Người ở Đông Hoang người này người kia mỗi người thêm một câu.
Côn Luân tiên sử sau khi nghe xong, gật gật đầu, nói: “Đại ma đầu thật sự đã chết.”
Có người hỏi: “Nhưng nhìn bên ngoài giống như y vẫn còn sống.”
“Kiếm của y vẫn còn sống.”
Côn Luân tiên sử kiến thức sâu rộng, nói: “Khi mặt trời lặn, đào hoa kiếm sẽ chết.”
Người ở Đông Hoang vẫn như cũ không dám tuỳ ý hành động.
Côn Luân tiên sử nhớ tới chính sự, tùy ý hỏi: “Mọi người ở Đông Hoang có biết một người tên Vân Thường kiếm tu?” Đó là đế cơ mất tích đã lâu của Côn Luân Thánh địa.
“Chưa nghe qua.”
“Ta chưa từng nghe qua tên này.”
Vì thế, Côn Luân tiên sử không nhìn thêm nữa, phất tay áo rời đi.
Trên bầu trời áng nắng dần dần giảm bớt, biến mất ở hướng tây.
Sau khi ánh chiều tà tan đi, mọi người thấy nhành hoa đào nhanh chóng héo tàn.
Một cánh hoa đào bay nhẹ rơi xuống đất.
Bọn họ thấy đại ma đầu ngồi ở đó dần dần tan thành mây khói, biến mất hoàn toàn cũng tia nắng cuối cùng.
Người ở Đông Hoang bắt đầu hoan hô nhảy nhót. Họ dẫm lên cánh đào tàn úa trên đất, bước vào tàng thư các quý giá nhất Đông Hoang.
……
Y như đang nằm trong một giấc mơ kéo dài.
Y nghe thấy vô số người kêu một cái tên.
“Từ Uyên Thanh…”
“Từ Uyên Thanh.”
“Từ Uyên Thanh!”
“Đại ma đầu Từ Uyên Thanh!”
Y không phải.
Y muốn vì người kia giải thích.
Nhưng dù cho có làm gì cũng không nói được.
Y không có tên.
Y là tâm ma của Từ Uyên Thanh.
Từ Uyên Thanh chết ngày sinh nhật hai mươi tuổi.
Tu vi tan hết, gân mạch đều tổn hại, thần hồn rách nát...
Người có tấm lòng rộng lượng, khi mà cận kề cái chết cũng sinh ra tâm ma.
Y thay hắn sống gần trăm năm, từ cực uyên bò ra, trở về Tu Tiên giới, vì hắn huỷ diệt gia tộc và tông môn.
Nhưng rốt cuộc vẫn không thể hay hắn mà sống.
Khi bước vào Tru Ma Tiên trận, y đã cảm nhận được.
Y đã thay người kia báo thù rửa hận, hình như cũng không còn gì vấn vướng để sống tiếp.
Đông Hoang to lớn, không ai có thể gϊếŧ y.
Cho nên, là y tự nguyện.
Khi đau đớn hoàn toàn biến mất, y biết bản thân trên tay dính đầu máu tươi, nhất định sẽ xuống địa ngục vô tận.
Tâm ma không có luân hồi.
Nhưng mà, y hy vọng…
Người kia có thể có…
Ý thức của y như chìm xuống biển sâu, dần dần, không tỉnh lại nữa.
Không biết qua bao lâu, trong hắc ám vô vàn tĩnh lặng, truyền đến các loại âm thanh ồn ào.
Y như cũ không có tỉnh lại.
Cho đến một ngày, y nghe thấy tên của người kia.
Từ Uyên Thanh.
“Từ Uyên Thanh!”
“Đúng đúng đúng, ta nhớ rõ cái tên bên ngoài rừng rậm đuổi theo chúng ta không buông tên là Từ Uyên Thanh của Thiên Diễn Tông.”
