Chương 5.1

Lần này Tạ Thuật đến, ngoài việc xem thương thế của Vân Dung Thanh, việc còn lại là cùng bọn họ đi đến từng hoa đào.

“Tuy rằng ta là một y tu, nhưng mà ta cũng khá giỏi trong việc đánh…?”

Đây là một câu Tạ Thuật thường xuyên treo ở bên miệng.

Đại khái là, khi là Trúc Cơ sơ kỳ nhưng đánh không lại Luyện Khí kỳ đại viên mãn, lại như là đường đường tu sĩ Nguyên Anh, khi bị mấy tên tiểu tu sĩ Kim Đan vây công, có thể vừa chạy vừa đánh.

Hoặc lại như là, khổ luyện nhiều năm, chỉ để luyện bộ pháp đến cực hạn, lợi dụng nó để chạy trốn.

Sau khi nhớ lại một chút chuyện xưa, Vân Dung Thanh rất chân thành trả lời: “Nếu Tạ đạo hữu có năng lực như vậy, thế thì nhờ đạo hữu chiếu cố ta một chút.”

Phàm là những người quen biết Tạ Thuật một thời gian dài, phần lớn sẽ không nói ra những lời như vậy.

Người bình thường cũng sẽ khiêm tốn một hai câu, không đáp lại những lời tâng bốc như vậy.

Cơ mà, Tạ Thuật là người bình thường ư?

Tạ Thuật hắn vừa thích ăn lại vừa thích chơi, ngày xưa lúc nói những lời này đều bị Từ Uyên Thanh và Hoắc Trầm lật tẩy.

Khi hắn nghe thấy Vân Dung Thanh nói, lập tức xua xua tay nói: “Đều là chuyện nhỏ .”

Từ Uyên Thanh nghe thấy những lời dõng dạc, không biết xấu hổ của Tạ Thuật, đưa mắt nhìn thoáng qua hắn.

Bị Từ Uyên Thanh nhìn như vậy, Tạ Thuật tức khắc bình tĩnh lại, vội vàng “ha ha” cười hai tiếng.

Trong nháy mắt lại đối mặt với ánh mắt Thương Vân Dung, đầu óc hắn lại nóng lên, xúc động nói: "Ta thiện chiến như vậy, đương nhiên phải dựa vào ta."

Thật ra là…

Thật ra là tại vì gương mặt Vân Dung Thanh có sức mê hoặc quá lớn, trước kia hắn chưa bao giờ thấy Từ Uyên Thanh có biểu tình như vậy.

Cho dù trời có sập xuống, Từ Uyên Thanh cũng sẽ không cầu cứu.

Cùng một gương mặt, muốn Từ Uyên Thanh lộ ra chút yếu ớt, không khác gì muốn đòi mạng.

Không đúng không đúng, hắn cũng không phải tên rắn độc Hoắc kia.

Tạ Thuật ở trong lòng lẩm bẩm hai tiếng “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn”, chân thành xoay chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm nhìn Từ Uyên Thanh thêm vài lần, trong lòng lập tức bình tĩnh trở lại.

Phi lễ chớ nhìn.

Tên Vân Dung Thanh này quả nhiên có độc.

Lúc ban đầu hắn đoán quả nhiên không sai, nhưng hẳn là không quá độc.

Tạ Thuật hừm một tiếng.

Hắn nhất định phải giữ vững lập trường.

“Đi thôi.” Từ Uyên Thanh nói.

Khi hắn đứng dậy, Tạ Thuật theo sau, theo bản năng tránh xa Vân Dung Thanh.

Rất nhanh, Vân Dung Thanh mang theo vài phần tò mò hỏi: “Tạ đạo hữu là muốn đi đằng trước sao?”

Một lát sau, khi hai người bọn họ mới ra khỏi phòng, Tạ Thuật đã chạy càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã chạy đến cửa viện.

Tạ Thuật nghe tiếng bước chân, lập tức quay đầu nhìn lại. Ánh mắt hắn lướt qua bả vai hai người đang cùng nhau bước đi, hai người tướng mạo giống nhau, thân hình xấp xỉ, đi cùng một chỗ, giống như một cặp song sinh vậy. Nếu không phải là người quen, chắc chắn hắn sẽ nhầm Từ Uyên Thanh và Vân Dung Thanh.

Khi Tạ Thuật còn đang suy tư đứng ngoài cửa viện, liền nghe thấy những người khác của Thiên Diễn Tông hô lên: “Từ sư huynh.”

“Từ sư huynh?”

“Sao lại có hai Từ sư huynh thế này?” Các đệ tử Thiên Diễn Tông bắt đầu thầm thì, có người nhìn lại, do dự nói: "Hẳn là... không phải đâu?

“Đến, đến, đến đây, ta và các người đánh cược một ván, xem xem vị nào mới là Từ sư huynh, được không?” Tạ Thuật vỗ tay nói, dáng vẻ nhiệt tình xem náo nhiệt, một chút cũng không phiền. “Ta lấy một trăm linh thạch cùng các ngươi đánh cược, các ngươi ai đoán đúng, một trăm linh thạch này chính là của ngươi đó.”

Tạ Thuật hô: “Mau mau đến xem.”

Ngày thường Từ Uyên Thanh ở Thiên Diễn Tông đối xử với mọi người đều ôn hoà nhã nhặn, nhưng những tiểu đệ tử ở đây cũng tuyệt đối không dám trước mặt hắn đánh cược ván này với Tạ Thuật, trong khoảng thời gian ngắn, không khí đột nhiên yên tĩnh vô cùng.

Ta Thuật đi lượn một vòng, kéo Trần An từ sau cùng ra.

Trần An bị lôi ra, sững lại một lúc, thần sắc có chút nghi hoặc.

