phía Từ Uyên Thanh đang cầm hoa đăng.

Từ Uyên Thanh đưa đèn, nói với y: "Đường đêm khó đi, có đèn thì sẽ tiện hơn.”

Hoắc Trầm Thời đi phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một màn Từ Uyên Thanh đưa hoa đăng cho Vân Dung Thanh, biểu tình trong nháy mắt thay đổi.

Hắn ta liếc quanh những ngọn đèn xung quanh.

Đường đêm khó đi, đường đêm khó đi.

Tất cả mọi người là tu sĩ, còn sợ đi đường ban đêm sao?

Hoắc Trầm Thời cũng không tức giận với Từ Uyên Thanh, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Dung Thanh thản nhiên tiếp nhận hoa đăng, âm thầm cắn răng, răng sắp cắn nát, trong lòng tính toán khi nào có thể đuổi y đi.

Tên hàng giả quỷ kế đa đoan.

Khi Vân Dung Thanh nhận lấy đèn nhận thấy một ánh mắt ném qua, sau khi hơi chuyển ánh mắt, mang theo ngọn đèn hoa đăng kia, nhợt nhạt cong môi, cười với Hoắc Trầm Thời, cũng không nói gì.

Hoắc Trầm Thời phất tay áo xoay người đi trước.

Vân Dung Thanh lúc này mới nói: "Từ đạo hữu, chúng ta đi thôi.”

Đi thêm một con phố dài, theo lý thì tầm này Tạ Thuật đã đi đến dược lâu lấy gốc Linh Hành hoa kia xong rồi. Theo tính cách của hắn, việc này nhất định sẽ truyền linh tức khoe khoang một hồi.

Thế nhưng, cho đến khi ba người Vân Dung Thanh đi đến con phố gần dược lâu, Tạ Thuật vẫn không truyền ra bất kỳ linh tấn nào.

Dược lâu nằm ở phía đông Nam Vân thành, bởi vì có khẩu hiệu trị bệnh cứu người, nên rời xa nơi phồn hoa.

Sự náo nhiệt như nước chảy tản đi, ngọn đèn chiếu sáng trên đường cũng ít đi rất nhiều. Sau khi rẽ qua khúc quanh, ánh sáng xung quanh ngoại trừ ánh trăng, cũng chỉ còn lại hoa đăng trong tay Vân Dung Thanh còn sáng.

“Có gì đó không đúng.” Hoắc Trầm Thời nói.

Nếu như Tạ Thuật không có động tĩnh gì, chắc chắn có vấn đề.

Vân Dung Thanh rũ mắt nhìn ngọn đèn trong tay mình, bên trong ánh lửa sáng ngời.

Y không thể để ngọn đèn này tắt được.

Lúc ý niệm vừa mới nổi lên, biến cố đột nhiên phát sinh ——

Gió thổi đến gần, lại đánh úp về phía người không thể đánh bại nhất trong ba người!

Hoa đăng trong tay Vân Dung Thanh bởi vì kình phong khẽ lay động, sợi tóc khẽ bay. Một kích như lưỡi dao sắc bén từ chỗ tối bay đến, hướng y mà đến.

“Keng!”

Tiếng trường kiếm rút ra khỏi vỏ trong trẻo êm tai, kình phong biến thành lưỡi kiếm sắc bén, khi lại gần Vân Dung Thanh thì bị kiếm ý hạ xuống chặn lại.

Kiếm quang sáng như tuyết phản chiếu trong đôi mắt bình tĩnh của Vân Dung Thanh, giống như vỡ vụn sáng bóng.

Dọc theo trường kiếm xinh đẹp, y nhìn về phía Từ Uyên Thanh xuất kiếm thay y đỡ đòn này. Hoa đăng nhẹ nhàng lay động, cuối cùng ôn hòa mà bình ổn ngừng lại.

Cùng lúc đó, Hoắc Trầm Thời bỗng nhiên xuất thủ, một chưởng đánh về phía chỗ đột kích.

Rào chắn vô hình bao phủ toàn bộ Dược lâu ầm ầm, khe nứt xuất hiện, nhanh chóng sụp đổ.

“Ong ong!”

Vài đạo linh tấn quang hoa từ trong dược lâu bay ra, đều là của Tạ Thuật truyền đến, "Ong ong ong" bay loạn một hồi, vọt tới trước mặt Vân Dung Thanh và Từ Uyên Thanh.

Linh tấn bay loạn tựa như dừng lại, mới rơi vào trong tay Từ Uyên Thanh.

“Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!”

“Từ Uyên Thanh cứu mạng!”

Trong đó một đạo linh tấn trực tiếp rơi vào trong tay Hoắc Trầm Thời, hắn ta mở linh tấn ra, tầm mắt rơi vào chỗ Từ Uyên Thanh.

Hắn ta phát hiện có một đạo linh tấn bay loạn đã dừng lại trước mặt Vân Dung Thanh một thời gian cực ngắn, mới từ từ bay về phía tay Từ Uyên Thanh.

Linh tấn vốn sẽ không xuất hiện tình huống truyền nhầm.

Tạ Thuật có linh tấn của hắn ta và Từ Uyên Thanh, khi gặp nguy hiểm thì trước tiên sẽ cầu cứu hai người bọn họ, căn bản không có khả năng truyền sai.

Huống hồ, Tạ Thuật căn bản không có linh tấn của Vân Dung Thanh.

Vì sao… lại có một đạo linh tấn bay đến trước mặt Vân Dung Thanh?