Chương 9.2

Hoặc là nói, là Hoắc Trầm Thời cố ý chờ ở chỗ này.

Đêm qua, y và Hoắc Trầm Thời chỉ nói vài câu.

Vân Dung Thanh nói: “Hoắc đạo hữu.”

“Vân đạo hữu.” Hoắc Trầm Thời mở miệng nói, “Tên của Vân đạo hữu, đúng là có chút trùng hợp.”

Vân Dung Thanh chuyển mắt, hơi chút nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Trầm Thời, hỏi: "Trùng hợp là vì đã có lúc Từ đạo hữu dùng qua cái tên Vân Dung Thanh này sao?"

“Vậy có thể đúng là trùng hợp.”

Vân Dung nói: "Hôm qua, bọn họ còn hỏi ta, đã từng nghe qua ai tên Vân Thường chưa?”

“Là Tạ Thuật nói?” Hoắc Trầm Thời thấp giọng hỏi một câu, thầm nghĩ sao tên ngốc không biết điều Tạ Thuật, cái gì cũng nói ra ngoài.

Chuyện của Từ gia, Hoắc Trầm Thời quen biết nhiều năm cũng biết được một ít.

Hắn ta hiểu rõ tính tình Từ Uyên Thanh, tuyệt đối sẽ không tiết những lộ chi tiết như thế ngay từ đầu. Chỉ có tên ngốc Tạ Thuật kia, đối với bất luận kẻ nào cũng không đề phòng, cái gì cũng nói ra ngoài.

Quả thực ngu xuẩn muốn chết.

Vân Dung nói: "Chỉ đáng tiếc, quan hệ của ta và Vân phu nhân không phải là kiểu quan hệ mọi người phỏng đoán, ta cũng không biết thân thế Vân phu nhân rốt cuộc như thế nào.”

“Thương thế của Vân đạo hữu rất nặng sao?”

Hoắc Trầm Thời suy tư xong, lại hỏi.

Hắn ta muốn thăm dò thật giả, lúc đang muốn ra tay, từ xa lại truyền đến một tiếng kêu vô tư.

Tạ Thuật chạy đến nói: “Tiểu bệnh ương.”

Hoắc Trầm Thời chú ý tới Từ Uyên Thanh, rất nhanh thu tay về. Đợi đến khi Tạ Thuật chạy đến gần, hắn ta liếc mắt nhìn Vân Dung Thanh bị gọi là "Tiểu bệnh ương", giọng nói lành lạnh hỏi: "Tiểu bệnh ương?”

Tạ Thuật vừa thấy Hoắc Trầm, giống như con mèo xù lông tránh xa hắn ta một chút.

Sau đó, hắn thoáng nhìn thấy Từ Uyên Thanh đang ở đây, trong lòng nhất thời tự tin hơn, hất cằm lên, dùng mặt oán giận nói: "Sao vậy? Ta cũng có gọi huynh là “tiểu đáng thương” đâu.“

Tạ Thuật chuyển giọng nói: "Ta gọi Vân đạo hữu.”

Hoắc Trầm Thời không so đo câu "tiểu đáng thương" kia, chỉ hỏi một câu: "Vân đạo hữu bị thương nặng sao?"

“Là rất nặng.”

Tạ Thuật thoáng nhìn vẻ mặt Hoắc Trầm, liền biết bệnh nghi ngờ của người này lại tái phát, hừ nói: "Huynh có thể hoài nghi tu vi của ta, nhưng không thể hoài nghi năng lực y tu của ta.”

Rõ ràng hôm qua Tạ Thuật còn hoài nghi Vân Dung Thanh, kết quả Hoắc Trầm Thời vừa đến, hoài nghi trong lòng hắn lập tức tiêu tán.

Sau một hồi oán hận, hắn giống như người bảo vệ đứng ở bên cạnh Vân Dung Thanh, chuyên đối nghịch với Hoắc Trầm Thời.

Hoắc Trầm Thời càng thấy Vân Dung không thích hợp, hắn lại càng muốn giúp Vân Dung Thanh.

Tạ Thuật và Hoắc Trầm Thời từ nhỏ đã không hào hợp.

Hai người này cãi nhau xong, có khi lại muốn đánh nhau nữa.

