“Vô luận là gia tộc đệ nhất Đông Hoang, hay là tông môn đệ nhất Đông Hoang, cũng liên quan gì đến ta đâu.”
Lâu chủ Vạn Tức Lâu vô luận đem lực chú ý đặt ở chỗ nào, đối với y mà nói, đều xem như họa thủy đông dẫn.
(Hoạ thủy đông dẫn: tai họa được dẫn đi)
Vân Dung Thanh cất kỹ năm trăm linh thạch, đứng dậy rời đi.
Mùa hè năm Kinh Hồng thứ mười ba, Vân Hoang Thiên Cung nứt ra, rơi vào góc tây bắc Đông Hoang, đích xác là sự thật.
Chỉ là ở kiếp trước, cũng là đầu hè năm ấy, lại không có mấy người biết được việc này.
Lợi ích động lòng người.
Vân Hoang Thiên Cung một khi hiện thế, liền nhấc lên gió tanh mưa máu ở Đông Hoang.
Khi Vân Dung Thanh đẩy cửa ra, ba người Từ Uyên Thanh vẫn chưa rời khỏi phòng.
Y đứng ở cuối hành lang, chờ ba người kia.
Người đi ra đầu tiên là Hoắc Trầm Thời.
Lúc bốn phía không người, Hoắc Trầm Thời cất bước đi về phía y.
Khi tiếng bước chân truyền đến, Vân Dung Thanh xoay người nhìn người trước, mở miệng nói: "Hoắc đạo hữu.”
Hoắc Trầm Thời nhìn khuôn mặt giống Từ Uyên Thanh của Vân Dung Thanh, lạnh lùng nói: "Cách xa bọn họ ra.”
Vân Dung giống như giật mình sửng sốt trong chớp mắt, hơi có chút mờ mịt hỏi: "Hoắc đạo hữu nói là bảo ta cách Tạ đạo hữu cùng Từ đạo hữu xa một chút sao?”
Ánh mắt Hoắc Trầm Thời lạnh lùng nhìn y, sau đó rất nhanh lại dời tầm mắt.
“Hoắc đạo hữu.”
Vân Dung khẽ cong khóe môi, hô một tiếng, rồi không nói tiếp.
Hoắc Trầm Thời không kiên nhẫn dời ánh mắt về, chuyển mắt đối diện với một đôi mắt trong suốt đen kịt như mực, giống như mặt hồ u tĩnh thâm thúy.
Chậm rãi, mặt hồ yên tĩnh nổi lên từng đợt gợn sóng nhè nhẹ, giống như xuân thủy liễm diễm, xinh đẹp mà kinh diễm.
"Huynh có vẻ không thích ta."
Trong mắt Vân Dung hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Đầu năm Kinh Hồng thứ mười lăm, sau khi Hoắc Trầm tỏ rõ tâm ý với Từ Uyên Thanh bị cự tuyệt, rời khỏi Đông Hoang, đi xa Trung Châu.
Mấy chục năm sau đó, Hoắc Trầm Thời chưa từng trở về Đông Hoang.
Là trong lòng có giận? Hay là trong lòng có tiếc nuối đây?
Vân Dung Thanh nói: "Huynh không thích khuôn mặt này của ta?”
Y nghĩ đến Kinh Hồng mười lăm năm sau, y đã gặp Hoắc Trầm Thời một lần.
Khi đó, Đông Hoang mới xuất hiện đại ma đầu diệt gia tộc, tông môn.
Lúc "gặp lại", y an vị tại Tàng Thư Các được xây dựng trên Thiên Diễn Tông cũ, đối mặt với Hoắc Trầm Thời thần sắc kỳ quái, cũng đã hỏi một câu tương tự.
Khi đó y hỏi Hoắc Trầm Thời: "Ngươi thích khuôn mặt này của ta sao?”
Lúc đó, Hoắc Trầm Thời trầm mặc cũng như lúc này.
Vân Dung Thanh nhìn Hoắc Trầm Thời, chậm rãi cười rộ lên.
Y đã hiểu.
Hoắc Trầm Thời thích trăng sáng trên trời xa không thể chạm tới, không phải bụi bặm rơi xuống nơi lầy lội.
Trên hành lang truyền đến tiếng mở cửa.
Hoắc Trầm Thời bỗng nhiên bừng tỉnh, trong lòng mơ hồ giận dữ như bị đâm trúng tâm tư bí ẩn, rất nhanh phất tay áo rời đi.
“Ai? Hoắc Trầm Thời, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?”
Tạ Thuật vừa ra khỏi phòng, liền thoáng nhìn Hoắc Trầm như gió, xông ra ngoài.
Hắn hô vài tiếng, lại chuyển mắt nhìn về phía Vân Dung Thanh đứng ở cuối hành lang, bước nhanh tới, hỏi: "Hắn sao vậy?"
“Không rõ lắm.”
Vân Dung thanh âm vô tội nói: "Có thể là muốn cho ta nhanh chóng trả lại linh thạch cho Từ đạo hữu, nhưng ta không xu dính túi..."
Thê thê thảm thảm.