Tạ Thuật lập tức sửng sốt, suýt chút nữa nói không rõ ràng.
Hắn nên hình dung như thế nào cái liếc mắt ấy đây?
Giống như mùa đông âm trầm lạnh lẽo, đột nhiên bừng lên sắc hoa, diễm lệ thoát tục.
Tạ Thuật càng nhày càng cảm thấy bản thân có gì đó kỳ quái.
Phi lễ chớ nhìn, với lại hắn không phải tên rắn độc Hoắc kia.
Vân Dung Thanh nhìn Tạ Thuật, lên tiếng hỏi: “Tiểu bệnh ương?”
“Còn không biết đánh hơn ta.” Tạ Thuật che giấu bản thân đang chột dạ, thấp giọng nói.
“Ồ.” Vân Dung Thanh cũng không phản bác, chỉ nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt quay lại nhìn Từ Uyên Thanh.
Những ma vật nhảy ra từ vết nứt trên tế đàn đều đã bị tiêu diệt gần hết, lúc này Từ Uyên Thanh mới thu kiếm, xoay người nhìn về phía Vân Dung Thanh, trong mắt hiện lên sự quan tâm hỏi: “Vân đạo hữu?”
Vân Dung Thanh lắc đầu, nói: “Ta không có việc gì.”
Tạ Thuật hỏi: “Vì sao dưới tế đàn lại nhảy ra mấy quái vật đó?”
“Hình dáng giống người nhưng không có lý trí, chỉ biết gϊếŧ chóc.” Từ Uyên Thanh giải thích nói, “Đây là ma vật.”
“Ma vật?”
Thời đại Thần Hoang, có rất nhiều vị thần.
Khi đó, chỉ có thần, không có ma.
Khi ma thần xuất hiện trên thế gian, không ai biết hắn từ đâu xuất hiện. Ma vật sinh ra cùng ma thần, gây loạn thế gian.
Bây giờ, ma vật xuất hiện, chuyện này có lẽ sẽ liên quan đến ma thần trong truyền thuyết, tương lai có lẽ sẽ không yên ổn.
Trong rừng hoa đào, sương khói tan hết, lộ ra tàn tích của tế đàn bị phá hủy. Dưới tế đàn, xuất hiện một thông đạo dẫn đến chỗ sâu trong lòng đất, âm u lạnh lẽo.
Ba người đi vào đường đi thông đạo, Vân Dung Thanh rũ mắt nhìn thoáng qua, thầm nghĩ, quả nhiên có bí mật.
Kiếp trước, Từ Uyên Thanh bởi vì bị thương nặng, chưa từng đi thăm dò bí mật nơi này, hơn nữa sau này còn bị một mồi lửa thiêu rụi, lại càng không lưu lại dấu vết gì.
Kiếp này, không ai bị thương, cho nên bí mật nơi này sẽ không vĩnh viễn chôn vui như trước nữa.
Từ Uyên Thanh vòng quanh tế đàn đổ nát, thiết lập trận pháp phòng hộ, sau đó dẫn đầu đi vào thông đạo.
Tạ Thuật nhìn đi nhìn lại Từ Uyên Thanh đi trước và Vân Dung Thanh đi cạnh mình, sau đó đẩy y nói: “Tiểu bệnh ương, huynh đi giữa đi.”
Vân Dung Thanh nhìn vào mắt Tạ Thuật, vẫn chưa lên tiếng.
Tạ Thuật nói: “Đương nhiên là ai ít sức chiến đấu nhất, thì người đó đi giữa.”
“Ngươi nói có chút đạo lý.” Vân Dung Thanh bình tĩnh trả lời.
Đi sâu vào trong thông đạo, khắp nơi là bóng tối, không có một chút ánh sáng nào… Giống như… cực uyên, nơi mà không bao giờ thấy ánh mặt trời…
Vân Dung Thanh hô hấp ngưng trệ, nhưng trong vòng nửa khắc, y đã khôi phục như lúc ban đầu.
Y tiếp tục đi lên phía trước, khi rũ mắt, một tia sáng yếu ớt trong tầm mắt y chậm rãi nổi lên, từ yếu ớt đến rực rỡ, rất nhanh chiếu sáng một góc không gian.
Ánh sáng tựa như ánh trăng, thanh lãnh lại nhu hoà, giây lát liền xuất hiện trước mặt Vân Dung Thanh.
Từ Uyên Thanh nói: “Vân đạo hữu, đường đi không bằng phẳng, để ý dưới chân.”
Hắn đưa dạ minh châu trong tay mình đưa đến.
Vân Dung Thanh nhìn chằm chằm viên dạ minh châu kia, im lặng cầm dạ minh châu, nhẹ giọng cười hỏi: “Từ đạo hữu nhìn ra ta sợ bóng tối sao?”
Sự khác thường của y chỉ kéo dài trong dây lát, liền khôi phục bình tĩnh.
Phải nhạy bén như thế nào, mới có thể trong thời gian ngắn ngủi ở nơi như này, nhìn ra trạng thái của y.