Nghe thấy Tạ Thuật nói, biểu tình của hắn thực mau khôi phục bình thường, thật cẩn thận mà quan sát Từ Uyên Thanh và Vân Dung Thanh.

Sau một lúc lâu, hắn hành lễ với Từ Uyên Thanh nói: “Từ sư huynh.”

Những đệ tử khác mắt trông mong nhìn, nhỏ giọng hỏi: “Cho nên, Trần An sư huynh đã đoán đúng rồi?”

Ngay cả Trần An cũng nhìn về phía Từ Uyên Thanh.

Từ Uyên Thanh ôn hòa nói: “Đoán đúng rồi.”

“Vị đạo hữu này tên là Vân Dung Thanh, là…”

”Là khi ta đi theo đám ma tu vào sáng nay gặp được.”

Trần An yên lặng lui về phía sau nửa bước, lại bị Tạ Thuật giữ lại, nhét vào tay một trăm linh thạch, hào phóng nói: "Một trăm khối linh thạch là của đệ, Trần sư đệ."

Thiên Diễn Tông có người tò mò hỏi: ”Thế vì sao Vân đạo hữu và Từ sư huynh lớn lên giống nhau như vậy?”

“Có lẽ là kiếp trước có duyên, mới khiến Từ đạo hữu nhặt được ta.” Vân Dung Thanh cong môi, nhẹ giọng nói.

Có đệ tử nói: “A, ta nhớ ra rồi, Vân đạo hữu chính là người buổi sáng bị thương được Từ sư huynh ôm trở về.” Lúc ấy quá mức vội vàng, rất nhiều người đều không thấy mặt Vân Dung Thanh, tự nhiên cũng sẽ không biết hắn thế nhưng lại lớn lên giống Từ Uyên Thanh như thế. “Vậy thương thế Vân đạo hữu…”

Tạ Thuật khẳng định nói: “Có ta ở đây, còn lo lắng cái gì? Nhất định là sẽ không có việc gì.”

Thiên Diễn Tông lần này phái đệ tử đi rèn luyện, nếu như không gặp ma tu, bọn họ vốn nên rèn luyện thêm một đoạn thời gian nữa.

Bây giờ gặp ma tu, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Kim Đan, một đám đệ tử Trúc Cơ không có khả năng ngăn cản được. Từ Uyên Thanh là người dẫn đầu, hắn đã truyền linh tấn cho trưởng lão tông môn, chỉ cần một thời gian ngắn nữa sẽ có người đến đón đệ tử tông môn về.

Từ Uyên Thanh đi đến, đối diện Trần An nói: “Trần sư đệ, các sư đệ sư muội còn lại liền làm phiền đệ chiếu cố họ, trưởng lão rất nhanh sẽ đến đây đón người.”

Trần An nhìn về phía Từ Uyên Thanh. Do dự một chút, ánh mắt của hắn lặng lẽ dời đến người đứng bên cạnh Từ Uyên Thanh, lại vừa vặn bắt gặp một đôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt. Vân Dung Thanh mặc một bộ xiêm y tuyết trắng, đôi mắt trong suốt xinh đẹp như hắc diệu thạch, nhưng trong mắt Trần An, lại giống như Tu La gϊếŧ người không nháy mắt dưới địa ngục.

“Được… Từ sư huynh, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt những người khác.” Trần An đáp ứng.

Hắn nhìn theo ba người Từ Uyên Thanh rời đi, bàn tay giấu trong tay áo khẩn trường nắm chặt mới từ từ buông ta, lòng bàn tay đồ đầy mồ hôi lạnh.

……

“Tông môn của Từ đạo hữu cách nơi này không xa phải không?” Trên đường, Vân Dung Thanh biết rõ mà cố tình hỏi.

Tạ Thuật thuận miệng đáp: “Đương nhiên, cưỡi thuyền mây một ngày có thể trở về, Thiên Diễn tông huynh cũng không biết sao? Huynh đến từ nơi nào…”

Y không biết Càng đan, Thiên Diễn Tông cũng không biết.

Có khả năng… Cả Từ gia y cũng không biết.

Vân Dung Thanh nhẹ giọng nói: "Ta đúng là đến từ một thị trấn hẻo lánh. Ngoại trừ họ Vân, trong thị trấn không có người có họ khác."

“Họ Vân, họ Vân?” Tạ Thuật rốt cuộc nhớ ra tại sao thấy tên Vân Dung Thanh quen thuộc như vậy, hắn nhớ rõ trước kia Từ Uyên Thanh từng một lần dùng cái tên giả này.

Nghĩ đến đây, Tạ Thuật quay đầu nhìn về phía Từ Uyên Thanh, đột nhiên nháy mắt một cái, ý tứ muốn biểu đạt đều ở trong ánh mắt.

Trong thôn nhỏ tất cả đều họ Vân, còn có Vân Dung Thanh có dung mạo tương tự Từ Uyên Thanh…

Chỉ tiếc, Từ Uyên Thanh chỉ liếc mắt nhìn Tạ Thuật một cái, liền dời ánh mắt đi.

Vân Dung Thanh không biết hỏi: “Tạ đạo hữu, đôi mắt huynh làm sao vậy?”

Tạ Thuật nháy mắt một hồi lâu, cũng không thấy Từ Uyên Thanh có bất kỳ phản ứng gì, chỉ có thể bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thay huynh đệ nhà mình hỏi: “Thật ra, huynh biết không?”

“Mẫu thân Từ Uyên Thanh họ Vân.”

Vân Dung Thanh nói: “Từ đạo hữu đã nói với ta.”

Tạ Thuật trong lòng muốn quỳ, tiếp tục lên tiếng hỏi: “Huynh đã nghe qua cái tên Vân Thường này bao giờ chưa?”