Chương 7.2

“Cũng đúng” Vân Dung Thanh không chớp mắt, bình tĩnh trả lời: “Dù sao, còn chưa biết tung tích của Tạ đạo hữu.”

Hai người lướt qua bàn đá, rất nhanh đi đến trước cửa phòng.

Hai bên cửa phòng đều khắc một chữ, phải là “Ma”, trái là “Chủng”.

Vân Dung Thanh thì thầm: “Ma chủng.”

Ma vật là vật trời sinh.

Vậy ma chủng này là gì?

Khi Từ Uyên Thanh định đưa tay thăm dò như thói quen, Vân Dung Thanh nhanh tay lẹ mắt ra tay, giành trước một bước đυ.ng vào hai chữ “Ma” và “Chủng”.

Từ Uyên Thanh bỗng nhiên chuyển mắt nhìn về phía Vân Dung Thanh.

Vân Dung Thanh khẽ cong mắt, nói: “Từ đạo hữu không nên bị thương nữa, trong ba người chúng ta, chỉ có huynh mới có thể đánh.”

“Vết thương nhỏ thôi, ta có thể có thêm vài vết. Nhưng Từ đạo hữu ngàn vạn lần không nên bị thương nữa.”

Khi Vân Dung Thanh còn chưa dứt lời, sức mạnh của huyễn cảnh lại đánh úp tới, kéo y vào sâu trong huyễn cảnh.

Trước khi y tiến vào, Từ Uyên Thanh giơ tay, lần nữa cầm cổ tay Vân Dung Thanh, cùng y tiến vào huyễn cảnh.

“Ta là anh hùng, bọn họ lại hoàn toàn không để ý cảm nhận của ta, coi ta là phế vật, nói xấu sau lưng ta, bọn họ không nên chết ư?”

Vừa tiến vào huyễn cảnh, đã đối mặt với những lời chất vấn của thiếu niên đã thành ma, không khí tràn ngập mùi huyết tinh.

Huyễn cảnh này là cảnh tượng của thiếu niên lần nữa cầm đao trở về gia tộc sau nhiều năm.

Nơi ở của gia tộc thiếu niên, đã trở thành địa ngục trần gian.

“Bọn họ dựa vào cái gì mắng ta là ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?”

“Ta sai ư? Ta sai ư? Ta có sai ư?”

Trên mặt thiếu niên nhuốm máu, hai mắt đỏ sậm, tựa như đang nhìn hai người bọn họ chất vấn.

Dựa vào cái gì?

Hắn sai ư?

Trong huyễn cảnh này, tựa hồ nếu hai người bọn họ không trả lời sẽ không bỏ qua.

Khi Từ Uyên Thanh còn đang suy tư, chưa lên tiếng, đã nghe thấy Vân Dung Thanh nhẹ nhàng bâng quơ trả lời câu chất vấn của thiếu niên: “Ngươi không sai.”

Vân Dung Thanh làm như vô ý nói: “Dùng gϊếŧ ngăn gϊếŧ.”

Trong huyễn cảnh, thiếu niên thành ma nhận được câu trả lời, trên khuôn mặt hiện lên sự điên cuồng và vui sướиɠ, nói: “Ta quả nhiên không sai! Ta không sai!!”

Khi thiếu niên xoay người, Vân Dung Thanh nhìn thấy ác hoa nở sau lưng hắn, trong nháy mắt lớn nên mấy phần chiếm cứ vị trí gần như tuyệt đối trên linh mạch, dường như ác hoa được sinh ra khi hấp thu lực sinh mệnh của linh mạch.

Trong huyễn cảnh, khí tức huyết tinh lại một lần nữa xông lên dày đặc.

Vân Dung Thanh nhíu mày, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.

“Ta không sai, ta không sai, ta không sai.”

“Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ!”

Thiếu niên cầm đao xông tới, lại hỏi: “Ta không sai có phải hay không?”

Giống như đang kiếm sự đồng thuận, lần này hắn hỏi Từ Uyên Thanh.

Từ Uyên Thanh ngước mắt nhìn về phía thiếu niên trong huyễn cảnh, có máu tươi dọc theo đao trong tay thiếu niên chậm rãi chảy xuôi trên mặt đất.

“Ta có sai không?”

Từ Uyên Thanh nhíu mày, nhưng vẫn không trả lời vấn đề này.

“Ta có sai không?” Thiếu niên không bỏ qua, lại hỏi lần nữa.

Huyễn cảnh xung quanh lập tức sinh ra cảnh vỡ nát, khe nứt nhỏ che kín toàn bộ màn đêm.

Huyễn cảnh mạnh mẽ vỡ nát, đem đến sự nguy hiểm trùng trùng.