Trừ phi là thời thời khắc khắc đều chú ý đến y.
Từ Uyên Thanh đưa dạ minh châu cho y, chẳng qua là nhận thấy lúc Vân Dung Thanh đi vào thông đạo hắc ám, hô hấp có chút hỗn loạn, liền vô thức làm điều đó.
Hiện tại bị chỉ ra, hắn rất nhanh ý thức được chuyện gì sảy ra, trầm mặc một lát, thấp giọng đáp: “Ừm.”
“Rất dễ.” Từ Uyên Thanh lại nói, nhưng lại có xu hướng giấu đầu lòi đuôi.
Một lúc lâu sau, hắn nghe thấy một tiếng cười khẽ, văng vẳng bên tai, như có như không, giống như ảo giác.
Rất dễ cái gì?
Rất dễ dàng phát hiện sao?
Vân Dung Thanh cầm viên dạ minh châu, khẽ mím môi, không hỏi lại.
Lúc này, Tạ Thuật đuổi theo, liếc mắt nhìn dạ minh châu trên tay Vân Dung Thanh.
Hắn nhướng mày, cười hì hì móc ra từ túi trữ vật một viên dạ minh châu còn lớn hơn nữa, có lẽ to bằng nửa cái chậu rửa mặt, phải dùng hai tay mới có thể cầm được.
Viên dạ minh châu to gần bằng chậu rửa mặt vừa xuất hiện, thông đạo ngay lập tức sáng như ban ngày.
Tạ Thuật nói: “Nhìn xem! Dạ minh châu của ta so với ngươi lớn hơn!”
Từ Uyên Thanh coi như không thấy, lập tức xoay người, tiếp tục đi.
Vân Dung Thanh mang theo ý tốt, nhìn thoáng qua dạ minh châu trong tay Tạ Thuật, tán thưởng nói: “Đúng vậy, nó rất sáng.”
Thanh âm truyền đến tai Từ Uyên Thanh ở phía trước.
Sau một lúc lâu, giọng nói bình tĩnh của Từ Uyên Thanh vọng lại: “Rất nặng.”
Vì thế, Vân Dung Thanh hơi mang ý quan tâm hỏi: “Tạ đạo hữu, nặng sao?”
Khát khao thắng thua của Tạ Thuật nổi lên mãnh liệt, nào còn quản được nặng hay không nặng. Hắn đột nhiên lắc đầu, nói: “Thế này có đáng là bao? Thường ngày ta cũng hay thường xuyên rèn luyện thân thể.”
“Lợi hại.” Vân Dung Thanh khen một câu, cầm viên dạ minh châu của từ Uyên Thanh, xoay người tiếp tục bước đi.
Tạ Thuật đi ở phía sau, đôi tay cầm viên dạ minh châu lớn gần bằng cái chậu rửa mặt.
Đến khi đi được nửa đường, tay hắn đau nhức, mỏi đến nỗi không muốn cử động.
Sau khi khát khao thắng thua của hắn xẹp lại, Tạ Thuật chạy hai bước, đuổi theo hỏi: “ Viên dạ minh châu của ngươi có nặng không?”
Vân Dung Thanh quay đầu lại nhìn hắn, chân thành nói: “Không nặng.”
Tạ Thuật tiếp tục hỏi: “Có muốn cảm nhận ánh sáng chiếu rọi của viên dạ minh châu lớn này không? Ta có thể đưa cho…”
Từ “ngươi” còn chưa nói ra, Từ Uyên Thanh bỗng nhiên dừng chân quay lại, nói với Tạ Thuật: “Tạ Thuật, đồ vật của ngươi, ngươi tự mình cầm đi.”
Từ Uyên Thanh lại nói: “Đổi một viên dạ minh châu nhỏ hơn.”
Vân Dung Thanh cười một cái, kiến nghị nói: “Tạ đạo hữu, không bằng ngươi nghe đề nghị của Từ đạo hữu thử xem, đổi một viên dạ minh châu nhỏ hơn?”
Dù sao, nếu đánh nhau ngay lập tức, viên dạ minh châu to như này có lẽ sẽ vướng chân vướng tay.
Tạ Thuật ngước mắt lên, nhìn thấy Vân Dung Thanh cùng Từ Uyên Thanh sắc mặt giống nhau, lắc đầu cự tuyệt nói: "Ta không!”
Chỉ là một viên dạ minh châu, chẳng lẽ hắn gánh không nổi...
“Keng!”
Tạ Thuật ý tưởng còn không có chuyển qua tới, nghênh diện nhất thức kiếm ý đánh lại đây, chói lọi triều hắn tiếp đón.
Tạ Thuật còn chưa kịp xoay người, một kiếm ý trực diện đánh vào người hắn, sáng ngời chào hỏi hắn. (má=]]]])
Tạ Thuật cả kinh, lắc mình né tránh, giật mình nói: "Từ Uyên Thanh, ngươi mưu sát huynh đệ! Ngươi..."
