Chương 7.1

Sức mạnh của huyễn cảnh quét vào sâu trong thông đạo, nơi này ngay lập tức trở nên yên tĩnh.

“Tí tách.”

Vân Dung Thanh nghe thấy tiếng nước chảy nhẹ, khi y tỉnh dậy, thứ đầu tiên y nhìn thấy là một góc áo màu tuyết trắng.

Y đang gắt gao nắm lấy cổ tay của Từ Uyên Thanh.

Y nhớ mình đã nắm tay Từ Uyên Thanh khi hắn bị kéo vào huyễn cảnh…

Vân Dung Thanh chậm rãi ngồi dậy, bàn tay đang nắm vẫn không buông ra.

Xung quanh là sơn cốc tĩnh mịch, chỉ có dòng suối nhỏ róc rách chảy qua.

Một lúc lâu sau, Vân Dung Thanh rũ mắt, nhìn về phía Từ Uyên Thanh vẫn chưa tỉnh lại, nhẹ giọng gọi: “Từ đạo hữu.”

“Từ Uyên Thanh?”

Khi Vân Dung Thanh gọi Từ Uyên Thanh, liền thấy hàng lông mi dài nhỏ của hắn khẽ run, nhẹ nhàng mở ra.

Gần trong gang tấc, khi Từ Uyên Thanh tỉnh lại, y thấy đôi mắt của hắn ánh lên tia mờ mịt.

Rồi sau đó, tia mờ mịt hóa thành tia trong trẻo.

“Từ đạo hữu.”

Vân Dung Thanh chậm rãi nói: “Huynh tỉnh.”

Từ Uyên Thanh nhấp môi, điều đầu tiên hắn cảm thấy là lực đạo giữa cổ tay.

Sức mạnh huyễn cảnh ập đến dữ dội, hắn chỉ nhớ rằng vào giây phút cuối cùng, có người nắm tay và gọi tên hắn.

Là Vân Dung Thanh.

Rất nhanh, Vân Dung Thanh tựa hồ ý thức được, chẳng những không buông tay kia, ngược lại dùng sức kéo hắn đứng lên, sau đó nói: "Ta cũng tỉnh lại trước huynh không lâu."

Từ Uyên Thanh dùng thần thức, muốn xem xét hoàn cảnh xung quanh, lại phát hiện nơi này không thể sử dụng thần thức và linh lực.

Chỉnh y phục xong, Vân Dung Thanh đi đến, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Nơi này không thể dùng linh lực, cũng không thể dùng thần thức đi thăm dò.”

Vân Dung Thanh phản ứng lại, nói: “Ta nhớ rõ trước khi hôn mê, ta không có cảm giác như ngã xuống nơi nào cả, hơn nữa ở đây không thể sử dụng linh lực…”

“Là huyễn cảnh.” Từ Uyên Thanh tiếp lời y.

Vân Dung Thanh hơi cong môi, đáp: “Ta cũng đoán như thế.”

“Nhưng mà, Ta không thấy Tạ đạo hữu.”

Vân Dung Thanh nói: “Có lẽ khi sức mạnh của huyễn cảnh quét qua, chúng ta cùng hắn cách nhau khá xa, cho nên hắn và chúng ta không ở cùng chỗ trong huyễn cảnh.”

Hai người vừa quan sát xung quanh vừa đi sâu vào trong.

Đi dọc theo dòng suối vào sâu trong sơn cốc, ánh vào mí mắt hai người là một tường bao bao quanh một cái sân trong sơn cốc.

Bốn phía tường bao đó được bao bọc bởi những câu linh thảo, chỉ để lại một con đường nhỏ thông tới một lối đi quanh co vắng vẻ.

Vân Dung Thanh hỏi: “Muốn đi vào sao?”

Từ Uyên Thanh “ừm” nhẹ, dẫn đầu đi gần về phía tường bao, duỗi tay đẩy cửa ra.

Khi cửa bị đẩy ra, Vân Dung Thanh giương mắt nhìn vào trong, yên lặng giơ tay lên.

Từ Uyên Thanh vốn định đi trước nửa bước, nhưng đột nhiên bị một lực nhẹ nắm lấy ống tay áo đang buông xuống của hắn.

Hắn ngoái đầu nhìn lại, bắt gặp một đôi mắt xinh đẹp mà trong suốt.