”Chúng ta chẳng qua gϊếŧ một tên tiểu đệ tử vô danh tiểu tốt, thế mà hắn đuổi theo chúng ta ba ngày ba đêm.” ”Mấy tên đệ tử chính đạo thật ngang tàng!”
“Gϊếŧ một tên tiểu đệ tử thì sao chứ!”
“Kệ hắn, chúng ta phải tranh thủ làm đại sự!”
Tụ ở trước tế đàn là một đám ma tu chạy ra từ thành Hỗn Loạn.
Bọn họ biết được một bí mật từ một bí cảnh, được biết đó là một loại phương pháp hiến tế, có thể triệu hoán thượng cổ ma thần. Chỉ cần linh mạch của một trăm tu sĩ Trúc Cơ kỳ là có thể triệu hồi ma thần, tuỳ bọn họ sai sử.
Ba ngày trước, bọn họ gϊếŧ tên đệ tử khi ra ngoài rèn luyện bị lạc của Thiên Diễn Tông, đào linh mạch. Về sau khi bị phát hiện, mấy người bọn họ một đường chạy trốn đến nơi này, rốt cuộc tìm được bí văn trong tế đàn thượng cổ. Mấy người bọn họ lấy ra linh mạch mà khoảng thời gian gần đây thu thập được, bày ở trên tế đàn, dùng phương pháp huyết tế kêu gọi ma thần thượng cổ.
Trời càng ngày càng u ám, giống như bị phủ một lớp mực dày, mây vạn dặm quanh tế đàn đều nhiễm màu đen, dần dần tụ tập lại đây.
Trung tâm tế đàn, vô số tia máu ngưng tụ dày đặc.
Một nén nhang mà tựa như tích tắc, bọn họ đến chớp mắt cũng không chớp nín thở chờ đợi. Mấy lần tích tắc qua đi, đột nhiên có người nói: “Có phải…”
Người dẫn đầu lạnh lùng quát:” Câm miệng, kiên nhẫn chờ ma thần giáng xuống.”
Hắn ta là muốn nói… Có phải hay không thiếu một linh mạch của tu sĩ... Người nọ sau khi bị mắng, ngậm miệng, trong lòng lầm bầm vài câu.
Sau một lúc lâu, hắn lại đếm số lượng linh mạch, thật sự thiếu một cái, không biến là do đâu.
Cách mười dặm truyền đến tiếng vang ầm ầm, khiến rừng hoa đào chấn động không ngừng.
“Lão đại, hình như Từ Uyên Thanh đuổi đến đây rồi?”
“Phái vài người đi gϊếŧ hắn.”
Ba ngày ba đêm, bọn họ kiêng kị Từ gia và Thiên Diễn Tông sau lưng Từ Uyên Thanh, chỉ đánh mà không gϊếŧ.
Bây giờ sắp đến thời điểm mấu chốt ma thần hiện thân, sao có thể chịu được người khác phá hư?
Từ Uyên Thanh mới kết Kim Đan không lâu, không phải là đối thủ của bọn họ.
“Lão đại! Lão đại! Thiên Diễn Tông phái người tới!”
“Các ngươi cùng nhau đi gϊếŧ bọn hắn, huyết tế ma thần không thể có chút sơ sót nào!”
Những ma tu còn lại đều bị hắc y nam tử dẫn đầu phái đi, đáy mắt vốn còn vài phần bình tĩnh dần hiện ra sự cuồng nhiệt.
Ma thần là của một mình hắn ta.
Ma thần xuất hiện, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn ta.
Hắc y nam tử giơ tay cắt qua bàn tay, dùng máu tươi của bản thân hiến tế.
Máu tươi chảy đầy tế đàn...
Bên tai y vang lên cái tên Từ Uyên Thanh.
Y chậm rãi mở mắt.
Ánh nắng chiếu vào mắt y, lâu ngày chìm trong hắc ám, y có chút không thích ứng được, rũ mắt.
