Chương 5.2

Tạ Thuật rất nhanh ý thức được bản thân nhìn đến thất thần, trong lòng ảo não.

Vân Dung Thanh liền hỏi: “Vân Thường là tên của mẫu thân Từ đạo hữu, bởi vì họ của bà ấy là Vân, họ của ta cũng là Vân, huynh thấy ta nói rằng ta đến từ một thị trấn nhỏ hoang vắng, người ở đó tất cả đều họ Vân, vì vậy huynh đoán rằng ta có thể có liên quan gì đó với mẫu thân của Từ đạo hữu sao?”

Năm đó, Vân Thường xuất thân cô nhi gả vào Từ gia, trở thành Từ gia gia chủ phu nhân, chuyện đó ở Đông Hoang cũng được coi là một giai thoại nổi tiếng.

Đây là người ngoài truyền lại.

Hơn nữa Tạ gia và Từ gia giao hảo nhiều năm, Tạ Thuật đương nhiên biết một ít bí mật bên trong.

Năm đó Vân Thường xuất hiện ở Đông Hoang, được Từ gia chủ nhặt về, bà không biết bản thân đến từ đâu, định đi đâu, lại mất trí nhớ, chỉ còn lại một miếng ngọc bội phẩm chất thượng thừa có khắc chữ "vân thường" trên đó.

Bà liền lấy tên Vân Thường, lưu lại bên cạnh Từ gia chủ.

Tạ Thuật biết được trước khi mẫu thân của Từ Uyên Thanh qua đời, bà vẫn luôn muốn tìm lại ký ức và thân thế của bà, chỉ là vẫn luôn không thành công.

“Suy đoán như vậy nghe có khá vẻ khá hợp lý. Vân Dung Thanh áy náy cười cười, thấp giọng nói, “Chỉ đáng tiếc, ta không biết.”

Hắn vẫn luôn không tìm được bất cứ tin tức gì liên quan đến mẫu thân hắn.

Từ Uyên Thanh nhìn về phía Vân Dung Thanh, lên tiếng nói: “Không sao.”

“Tương lai, ta sẽ đi sang bốn vực khác tìm manh mối, không cần gấp.”

Tạ Thuật hỏi: “Vậy ngươi dự định khi nào đi? Đến lúc đó dẫn ta đi.”

“Khi đến cảnh giới Hóa Thần.”

“Từ Kim Đan, đến Nguyên Anh, rồi đến Hóa Thần, còn hai đại cảnh giới.” Tạ Thuật xòe tay tính, “Mười năm nhất định đủ.”

Từ Kim Đan đến Hóa Thần, ở giữa tổng cộng có hai đại cảnh giới, sáu tiểu cảnh giới, đối với thiên phú của Từ Uyên Thanh, có lẽ không cần đến mười năm.

Từ Uyên Thanh chính là người có thiên phú tốt nhất toàn bộ Thiên Diễn Tông… Thậm chí là toàn bộ Đông Hoang.

Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn thiên phú xuất chúng, tương lai đầy hứa hẹn.

Chẳng ai nghĩ rằng hắn sẽ ngã xuống giữa chừng.

“Sẽ.”

Sẽ.

Vân Dung Thanh thầm nghĩ.

Trung Châu, hắn có thể đi; Tây Hải, hắn có thể đi; Nam Vực, hắn có thể đi; Bắc Lĩnh, hắn cũng có thể đi..

Không có ai có thể ngăn cản bước chân của hắn.

Thiên chi kiêu tử nên vĩnh viễn đứng trên đám mây, chào đón một tương lai sáng lạn, chứ không phải rơi xuống vực sâu lầy lội.

Tất cả tâm nguyện của hắn sẽ trở thành sự thật.

Ai ngăn trở hắn, y liền gϊếŧ người đó.

Khi đến rừng hoa đào rậm rạp, kết giới mà Từ Uyên Thanh bố trí vào buổi sáng vẫn còn đó.

Hắn giơ tay chỉ, đồng thời mở ra một cánh cửa ở kết giới, để hai người kia tiến lên.

Khi ba người họ bước vào rừng hoa đào, hương đào ùa về phía họ, tràn ngập khoang mũi, bao bọc quanh họ.

Hương đào thơm nhẹ, Từ Nguyên Thanh nhớ đến hương hoa đào khi lần đầu tiên hắn đến gần Vân Dung Thanh vào buổi sáng... Nó nồng mà không ngọt ngấy.

