Chương 12.1

“Kỳ kỳ quái quái”

Tạ Thuật không thể lý giải nổi hành vi của Hoắc Trầm Thời.

Nhưng mà Hoắc Trầm Thời trước giờ vẫn như thế, âm trầm, máu lạnh như độc xà, ngoại trừ ở trước mặt Từ Uyên Thanh khá hơn chút, chưa ai thấy qua khuôn mặt tươi cười của Hoắc Trầm Thời.

Tạ Thuật nghĩ đến Vân Dung Thanh mới tới Đông Hoang, chưa quen cuộc sống chỗ nảy, còn bị Hoắc Trầm Thời xa lánh, đưa tay vỗ vỗ vai Vân Dung Thanh, dáng vẻ huynh đệ tốt, cũng nói: "Huynh mặc kệ hắn, Từ thiếu chủ của chúng ta sẽ không kêu huynh mau trả linh thạch đâu...”

Tạ Thuật còn chưa dứt lời, Từ Uyên Thanh trả ngọc bài, đi ra từ trong phòng.

Hắn hơi chuyển mắt, ánh mắt rơi vào bàn tay Tạ Thuật vỗ lên vai Vân Dung Thanh.

Im lặng trong chốc lát, Từ Uyên Thanh cất bước đi đến, vẫn chưa thấy Hoắc Trầm Thời thì lên tiếng hỏi: "Hoắc Trầm Thời hắn...”

Tạ Thuật giải thích: "Không rõ lắm, hôm nay tâm trạng Hoắc Trầm Thời có vẻ không được tốt, vừa rồi đã đi trước, có lẽ... đang ở ngoài chờ huynh.”

Từ Uyên Thanh lại nhìn thoáng qua tay Tạ Thuật, nói: "Đi thôi.”

Lúc tính tiền ở Vạn Tức lâu, hắn rũ mắt nhìn hóa đơn hôm nay, tầm mắt rơi trên số linh thạch đã dùng của Vân Dung Thanh, cũng không cao.

Cùng lắm chắc chỉ vài tin tức ít ỏi mà thôi.

Y sẽ muốn biết chuyện gì đây?

Khi Từ Uyên Thanh thu tay lại, rất nhanh ý thức được sự chú ý quá mức của mình đối với Vân Dung Thanh, xoay người nhìn về phía Vân Dung Thanh đứng cách đó không xa chờ hắn, khắc chế một tia gợn sóng nổi lên trong lòng mình.

—— Nợ càng nhiều, ta lại càng khó trả hết.

—— Từ đạo hữu.

Ngữ điệu nhẹ nhàng mà kéo dài, giống như lông vũ mềm mại, chậm rãi xẹt qua bên tai hắn...

Vân Dung Thanh thấy Từ Uyên Thanh đi đến, lên tiếng: "Tạ đạo hữu đi tìm Hoắc đạo hữu rồi.”

Từ Uyên Thanh lên tiếng: "Vậy chúng ta cũng ra ngoài xem.”

“Được, chúng ta ra ngoài xem bọn họ.”

Chúng ta...

Khi Từ Uyên Thanh đi ra khỏi Vạn Tức lâu, mới một lúc không gặp đã thấy Tạ Thuật và Hoắc Trầm Thời đang ầm ĩ với nhau.

Chúng ta.

Bây giờ nhìn sắc trời đã là buổi chiều.

Đoàn người đến khách điếm lớn nhất Nam Vân Thành thuê bốn gian phòng.

Trước khi vào phòng, Vân Dung Thanh quay sang gọi Từ Uyên Thanh.

“Từ đạo hữu.”

Từ Uyên Thanh chuyển mắt, nhìn về phía Vân Dung Thanh.

Cùng lúc đó, Hoắc Trầm Thời và Tạ Thuật chưa vào phòng cũng nhìn lại.

Thoáng nhìn dáng vẻ gọn gàng xinh đẹp của Vân Dung Thanh, Hoắc Trầm Thời nghĩ đến lời nói trên hành lang Vạn Tức Lâu, ánh mắt hơi lạnh.

—— Huynh không thích khuôn mặt này của ta?

Vân Dung Thanh dường như không phát hiện ra ánh mắt khác, chỉ nhìn về phía Từ Uyên Thanh tiếp tục nói: "Giấy nợ ta viết cho huynh, lại phải thêm một ít linh thạch rồi.”

Từ Uyên Thanh hơi giật mình, lên tiếng: "Không có gì đáng ngại.”

Hoắc Trầm Thời nhìn thấy Vân Dung Thanh chỉ nói chuyện với Từ Uyên Thanh, lại nghe thấy Vân Dung Thanh nói viết giấy nợ, thiếu Từ Uyên Thanh không ít linh thạch, trong lòng theo bản năng không vui.

Thiếu nợ trả tiền, theo lý phải làm.

