Chương 4: Đồ ăn ngon

Editor: Selina

“Nha nha, bộ dáng thì không lớn lắm, tính tình còn không nhỏ đâu, nếu không phải nhà ngươi thiếu tiền của ta, ta còn lười đến nhà ngươi.” Phúc thẩm phỉ nhổ, quay đầu bỏ đi.

Chờ nàng đi xa, Điền thị kéo Mạch Nha qua, mang theo tức giận nói: “Ngươi sao có thể cùng người lớn nói chuyện như vậy, Phúc thẩm giúp nhà ta không ít lần, chỉ là miệng nàng nói chuyện khó nghe một chút, nhưng làm người rất tốt, về sau không được nói chuyện không lớn không nhỏ như thế nữa!”

“Nga, đã biết, chúng ta mau đi ăn cơm thôi!”

“Ai, ta không ăn, các ngươi ăn đi,” Điền thị thở dài, đi về phía nhà chính, lại ngồi ở đó nhìn chằm chằm bài vị Điền phụ.

Mạch Nha yên lặng nhai bánh bắp, suy nghĩ một hồi, hỏi Đông Sinh, “Ca, nhà ta rốt cuộc thiếu bao nhiêu tiền?”

Đông Sinh cúi đầu, nói ra một câu dài: “Ngươi đừng hỏi thiếu bao nhiêu tiền, tất cả có ca ca lo, ngươi không cần nhọc lòng.”

“Ca, ta sao có thể kông nhọc lòng, thiếu nợ là chuyện của cả nhà chúng ta, sao có thể để ngươi một mình gánh vác? Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, ngươi đừng suy nghĩ buồn rầu ở trong lòng, như thế cũng không giải quyết được việc a!”

Đông Sinh đương nhiên biết không giải quyết được việc gì, nhưng muội muội không phải mới tỉnh lại mới có mấy ngày thôi sao, hắn không nghĩ làm nàng phiền lòng. Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của nàng, đang trông mong trừng mắt hắn, nếu tiếp tục không nói cho nàng, chỉ sợ cũng không được.

“Kỳ thật… Kỳ thật cũng không nhiều lắm, chúng ta thiếu người trong thôn, đại khái mười lượng. Thiếu nhà cữu cữu thêm năm lượng bạc, ách, ngươi đừng lo lắng, chờ thu hoạch cây cải dầu, ta cũng có thể còn một chút thời gian, ta lại vào núi bắt chút gà rừng thỏ hoang gì đó, rồi mang lên trấn trên bán da lông, cũng có thể kiếm thêm chút tiền.”

Trong lòng Mạch Nha đắn đo chủ ý của hắn, dường như đều không thể giải quyết hiện trạng. Bất quá, trước mắt nàng còn không nghĩ đến biện pháp kiếm tiền, thôi thì đi một bước tính một bước đi.

“Chúng ta từ từ tới, dù sao còn có một tháng, tổng có thể nghĩ được biện pháp.”

Ăn qua cơm trưa, Mạch Nha rửa tốt chén bát. Điền thị đại khái là bởi vì lời nói kia của Phúc thẩm, khiến trong lòng nàng không thoải mái, vẫn luôn rầu rĩ không mở miệng nói chuyện. Mạch Nha đem nàng kéo dài lên trên giường nghỉ ngơi.

Đông Sinh ngồi ở trong viện đan lưới đánh tôm, Mạch Nha giúp đỡ tách tre thành phiến để làm rào tre, về sau còn để nhốt gia cầm lại.

Một canh giờ sau, lưới đánh tôm đại công cáo thành. Lưới là dùng những thanh tre nhỏ đan thành, đáng tiếc không có sa võng, bằng không sẽ nhẹ rất nhiều. Mạch Nha lại lấy tới một cây gậy trúc tầm hai mét cột vào trên lưới, sau đó là đem đi dùng được.