"Không đáng..."
Cùng với giọng nói của hắn vang lên, là một tiếng gào rống dữ tợn gần kề.
Tạ Thuật sợ tới mức khuôn mặt tuấn tú đều tái, xanh, lao về phía trước.
Vân Dung Thanh vươn tay kéo Tạ Thuật, khi kéo Tạ Thuật qua, khóe mắt y thoáng thấy một thân ảnh màu tuyết trắng xẹt qua trước mắt, giao thủ với con ma vật đột nhiên tấn công.
“Nguy hiểm thật.”
Tạ Thuật chạy trốn, vẫn không quên cầm viên dạ minh châu kia.
Vân Dung Thanh nhắc nhở nói: “Tạ đạo hữu, kỳ thật…… Đằng sau cũng có.”
Tạ Thuật: “……”
Tạ Thư sửng sốt một chút, sau đó xoay người đối mặt với một gương mặt xanh mét dữ tợn, đột nhiên đập viên dạ minh châu to gần bằng chậu rửa mặt trong tay về phía mặt của ma vật kia.
Một tiếng “choang” thanh thuý vang lên, viên dạ minh châu giá trị bằng một ngôi nhà bình thường bị Tạ Thuật phá huỷ.
Tạ Thuật còn chưa kịp đau lòng, bởi vì hắn đã đối diện với khuôn mặt vặn vẹo của ma vật.
Vân Dung Thanh cầm dạ minh châu, đứng ở giữa hai người, không động thủ, cũng không chịu công kích nào cả dù là một chút.
Tất cả công kích đều bị kiếm quang của Từ Uyên Thanh chặn lại bên ngoài.
Chỉ có một ít kiếm phong bay tới lặng lẽ đem một sợi tóc đen đưa đến trước mặt Vân Dung Thanh.
Y lặng lẽ vươn tay, ngón tay khẽ cong, sợi tóc của Từ Uyên Thanh nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay y.
Từ hai ngã rẽ của ngã ba, ma vật cuồn cuộn không dứt kéo đến, nhiều đến nỗi khiến người ta cảm giác gϊếŧ mãi không hết, mùi huyết tinh phiêu tán trong không khí.
Vân Dung Thanh im lặng ngay lập tức, thừa dịp Từ Uyên Thanh đi đến gần y, kề sát thấp giọng nói: "Ta đoán, mục đích của những ma vật này là đang cố gắng chèn ép chúng ta vào
thông đạo còn lại kia."
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào tai Từ Uyên Thanh.
Từ Uyên Thanh rũ mắt xuống, kiếm quang lạnh lẽo nghiêng nghiêng rơi vào đáy mắt bình tĩnh như nước của hắn, tựa hồ nổi lên gợn sóng, nhất thời hỗn loạn.
"Nếu không thì đi đến nơi đó, biết đâu sẽ có cơ hội chuyển biến.”
Khi giọng nói của Vân Dung Thanh vang lên, Từ Uyên Thanh dùng kiếm bức lui tất cả ma vật, vươn tay ôm eo dẫn y vào thông đạo còn lại.
Cùng lúc đó, Từ Uyên Thanh cũng vươn tay trợ giúp, kiếm ý thanh tuyệt như nguyệt, giúp “người có thể đánh” Tạ Thuật, nói: "Tạ Thuật!"
Tạ Thuật lập tức dùng bộ pháp, vọt lại đây.
“Chờ ta.”
Khi ba người bước vào thông đạo cuối cùng kia, ma vật hung ác vô cùng vô tận đột nhiên rút lui, như dòng nước chảy lui tán.
Huyễn cảnh vô thanh vô tức đến, rồi lại mạnh mẽ cường thế bao trùm.
Sức mạnh của huyễn cảnh cường ngạnh ập đến, như thể nó muốn chia cắt hoàn toàn ba người bước vào thông đạo.
Bàn tay Từ Uyên Thanh ôm ở vòng eo y bỗng nhiên rút ra.
Vân Dung Thanh khẽ nhướng mi, trong mắt lóe lên một tia lãnh đạm.
Tay áo phất xuống, che đi dạ minh châu sáng chói trong tay y.
Huyễn cảnh thì sao?
Dù là huyễn cảnh, cũng không nên tách y khỏi hắn.
Nếu như y vào huyễn cảnh, cũng là vào huyễn cảnh của Từ Uyên Thanh.
Trong sức mạnh hỗn loạn của huyễn cảnh, Vân Dung Thanh giơ tay xuyên qua hư không, chuẩn xác bắt lấy cánh tay của Từ Uyên Thanh.
Y nói: “Từ Uyên Thanh.”
Ghi chú:
Vô thanh vô tức: im hơi lặng tiếng
Edit: Up thêm chương nữa ăn mừng đổi avatar với tên truyện (lúc mới đầu đăng lười nên để tên gốc truyện kiểu phiên âm hán việt, giờ mới nhớ ra, hị hị) *tung bông* *tung bông*