Giống như lời Tạ Thuật nói, thiếu niên dùng đao trong huyễn cảnh của Tạ Thuật tự nguyện trở thành ma chủng, ngay khi trở thành tu vi lập tức tăng mạnh, gϊếŧ hết những người trước đây khinh nhục hắn không chừa một ai.
Ma chủng gϊếŧ càng nhiều người, ác hoa sinh trưởng càng mạnh mẽ.
Vân Dung Thanh nghe vậy, nghĩ đến đêm hôm đó ở kiếp trước, lúc cánh tay Từ Lăng Khải giơ lên cũng lộ ra một đoá ác hoa thần bí phức tạp.
Ma chủng, ma chủng.
Ma chủng như tằm ăn lực sinh mệnh của linh mạch mà sống, ác hoa của ma chủng cũng càng lúc càng lớn.
Đời trước, y nên nhìn lại xem trên người tông chủ Thiên Diễn Tông thật sự có đoá ác hoa ma chủng này hay không.
Vân Dung Thanh suy tư, trong địa cung linh khí phát sinh biến hoá.
Vừa nãy trong huyễn cảnh, thiếu niên dùng đao đã dồn tất cả đao ý cả đời lĩnh ngộ được đánh ra một chiêu ấy. Từ Uyên Thanh cùng thanh niên giằng co giao thủ, từ đó có cảm ngộ, dẫn đến thăng cấp.
Linh khí trong địa cung dũng mãnh tràn tới xung quanh Từ Uyên Thanh, sau đó đi vào linh mạch, hoá thành linh lực tăng trưởng tu vi hắn.
Trong lúc mơ hồ, bàn tay Vân Dung Thanh che dưới tay áo khẽ run lên. Y làm bộ như không có việc gì, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên người Từ Uyên Thanh.
Nửa khắc sau, linh khí cuồn cuộn dần dần bình ổn.
Tạ Thuật cảm nhận được tu vi tinh tiến của Từ Uyên Thanh, cảm khái nói: “Quả nhiên là Từ Uyên Thanh.”
Vân Dung Thanh nghe vậy, nhìn về phía Tạ Thuật.
Tạ Thuật nhướng mày, liền nói: “Tiểu bệnh ương, ngươi còn không biết sao? Từ thiếu chủ của chúng ta là thiên tài hiếm có.”
“Ba ngày Trúc Cơ, trăm ngày Kim Đan, Từ Uyên Thanh chính là tu sĩ tu hành nhanh nhất trong lịch sử Đông Hoang.”
Vân Dung Thanh cong môi dưới, nói: “Tiếp tục.”
“Không chỉ có như thế, Từ thiếu chủ người ta trời sinh kiếm cốt, với kiếm đạo cũng là tư chất tuyệt diễm.” Tạ Thuật càng nói càng hăng say, tiếp tục nói, “Còn có…”
Tạ Thuật còn chưa dứt lời, linh khí từ chỗ Từ Uyên Thanh dần dần bình ổn và dừng lại.
Khi tu sĩ điều tức linh lực, bình thường cần khoảng một khắc.
(Một khắc: mười năm phút.)
Bây giờ mới qua nửa khắc, Từ Uyên Thanh đã dừng lại, khiến Tạ Thuật nhìn qua, chần chờ nói: “Sao huynh đột nhiên ngừng?”
Gần như ngay lập tức, Từ Uyên Thanh chậm tãi mở mắt, nhìn về phía Vân Dung Thanh, nói: “Vân đạo hữu, linh mạch của huynh bị thương… nên điều trị.”
Cách lần trước hắn điều trị cho Vân Dung Thanh đã qua hai canh giờ, nếu chậm hơn nữa thương thế của Vân Dung Thanh sẽ tăng thêm.
Tạ Thuật gãi gãi đầu, nói: “Là ta sai, ta còn là một y tu, thế mà lại quên mất chuyện này.”
Cũng may Từ Uyên Thanh còn nhớ rõ chuyện này.
Vân Dung Thanh vẫn không động, chỉ nói: “Ta vẫn ổn, Từ đạo hữu không nên vì ta mà mạnh mẽ kết thúc điều tức…”
Từ Uyên Thanh đứng dậy đi đến trước mặt y, lập tức giơ tay thăm dò cổ tay y, một cỗ linh lực hơi lạnh nhưng nhu hoà lặng lẽ nhập vào linh mạch nóng bỏng và đau đớn của y, giảm bớt cảm giác đau đớn giống nhự bị bỏng.
Vân Dung Thanh thấy Từ Uyên Thanh đã thăm dò linh mạch của y, cũng không giải thích quá nhiều, im lặng ngừng nói, ánh mắt nhẹ rũ xuống rơi vào vạt áo người trước mắt.
Y nghĩ: Thương thế của y y có thể chịu, lúc hắn tu hành lại không thể loạn.