Từ Uyên Thanh lên tiếng giải thích: "Vân đạo hữu quả thật bị thương, hôm nay chúng ta đi Nam Vân thành, là vì muốn giúp y tìm một gốc Linh Hành Hoa.”

Vân Dung Thanh đúng lúc mở miệng nói cám ơn: "Làm phiền các vị trợ giúp.”

Từ trấn nhỏ này đi Nam Vân thành, ngồi vân thuyền thì chỉ cần nửa ngày là đến.

(Vân thuyền: thuyền mây)

Hoắc Trầm Thời thấy Từ Uyên Thanh mở miệng, tạm thời dập tắt tâm tư thăm dò Vân Dung Thanh, trầm mặc đi lên vân thuyền. Vân thuyền ở chỗ này cũng không lớn, xuất phát từ Luyện Khí tông, trên thuyền chỉ có mấy gian phòng, có thể cung cấp cho một người và hai ba bằng hữu sử dụng, là vật thường được nhiều tu sĩ khi ra ngoài mang theo.

Từ Uyên Thanh thiết lập phương hướng vân thuyền chạy xong, xoay người gọi Vân Dung Thanh đến.

Bên kia, Hoắc Trầm Thời thoáng nhìn thấy Từ Uyên Thanh sắp xếp Vân Dung Thanh ở bên cạnh phòng hắn, lông mày hơi nhíu lại.

Chợt, hắn ta đột nhiên giữ chặt Tạ Thuật đang đi về phía một gian phòng, trầm giọng hỏi: "Hôm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".

Tạ Thuật bị gọi lại vẻ mặt bối rối, vừa thấy Hoắc Trầm Thời, hắn quay đầu đi tìm bóng dáng Từ Uyên Thanh, vừa lúc thấy Từ Uyên Thanh đang nói chuyện với tiểu bệnh ương.

“Làm gì có chuyện gì sảy ra? "Tạ Thuật cười hì hì, “Chỉ là gặp một người rất phù hợp làm bằng hữu tốt thôi.”

“Không có khả năng.” Hoắc Trầm Thời phủ nhận.

Từ Uyên Thanh thoạt nhìn đối nhân xử thế ôn hòa hữu lễ, ai cũng có thể trở thành bằng hữu tốt với hắn, kì thực lòng phòng bị rất nặng.

Qua nhiều năm như vậy, người có thể cùng Từ Uyên Thanh trở thành bằng hữu tốt, cũng có Tạ Thuật và hắn ta mà thôi.

Ôn nhu đến cực hạn, mới là khó tới gần nhất.

Vân Dung Thanh dựa vào cái gì?

Một khuôn mặt tương tự sao?

Tạ Thuật thấy khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Trầm Thời trầm xuống, u ám, liền cực kỳ vui vẻ, hừ nói: "Chuyện này có gì không thể?”

Hắn nhìn thấy Từ Uyên Thanh và Vân Dung Thanh vào cùng một phòng, lại nói: "Ngươi xem, bọn họ bây giờ còn vào cùng một phòng.”

“Ta biết ngươi ghen tị..."

Tạ Thuật còn chưa nói xong, Hoắc Trầm Thời đã cất bước đi sang bên kia.

Hắn vội vàng giữ chặt người, nói: "Không chơi nữa, không chơi nữa.”

“Thật ra chỉ là Từ Uyên Thanh giúp Vân Dung Thanh áp chế thương thế mà thôi.” Tạ Thuật giải thích, “Thương thế của Vân Dung Thanh cách mỗi hai canh giờ lại cần người hỗ trợ điều trị.”

Hoắc Trầm Thời nghe vậy, sắc mặt càng là trầm xuống.

Hắn ta tính thời gian hai canh giờ trước là khi nào, giọng nói lạnh lẽo mở miệng hỏi: "Ngươi là y tu, tại sao ngươi không đi áp chế thương thế?"

Tạ Thuật nghe vậy sửng sốt, đúng vậy, sao không phải là hắn - một y tu đi hỗ trợ nhỉ?

Hắn nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, sững sờ nói: "Ta làm sao biết được, là Từ thiếu chủ của chúng ta tự mình làm việc này.”

Không thấy ở trong địa cung, Từ Uyên Thanh ngay cả lúc điều tức cũng nhớ đến vết thương của Vân Dung Thanh sao?