Lông mi Từ Uyên Thanh run run, khẽ liếc mắt, ánh mắt rơi xuống trên người Vân Dung Thanh đang đi trước nửa bước.

Tia nắng vàng nhạt khẽ chiếu, hòa quyện với hoa văn lam nhạt trên y phục, ánh nên một màu sắc xinh đẹp, không gì sánh được.

Tạ Thuật đi vào hồi lâu, hô: "Xem ra không có nguy hiểm.”

Hắn vừa dứt lời liền đưa mắt nhìn về phía chỗ sâu trong rừng hoa đào, nhìn thấy tế đàn nhuốm máu, lập tức dừng lại.

"Máu, máu, máu!"

Tạ Thuật lắp bắp nói ra ba chữ "máu".

Vân Dung Thanh nhìn sang, thuận miệng nói một câu: "Tạ đạo hữu, huynh sợ máu sao? Sợ máu sao có thể đánh..."

Tạ Thuật mạnh miệng nói: “Ta thiện chiến như vậy, sao có thể sợ máu?”

Vân Dung Thanh liếc mắt một cái, liền nhận ra tế đàn đó đã bị người khác động qua.

Không phải y, không phải Từ Uyên Thanh, cũng không phải ma tu ở chỗ này.

Trong đầu Vân Dung Thanh hiện lên một ánh mắt thận trọng và sợ hãi, trong lòng "chậc" một tiếng.

Thì ra là vậy.

Năm đó, hóa ra còn có một người tên Trần An.

Đời trước Trần An cũng tiến vào rừng hoa đào này, có lẽ lúc bị những tên ma tu kia ngăn cản, Trần An may mắn đi vào chỗ sâu nhất, có lẽ hắn nhìn ra một ít bí mật, thu được một ít đồ vật.

Vậy đời này thì sao?

Thêm một người là y.

Từ Uyên Thanh và Trần An chẳng qua chỉ là quan hệ đồng môn bình thường, Trần An lại có thể liếc mắt một cái liền nhận ra sự bất đồng giữa y và Từ Uyên Thanh, là bởi vì khi Trần An xông vào rừng hoa đào, trong bóng tối đã âm thầm nhìn thấy y.

Vân Dung Thanh nghĩ đến những tên ma tu bị y giải quyết.

Cho nên, lúc Trần An nhìn về phía y, sâu trong ánh mắt là sự kinh hoảng cùng sợ hãi.

Đời trước, hắn còn chưa kịp điều tra, nơi này đã bị hỏa hoạn thiêu rụi. bây giờ y dường như đã tìm ra thủ phạm gây ra điều đó.

Vân Dung Thanh lục lại lại trí nhớ một lúc lâu, và cuối cùng tìm ra kết cục của Trần An từ một góc trí nhớ của mình.

Trần An đã chết, chết khi Thiên Diễn Tông bị tiêu diệt.

Lúc này, Tạ Thuật cuối cùng đã vượt qua nỗi sợ hãi, lặng lẽ đi theo Từ Uyên Thanh đến tế đàn, hắn chú ý đến hai thi thể nằm cách tế đàn không xa, liền hỏi: "Đây là hai tên ma tu đã gϊếŧ nhau sao?"

“Bọn họ vì sao lại muốn gϊếŧ hại lẫn nhau?” Tạ Thuật lại hỏi một câu.

Khi Từ Uyên Thanh làm việc gì đó, hắn thường không quan tâm đến người khác đang làm gì hay lắng nghe họ đang nói gì.

Cuối cùng, vẫn là Vân Dung Thanh thay hắn trả lời, nói: “Ma thần.”

Lời này vừa nói ra, Tạ Thuật liền quay đầu nhìn sang.

Từ Uyên Thanh ngước mắt, ánh mắt dừng trên người Vân Dung Thanh.

“Ta nghe được, bọn họ nói muốn dùng linh mạch tế ma thần.” Vân Dung Thanh nhẹ giọng giải thích nói: “Khi ta tỉnh lại, bọn họ đang thương lượng muốn dùng một trăm linh mạch của tu sĩ Trúc Cơ để hiến tế triệu hồi ma thần.”