Vân Dung Thanh kéo tay áo Từ Uyên Thanh, tự cho bản thân một lí do thích hợp, nói: “Ta sợ đi lạc.”

Từ Uyên Thanh hơi giật mình, dung túng cho hành vi của y. “Được.”

Hai người một trước một sau đi vào bên trong.

Trong sân bố trí rất đơn giản, chỉ có hai ba cây linh thảo, một cái bàn hai cái ghế.

Từ Uyên Thanh đến gần, ánh mắt dừng ở trên bàn đá, rất nhanh chú ý tới một chữ “ma” dùng đầu bút lông sắc bén khắc trên bàn đá.

“Ma?” Vân Dung Thanh cũng thấy chữ này, nhẹ giọng nói, “Nơi đây rõ ràng linh khí dư thừa, lại khắc có một chữ “ma”, kỳ quái.”

Từ Uyên Thanh đứng ở trước bàn đá, lấy tay chạm vào chữ “ma”, trong chữ “ma” chứa một tia sắc bén chưa tiêu tán, như một lưỡi dao sắc bén, giây lát cắt vỡ lòng bàn tay hắn.

Mọi việc diễn ra nhanh đến độ không ai kịp phản ứng.

Vân Dung Thanh nhìn giọt máu rơi trên bàn đá, lông mi run rẩy cụp xuống, che giấu đi sự lạnh lùng trong mắt.

Từ Uyên Thanh nói: “Ta nhìn thấy rồi.”

Nói xong, hắn giơ tay lên nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Từ Uyên Thanh, đem hai người tiến vào huyễn cảnh mà hắn nhìn thấy khi chạm vào chữ “ma” kia.

Vân Dung Thanh chỉ cảm thấy hoàn cảnh xung quanh mình biến đổi. Lọt vào tầm mắt y, là một thiếu niên mới lớn, đại khái mười ba mười bốn tuổi. Thiếu niên là một đao tu, mỗi ngày tu luyện đao pháp “thượng vạn biến”. Sau đó, hắn bái nhập tông môn có đao pháp lợi hại nhất trong khu vực.

Thời đại đó, ma vật tung hoành.

Thiếu niên thề, tương lai sẽ tiêu diệt hết tất cả ma vật trên thế gian.

Thiếu niên vung đao, hàn quang lạnh lẽo sáng ngời, chiếu sâu vào đôi mắt đen nhánh như mực của Vân Dung Thanh.

Khi nhìn thấy điều này, y hơi nhấp môi dưới, tựa hồ không để ý lắm.

Sao khi đao pháp của thiếu niên thành thạo, hắn xuống núi rèn luyện trừ ma.

Trên đường trừ ma, hắn kết bạn và cùng nhau chu du, thành danh khi còn trẻ.

Biến cố phát sinh, vào năm thiếu niên vừa cập quan, gặp một ma vật.

Để hoàn toàn trừ bỏ ma vật, thiếu niên cố gắng hết sức, khi ma vật bị tiêu diệt, hắn cũng vì phản phệ mà trọng thương.

Bạn tốt của hắn đem thiếu niên đưa về gia tộc dưỡng thương.

Phản phệ trọng thương, làm thiếu niên rốt cuộc vô pháp cầm lấy đao.

Bị phản phệ, trọng thương, thiếu niên không thể cầm đao được nữa.

Hắn thành một phế nhân.

Ban đầu, những người trong gia tộc không bỏ cuộc, họ tìm linh dược tốt nhất cho hắn, đi khắp nơi tìm kiếm phương pháp chữa khỏi cho hắn.

Sau một thời gian dài, gia tộc từ bỏ thiếu niên, để thiếu niên tự sinh tự diệt.

Sau đó, bạn bè của thiếu niên cũng quên mất hắn, tông môn từ bỏ hắn.

Thiếu niên bị đuổi đến một toà viện hoang vắng, hắn nghe thấy có người trong gia tộc ở sau lưng mắng hắn là “phế vật”

Khi ma khí bùng phát xung quanh, thiếu niên vẫn ngồi trong làn gió mưa phùn, chà lau trường đao đã lâu không dùng của mình.

Đêm mưa gió, trong đêm đen trăng sao mờ mịt, chỉ có một trường đao sáng loáng không ngừng vung vẩy.

Nước mưa làm ướt xiêm y thiếu niên, lộ ra thân hình đơn bạc.