Nửa khắc sau, linh lực Từ Uyên Thanh vận chuyển trong linh mạch của y từ từ rút ra.
Khi một chút linh lực cuối cùng rút lui, Vân Dung Thanh hơi nâng ngón tay rồi khẽ cuộn lại, tựa như không muốn.
Sau đó Vân Dung Thanh nói tựa như không có việc gì:”Từ đạo hữu, vừa rồi lúc huynh điều tức tu luyện, ta và Tạ đạo hữu có nói chuyện một chút, phát hiện huyễn cảnh của huynh ấy và chúng ta có chút không giống nhau.”
Chờ một chút?
Tạ Thuật nghe thấy Vân Dung Thanh nói, lần này rốt cục trở lên thông minh hơn một chút, mở miệng hỏi: “Cái gì gọi là huyễn cảnh của các ngươi, huyễn cảnh của ta?”
Tạ Thuật đem khuôn mặt tương tự hai người tới tới lui lui nhìn một lần, khẳng định lại phẫn uất nói: “Cho nên, các ngươi hai cái đã trải qua cùng cái ảo cảnh.”
Tạ Thuật nhìn đi nhìn lại khuôn mặt tương tự của hai người, vừa khẳng định vừa phẫn nộ nói: “Cho nên, hai người các ngươi trải qua cùng một huyễn cảnh?”
Chợt, hắn đưa tay chỉ chính mình, nói: “Mà ta, cô đơn một mình, một mình trải qua một huyễn cảnh?”
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
Chỉ vì hắn là người cô độc sao?
Nhưng… Nhưng Từ Uyên Thanh không phải cũng là một người cô độc sao?
(Ở đây ổng GATO với Từ Uyên Thanh, sao hai ta đều độc thân mà ta phải trải qua một mình ngươi lại có người trải qua cùng =]]])
“Khi ta điều tức thì nghe thấy.” Từ Uyên Thanh nói: “Là nguyên nhân hai người chúng ta cùng nhau tiến vào cùng một huyễn cảnh.”
Hắn suy đoán, những điều ở trong huyễn cảnh nhìn thấy, là do dung hợp ký ức giữa bọn họ, hoặc là những điều đã trải qua.
Nhưng mà hắn không tìm thấy bất kỳ liên hệ nào giữa mình và huyễn cảnh.
Nghĩ đến đây, Từ Uyên Thanh khẽ chớp mắt, che đi sự chần chờ trong ánh mắt.
Hắn nghĩ đến khi ở trong huyễn cảnh, Vân Dung Thanh nhẹ nhàng bâng quơ nói —— “Ngươi không sai, dùng gϊếŧ ngăn gϊếŧ.”
Tạ Thuật hỏi: “Cho nên, rốt cuộc huyễn cảnh nào là thật, huyễn cảnh nào là giả?”
Vân Dung Thanh nói: “Đều là thật, lại đều là giả.”
Từ Uyên Thanh hoàn hồn, nghe thấy Vân Dung Thanh nói, tiếp lời y nói: “Loại bỏ những giả dối trong huyễn cảnh, những chân thật còn sót lại ghép lại, chính là chuyện xưa của Cảnh chủ.”
Một ma chủng trời sinh, khi chưa thức tỉnh, từng thề tiêu diệt hết ma vật, bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà trọng thương, tu vi mất hết.
Rồi sau đó, tại thời điểm thiếu niên dưỡng thương, ma chủng trong cơ thể thức tỉnh, bởi vậy phát hiện bí mật tông tộc che giấu.
(Tông tộc: Tông môn và gia tộc)
Một bên là lí trí và chính nghĩa chưa từng đánh mất, một bên là những người thân của mình lại là người thật sự thao túng ma vật, nửa đời thiếu niên dao động bất định giữa yêu ghét oán hận.
Câu chuyện Từ Uyên Thanh kể đến đây thì dừng lại, Tạ Thuật còn chưa nghe đã nghiền, theo bản năng dò hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Còn có thể có cái gì sau đó đây?” Vân Dung Thanh hỏi ngược lại.
Tạ Thuật nói: “Đương nhiên là thiếu niên cuối cùng lựa chọn chính nghĩa và lý trí, hay là lựa chọn cùng ma chủng lún sâu vào?”
Vân Dung Thanh nghe vậy, hơi mím môi dưới, ánh mắt lưu chuyển, nhìn về phía Từ Uyên Thanh nói ra câu chuyện này, lên tiếng hỏi: “Từ đạo hữu, ngươi thì sao?”
Từ Uyên Thanh nhận ra môi Vân Dung Thanh hơi cong, như cười mà không phải cười.
Hắn nghĩ thầm, hắn nghĩ như thế nào, đối với y mà nói, có lẽ rất quan trọng ư?
Vân Dung Thanh nói: “Tưởng tượng một chút, nếu như lựa chọn giữa một bên là thân nhân và một bên là chính nghĩa, Từ đạo hữu sẽ làm thế nào?”