Có lẽ y đã xuống địa ngục.
Lúc này, y nghe thấy một âm thành gần như điên cuồng hô to: “Ma thần! Ma thần! Ha ha ha ma thần là của một mình ta.”
Y nhẹ xốc mi mắt, an tĩnh mà nhìn chằm chằm tên ma tu kia.
Sau khi bò ra từ cực uyên, y ở thành Hỗn Loạn gϊếŧ rất nhiều tên ma tu như vậy.
Bọn họ hoặc điên cuồng, hoặc cố chấp, hoặc giả nhân giả nghĩa.
Y là ma, là tâm ma, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu tâm tư bọn họ.
Tên ma tu trước mặt muốn độc chiếm y.
“Từ Từ Từ…Từ Uyên Thanh?”
Ma tu hắc y lúc đầu là mừng rỡ như điên, nhưng sau khi thấy khuôn mặt của ma thần, cổ họng bỗng nghẹn ứ, mắt lộ vẻ kinh nghi.
(Kinh nghi: Kinh ngạc + nghi hoặc)
Không, không đúng.
Ma thần chính là ma thần, không phải Từ Uyên Thanh.
Ma tu hắc y nhìn chằm chằm ma thần đang đứng trên tế đàn.
Ma thần và Từ Uyên Thanh có tám phần tương tự, nhưng chỉ tương tự ở vẻ ngoài. Còn khí chất quanh thân lại hoàn toàn khác biệt. Dù cho vẻ ngoài giống nhau, Từ Uyên Thanh là kiểu dịu dàng mà xa cách, tài năng xuất chúng, còn ma thần lại là ma vật đi ra từ địa ngục mang tai hoạ đến thế gian, mỹ lệ đến cực điểm, mê hoặc lòng người.
“Không phải là Từ Uyên Thanh.” Ma tu hắc y lắc đầu nói, “Ngươi là ma thần ta triệu hồi tới, phải nghe lời ta.”
Y từ trên tế đàn chậm rãi đi xuống, một thân hồng y diễm lệ nhiễm một chút máu tươi. Y nghe thấy hắn ta nói nhỏ, bình tĩnh hỏi:
“Vì sao ta không phải?”
Đây là người đầu tiên nói y không phải Từ Uyên Thanh.
Trước kia, tất cả mọi người nói y là Từ Uyên Thanh, nói y làm nhiều việc ác, không chuyện ác nào không làm, đại ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt.
Ma tu vẫn lắc đầu, giống như đang tự thuyết phục bản thân, vẫn khẳng định nói:
“Ngươi… Phải nghe theo mệnh lệnh của ta.”
“Vì sao?”
Y có chút tò mò, môi nhếch khẽ cười. Nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười, chỉ có sự lạnh lẽo.
Nụ cười diễm lệ, khiến tên ma tu có chút hoảng hốt.
Không biết tại sao hắn ta ngay lập tức lại cảm thấy sợ hãi, cúi đầu thấp giọng đáp: “Bởi vì ta là người triệu hoán ngươi.”
Triệu hoán?
Mệnh lệnh?
Y nâng mắt, ánh mắt dừng ở ngoài rừng hoa đào, mơ hồ cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc.
Y tuỳ ý hỏi: “Vậy ngươi muốn ta làm gì?”
“Gϊếŧ người, ta muốn ngươi đi gϊếŧ một người.”
Trên mặt tên ma tu lại hiện lên biểu tình điên cuồng.
Y lướt qua người hắn ta, đứng ở dưới cây hoa đào, duỗi tay bẻ một nhành hoa đào, ngón tay thon dài chậm rãi chạm vào đoá hoa đào đang nở rộ.
Nhành hoa đào trong tay y càng thêm hoạt bát động lòng người.
“Ta muốn ngươi đi gϊếŧ người của Thiên Diễn Tông.”
“Đi gϊếŧ Từ Uyên Thanh.”