Vân Dung Thanh nở nụ cười, khẳng định nói: "Ta sẽ cố gắng!”

Dứt lời, y đẩy cửa vào phòng.

Lúc trời hơi muộn, Từ Uyên Thanh gõ cửa phòng Vân Dung Thanh, áp chế và điều trị thương thế trong linh mạch cho y.

Lúc kết thúc, Vân Dung Thanh hạ mắt nhìn tay Từ Uyên Thanh thu lại, mở miệng hỏi: "Từ đạo hữu, buổi chiều ở Vạn Tức lâu huynh tìm được tin tức gì rồi?"

“Lấy Nam Vân thành làm trung tâm, phụ cận có không ít thành trì nhỏ đều từng phát sinh tình huống tu sĩ bị tước đoạt linh mạch. Ta đem những tin tức này chỉnh lại rồi cùng nhau truyền cho trưởng lão tông môn.”

“Nam Vân Thành.”

Vân Dung Thanh nhẹ giọng thì thào nói.

Y rũ nửa mắt, tựa như đang nhớ lại: "Ta nghĩ một chút...”

Y phải suy nghĩ thật kỹ, trong trí nhớ của kiếp trước, rốt cuộc có Nam Vân Thành hay không.

Hôm nay là mùa xuân năm Kinh Hồng thứ mười hai, năm đó vào lúc này, Từ Uyên Thanh bị trọng thương đã trở lại Thiên Diễn tông dưỡng thương.

Cũng chính là lúc dưỡng thương, chuyện Từ Uyên Thanh có tiên linh mạch bị tông chủ Thiên Diễn tông phát hiện.

Tước đoạt linh mạch...

Vân Dung Thanh giơ tay đỡ thái dương, lúc nhắm mắt, hiện lên khuôn mặt dữ tợn dị thường của tông chủ Thiên Diễn tông vào năm Kinh Hồng mười năm.

Y sinh ra trong đêm sinh nhật hai mươi tuổi của Từ Uyên Thanh, cảm thụ hoàn chỉnh nhất đối với ngày đó, chỉ là sự lạnh lẽo của lỗ hổng trên người.

Lạnh thấu xương, giống như hàn băng, vô tri vô giác.

Huyết sắc nổi lên tầm mắt y, Vân Dung Thanh nghe thấy một âm thanh ôn hòa, như là đang gọi y.

“Vân đạo hữu...”

“Vân Dung Thanh...”

“Thanh Thanh.”

Âm thanh nhu hòa có thêm thanh tâm quyết phất qua cổ tay tinh tế của Vân Dung Thanh, nhẹ nhàng rơi vào quanh thân y.

Khi Vân Dung Thanh ngước mắt lên, đυ.ng vào một đôi mắt ôn hòa mà ôn nhu. Y chậm rãi siết chặt ngón tay, nhìn chằm chằm Từ Uyên Thanh.

Đầu ngón tay bởi vì dùng sức quá mức mà nổi lên màu trắng bệch không bình thường.

Từ Uyên Thanh vẫn chưa dừng dùng linh lực thi triển Thanh Tâm Quyết, im lặng chờ, chờ Vân Dung Thang hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn mới giống như xác định hô lên: "Vân đạo hữu.”

Vân đạo hữu.

Bởi vì tâm trạng dao động, đuôi mắt Vân Dung Thanh nổi lên màu đỏ nhạt chưa hoàn toàn tiêu tán. Y nhẹ nhàng chớp mắt, như là còn chưa kịp phản ứng, lại như là đang cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.

Một lúc lâu sau, Vân Dung Thanh lên tiếng đáp: "Ừ.”

“Ta nghe thấy rồi.”

Lại qua một hồi lâu, y tiếp tục nói: "Ta nghĩ một chút, phát hiện ra chuyện xảy ra lúc đó ta... đã không nhớ rõ nữa.”

Từ Uyên Thanh coi như y không nhớ rõ chuyện hôm qua, nhẹ giọng nói: "Không sao cả.”

Vân Dung Thanh nhìn về phía tay Từ Uyên Thanh, nó cách cánh tay y không quá nửa lòng bàn tay, lại nói: "Cảm ơn.”

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Tạ Thuật, hô: "Giờ ta đi dược lâu, rất nhanh sẽ trở lại.”

Buổi chiều, Tạ Thuật đề cập đến việc đi dược lâu lấy Linh Hành Hoa, Từ Uyên Thanh vốn định đi cùng hắn. Thế nhưng cho dù nói gì Tạ Thuật cũng muốn tự mình đi, nói là "Chẳng qua lấy một đóa Linh Hành Hoa mà thôi, ta cũng không phải không đánh được.”

Ngoài cửa, tiếng bước chân Tạ Thuật dần dần đi xa, rất nhanh đã xuống lầu.