Thiếu niên kéo đao, chậm rãi đi ra khỏi toà viện hoang vắng đó.

Một đạo sấm sét xé rách màn đêm, chiếu sáng lên bóng dáng lạnh nhạt của thiếu niên.

Vân Dung Thanh thấy sau lưng thiếu niên trong huyễn cảnh, một đoá hoa ngạo nghễ nở rộ trên linh mạch đã từng tàn lụi.

Hoa văn như mực, thần bí mà phức tạp, không giống linh thảo của thế gian, ngược lại giống như ác hoa sinh ra từ địa ngục.

Mà hoa văn như vậy, y trùng hợp đã gặp qua.

Ở trên người ai đây?

Vân Dung Thanh suy tư thật lâu thật lâu, rốt cuộc nhớ ra tên người nọ.

Người ác độc nhất thế gian, Từ Lăng Khải.

Khi hắn bẻ gãy kiếm cốt Từ Uyên Thanh đêm hôm đó, y từng chính mắt nhìn thấy Từ Lăng Khải lúc giơ lên cánh tay lên, khi sử dụng linh lực đã hiện lên một đoá ác hoa như vậy.

Trước kia, y chỉ muốn gϊếŧ người, gϊếŧ những người làm y bị thương, diệt Từ gia, huỷ diệt Thiên Diễn Tông, chưa bao giờ đi tìm kiếm chân tướng.

Trở lại một đời, y giống như phát hiện một ít manh mối ẩn giấu chân tướng đó.

Ma.

Hắn cũng là ma.

Hắn cũng là một tâm ma của chính mình.

Khi Vân Dung Thanh định thần lại, trong huyễn cảnh, ánh sáng của trường đao nhiễm máu tươi ánh vào đáy mắt y.

Thiếu niên gϊếŧ những người mắng hắn phế vật… là những tộc nhân đó.

Mưa đêm cọ rửa sạch sẽ mùi vị huyết tinh.

Thiếu niên ngã ngồi trước cửa, mãi đến khi trong thành có người đến, mới dùng chút sức lực còn lại chạy trốn.

Kể từ đó, thiếu niên bắt đầu cuộc chạy trốn của mình.

Vân Dung Thanh thấy mỗi lần thiếu niên gϊếŧ người, ác hoa phía sau lưng thiếu niên sẽ lớn thêm một phần, giống như nuốt lấy lực sinh mệnh mà lớn.

Đến cuối cùng, thiếu niên gϊếŧ rất nhiều người, trong đó bao gồm bạn tốt của hắn và người trong tông môn.

Lại là một đêm mưa gió khác, thiếu niên rốt cuộc bị đuổi theo.

Hắn bị vây khốn ở trên đỉnh vách núi, không có lối thoát.

Huyễn cảnh hoàn toàn tan vỡ khi thiếu niên chết.

Cuối cùng, Vân Dung Thanh thấy đóa ác hoa kia nở rộ tràn khắp lưng thiếu niên.

Khi Vân Dung Thanh hoàn hồn, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.

Y lên tiếng hỏi: “Từ đạo hữu, chúng ta thấy cùng một câu chuyện xưa sao?”

“Một thiếu niên dùng đao đã chết.”

Vân Dung Thanh đơn giản thuật lại nói.

Hắn xem trong huyễn cảnh, một thiếu niên từ khí phách hăng hái đến suy sụp cô đơn, lại đến niềm vui nỗi buồn khi gần chết ngã xuống, đơn giản khái quát… Một thiếu niên dùng đao đã chết.

Đơn giản đến… Từ Uyên Thanh trầm mặc hồi lâu mới trả lời: “Đúng vậy.”

“Không sao.” Vân Dung Thanh nhẹ giọng lẩm bẩm nói, “Cùng một huyễn cảnh là được.”

Vân Dung Thanh rũ mắt, lần nữa nhìn về phía lòng bàn tay Từ Uyên Thanh bị tia sắc bén cắt qua, hỏi: “Tay huynh bị thương, cần xử lý một chút không?”

Từ Uyên Thanh nói: “Chỉ là một miệng vết thương nhỏ, chúng ta vẫn là nhanh một chút tìm phương pháp rời huyễn cảnh.”

Nơi đây thần bí lại nguy hiểm, nếu ở đây lâu, vết thương trên linh mạch của Vân Dung Thanh rất nhanh sẽ phản phệ.