Chờ làm xong nàng đã không chờ nổi muốn mang đi thử. Kiếp trước nước sông đều bị công nghiệp ô nhiễm, ngay cả nước ở nông thôn cũng không ngoại lệ, động vật thuỷ sản tự nhiên ít đến đáng thương, đa phần đều là nuôi dưỡng.

Nhưng nơi này không giống, không có một chút ô nhiễm từ công nghiệp, phòng trước phòng sau của nhà nàng có không ít sông nhỏ mương nhỏ, nhất định có thể thu hoạch không ít.

Huynh muội mỗi người một tay, Đông Sinh khiêng lưới tôm, Mạch Nha cõng giỏ tre, ra đến ngoài thì chốt cửa lại.

“Ca, đi nhanh đi, bằng không đến chậm thì vớt không được” Mạch Nha chạy vội ở phía trước, giống như tiểu hồ điệp xinh đẹp xuyên qua từng ngọn cỏ.

Đông Sinh thấy nàng cao hứng vui sướиɠ, cũng cao hứng theo. Sau khi muội muội mất trí nhớ, thật là không giống ngày trước, có lẽ quên đi chuyện đã qua đối với nàng cũng là chuyện tốt: “Ngươi đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận ngã, hiện tại vẫn còn sớm mà, sẽ không thể không vớt được đâu.” Ngoài miệng nói đừng nóng vội, nhưng bước chân hắn so với ai khác đều nhanh hơn, sát đuổi theo sát Mạch Nha.

Chỉ lát nữa thôi sẽ vớt được thứ tốt, đúng như Mạch Nha nói, địa phương không có ô nhiễm, sản vật phong phú cực kỳ, tùy tiện vứt một lưới xuống, cũng có thể vớt lên không ít cá tôm nhỏ linh tinh, còn có cả một chút con vật nàng không biết tên.

Mạch Nha thật hối hận vì không mang nhiều giỏ tre, để đem tôm trứng cùng cá tách ra riêng.

“Nha Tử, đừng nhặt mấy con tôm lớn có vỏ màu đỏ, đem nó ném hết đi.” Đông Sinh nói với Mạch Nha đang vặt râu tôm.

“Tại sao lại ném đi, tôm hùm đất ăn rất ngon, ném rất đáng tiếc.” Nàng cẩn thận né tránh cái càng lớn, đem chúng nó vớt lên bỏ vào trong giỏ. Nàng nghĩ tôm hùm đất nếu làm kho tàu, lại thêm một chút ớt khô cho dậy mùi thì chắc chắn sẽ rất thơm. Xuyên qua mấy ngày nay, trong bụng nàng một chút nước luộc đều không có, đã sớm thèm muốn chết.

“Nó không có gì ăn ngon, đều là vỏ, thịt cũng không nhiều lắm, nấu lên cũng không thể ăn, tanh hôi tanh hôi.”

“Ai nha, ca ca yên tâm đi, ta bảo đảm có thể nấu ra đồ ăn ngon.” Chỉ có một giỏ tre, nàng đành phải đem cá tôm đặt ở cùng nhau.

Đông Sinh lại mang nàng đi qua một đoạn mương nhỏ khác, chờ đến khi về tới nhà, giỏ tre đã tràn đầy.

“Ca, đêm nay ta làm canh cá nhé, dùng cá lớn làm canh cá, cá nhỏ thì muối lên phơi khô làm thành cá khô ăn. Tôm hùm đất ta sẽ làm kho tàu, mặt khác tôm nhỏ, cũng phơi khô, ngươi có chịu không?” Nàng hưng phấn lên kế hoạch.

Đông Sinh đã bị nàng cảm nhiễm, tươi cười cũng nhiều lên: “Tùy ngươi, đều giao cho ngươi.”

Đến khi đi tới cửa, đông Sinh bỗng nhiên dừng lại bước chân, nhìn thiếu niên từ đối diện đi tới.