Tạ Thuật nghe vậy, cẩn thận nhìn lại những dấu vế của linh mạch lưu lại, kỳ quái nói: “Ta đếm qua, ở đây chỉ có dấu vết của chín mươi chín linh mạch.”

Vân Dung Thanh rũ mắt, nhìn tế đàn, khoé môi khe khẽ nhếch.

Từ Uyên Thanh thời khắc đều chú ý y, rất nhanh bắt được ý cười thoáng qua đó.

Rất nhanh, Từ Uyên Thanh lên tiếng nói: “Cho dù có một trăm tu sĩ cũng vô dụng.”

Tạ Thuật “a” một tiếng, đuổi theo không kịp suy nghĩ của Từ Uyên Thanh.

“Một trăm linh mạch tu sĩ Trúc Cơ có thể gọi ma thần gì?”

Từ Uyên Thanh không đáp lại.

Tạ Thuật suy nghĩ một chút, lại nói: “Không biết, chắc là có thể gọi ra một ma thần cảnh giới Nguyên Anh? Nếu cao hơn… nếu tu vi cao hơn chắc là không được.”

Nếu như có đủ nhiều linh mạch của tu sĩ Trúc Cơ có thể gọi ra ma thần cấp bậc diệt thế, vậy cũng quá nghịch thiên rồi.

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

Vân Dung Thanh hơi hơi nâng mắt, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, hỏi: “Vì sao?”

“ Có lẽ bởi vì với tu vi của bọn họ nếu muốn tìm một trăm vị tu sĩ Trúc Cơ cũng không tính là khó, nhưng nếu muốn tìm một trăm vị tu sĩ Kim Đan, một trăm vị vị tu sĩ Nguyên Anh… Thậm chí là một trăm vị tu sĩ Hoá Thần, là điều không thể sảy ra.”

Trong nhóm ma tu nghe được lời truyền miệng này, tên có tu vi cao nhất chỉ là Nguyên Anh, cho nên bọn họ chỉ có thể xử lí nhiều nhất một trăm vị tu sĩ Trúc Cơ.

Là loại người nào, mới có thể thiết lập một cái hố sâu như vậy.

Ma tu dễ bị khıêυ khí©h nhất.

Từ trước đến giờ, trong thành Hỗn Loạn, những kẻ biết đùa bỡn lòng người và có thủ đoạn mới là những người ở vị địa cao.

Từ Uyên Thanh nói: “Nếu hôm nay là một ma tu Độ Kiếp kỳ, khi hắn nghe được lời truyền lại này, chắc chắn sẽ là gϊếŧ tu sĩ của cả một toà thành, lấy linh mạch, huyết tế triệu hồi ma thần nghe lệnh của hắn.”

“Ta cũng đoán như vậy.” Vân Dung Thanh nói.

Tạ Thuật hồi lâu mới phản ứng lại, khen một cách nhạt nhẽo: “Vậy các ngươi còn rất thông minh.”

Một thứ gì đó chắc chắn sẽ xuất hiện trong nghi thức huyết tế, về phần nó là gì, cần phải hỏi Trần An ở kiếp trước ... hoặc hỏi Trần An ở kiếp này.

Gϊếŧ một trăm con cổ, một ngàn con cổ, không bằng gϊếŧ chết cổ vương sau khi dưỡng cổ.

Vân Dung Thanh thầm nghĩ.

Sau đó, y nghe thấy Từ Uyên Thanh thấp giọng nói: "Không biết ai đã nói với họ những lời này. Việc không nên xảy ra lại xảy ra rồi."

Vân Dung Thanh nhìn vết máu còn chưa đông cứng hoàn toàn trên tế đàn, lại nhìn Từ Nguyên Thanh một thân y phục tuyết trắng, ẩn chứa trong đáy mắt một tia cảm xúc nhất thời hóa thành trầm tĩnh.

Sau đó, y trả lời trong lòng.

Ồ.

Y sinh ra để gϊếŧ người, chứ không phải để cứu người.

Muốn cứu người, y cũng sẽ chỉ cứu một người mà thôi.

Một lúc lâu sau, Vân Dung Thanh có chút uỷ khuất nói trong lòng —— Thật ra, cũng không hẳn là không thể.

Từ Uyên Thanh muốn y cứu ai, y liền cứu người đó.

Hành thiện tích đức.

Y hành chính là Từ Uyên Thanh thiện, tích chính là Từ Uyên Thanh đức.