Vân Dung Thanh đối mặt với sự trầm mặc của Từ Uyên Thanh, bàn tay che trong tay áo chậm rãi cuộn tròn đầu ngón tay.

Thiếu niên ở trong huyễn cảnh vỡ nát, trong tay cầm đao, lần nữa vọt tới, chấn vấn thành tiếng ——

“Ta có sai ư?”

“Có tội không sai.”

Đao quang sáng như tuyết, từ trong tay thiếu niên trong huyễn cảnh vung đến, mang theo khí thế sắc bén, lao ra từ huyễn cảnh vỡ nát, hướng Từ Uyên Thanh mà đến!

“Keng!”

Khi kiếm ý va chạm với đao ý kia, trong hành lang chập hẹp này, sức mạnh chấn động bắn ra hoả tinh mãnh liệt.

“Oa oa oa!”

Tạ Thuật kinh hô: “Sao lại đánh nhau như này?”

Hắn cũng mới tỉnh lại trong huyễn cảnh, ngay lập tức thấy Từ Uyên Thanh giơ kiếm chống lại công kích không biết từ đâu tới.

Sau khi va chạm, Từ Uyên Thanh giơ tay giữ chặt Từ Uyên Thanh, nói với Tạ Thuật: “Đi!”

Tạ Thuật trông mong nhìn huynh đệ tốt của hắn bỏ hắn mà kéo Vân Dung Thanh mới quen biết chưa đến một ngày chạy, trong lòng tức giận, lập tức đứng tại chỗ.

“Rống!”

“Này này này! Các ngươi chờ ta nữa!”

Tạ Thuật nghe thấy tiếng gào rống truyền đến từ phía sau, nhất thời sợ hãi, lập tức dùng bộ pháp chạy theo.

Sau khi đi qua hanh lang chật hẹp, là một quảng trường ngầm rộng rãi.

Sau khi tiến vào quảng trường, Vân Dung Thanh chuyển mắt nhìn về phía Từ Uyên Thanh.

Sau một lúc, y lên tiếng nói: “Từ đạo hữu, linh lực của huynh…”

Tạ Thuật xông tới, phát hiện linh khí ở đây sinh ra biến hoá vì Từ Uyên Thanh, đầu tiên là sửng sốt, chợt nói: “Huynh đệ, ngươi điều tức thăng cấp trước đi.”

“Yên tâm, dù tiểu bệnh ương không thể đánh, nơi này vẫn còn có ta có thể đánh.”

Đến bây giờ, Tạ Thuật còn không quên khen ngợi chính mình.

Sau một lúc lâu, Tạ Thuật thấy Từ Uyên Thanh vẫn đang điều tức linh lực chuẩn bị thăng cấp, liền kéo Vân Dung Thanh sang một bên hỏi: “Huynh có phải cũng gặp huyễn cảnh gì không?”

“Một thiếu niên dùng đao đã chết.” Vân Dung Thanh thần sắc bình tĩnh nói.

“Cái gì?” Tạ Thuật sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, rối rắm nói: “Hình như huynh nói cũng đúng?”

“Một thiếu niên dùng đao sau khi trở thành ma chủng, gϊếŧ rất nhiều người, sau đó đã chết.”

Vân Dung Thanh chú ý tới hai từ “ma chủng” trong miệng Tạ Thuật, hỏi ngược lại: “Huyễn cảnh của huynh không giống của chúng ta.”

Sau khi nghe Tạ Thuật miêu tả xong, y cụp mắt suy tư, nhận ra sự khác biệt trong đó.

Huyễn cảnh Tạ Thuật gặp phải, chính xác mà nói là quá trình thiếu niên dùng đao vì truy cầu sức mạnh, sau khi tự nguyện trở thành ma chủng, gϊếŧ rất nhiều tu sĩ, cuối cùng chết đi.

Về phần hai loại huyễn cảnh vì sao bất đồng…

Là bởi vì trong huyễn cảnh của y và Từ Uyên Thanh, kinh nghiệm kiếp trước của y đã bị sức mạnh của huyễn cảnh dung hợp với nhau, tạo nên một huyễn cảnh khắp nơi như không liên quan đến y, nhưng khắp nơi đều giống như chuyện xưa của y.

——

Edit lảm nhảm: Sau vài hôm bận rộn k có thời gian dịch truyện thì tui đã trở lại rồi đây~~ tui sửa lại mấy danh sách chương đúng như bản gốc bên TQ, chứ không chế theo bản covert nữa, tui báo mấy bà đọc truyện từ lúc đầu quá à >< sorry mấy bà nhèo~~~ hứa nốt lần này thôi còn đâu k báo nữa ~~~ mọi người đọc truyện vui vẻ nhé ~~~