Hoàng hôn chiếu trên mặt hắn, nhan sắc hồng hồng, rất là đẹp. Hắn mặc quần áo ngắn màu xám, tóc dùng mảnh vải buộc ở sau đầu, trong tay còn xách theo con thỏ.

“Nguyên Thanh, ngươi sao lại tới đây?” Đông Sinh hướng thiếu niên kêu lên.

Mạch Nha có chút không rõ, đây không phải là thiếu niên nàng buổi sáng rình coi sao? Hắn như thế nào sẽ ở đây? Mạch Nha cảm thấy tâm chính mình bang bang loạn nhảy, mặt cũng đỏ, trời ạ! Ở thời không kia, nàng đều đã thành niên, hiện tại xuyên đến nơi này, sao còn nhìn thiếu niên mà mặt đỏ cơ chứ.

“Ta hôm nay lên núi săn thú, đưa chút lại đây cho ngươi” Thanh âm thiếu niên rất trầm thấp, có chút thành thục hơn so với tuổi.

Không biết vì cái gì Mạch Nha cảm thấy nghe rất gợi cảm, rất có mị lực.

Đông Sinh không chú ý tới nàng ngượng ngùng, chỉ nghĩ nàng đang mất trí nhớ, nên giới thiệu với nàng, nói: “Mạch Nha, hắn là Lý Nguyên Thanh.” Hắn giới thiệu rất đơn giản, cũng may năng lực phân tích của nàng đủ mạnh, đại khái đoán được hai người là bạn chơi cùng từ nhỏ, là mông nhỏ trần trụi lớn lên cùng nhau.

Lý Nguyên Thanh cũng không hé răng, hướng nàng gật gật đầu, thấp giọng nói: “Ta đi về đây!” Nhìn dáng vẻ của hắn là chuyên môn tới tặng đồ.

Mạch Nha trong lòng hoảng hốt, nắm ống tay áo Đông Sinh. Cũng không biết Đông Sinh là minh bạch ý tứ của nàng hay là vốn dĩ hắn cũng muốn nói như vậy, liền nghe hắn hướng Lý Nguyên Thanh nói: “Cơm nước xong lại đi, ta cùng Mạch Nha mới vừa đánh cá tôm trở về, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn bữa ăn ngon.”

Lý Nguyên Thanh sửng sốt, nhìn nhìn Mạch Nha, lại nhìn nhìn Đông Sinh.

Mạch Nha sợ hắn đi về, vội nói: “Nguyên thanh ca, một lát lưu lại ăn cơm đi!”

Nàng thốt ra lời này xong, Đông Sinh cùng Lý Nguyên Thanh đều ngơ ngẩn.

Mạch Nha nghĩ thầm hỏng rồi, có phải hay không nàng nói sai cái gì?

Không thể a, Lý Nguyên Thanh cùng ca ca là bạn chơi cùng, nàng kêu Nguyên Thanh ca, chẳng lẽ không đúng sao?

“Ca, các ngươi làm sao vậy?”

Đông sinh xấu hổ, sau đói nghĩ lại thấy cũng đúng, muội muội mất trí nhớ, không nhớ một số sự tình cũng là bình thương: “Không sao cả… Nguyên thanh, vào nhà đi!”

Lý Nguyên Thanh cũng không chối từ, dù sao hắn trước kia cũng thường xuyên tới nhà chơi. Khi đi qua bên người Mạch Nha, nhìn nàng một cái, nghĩ đến lúc Mạch Nha không thành với đối tượng xem mắt, hắn mặt đỏ không ngừng nhìn nàng một cái.

Đông Sinh từ trong tay hắn tiếp nhận con thỏ, đi được vài bước, phát hiện người không theo kịp, quay đầu lại nói: “Các ngươi còn chần chừ gì nữa, còn không mau vào nhà!”

“Nga, tới liền đây” Lý Nguyên Thanh trả lời, chạy mau hai bước, đuổi theo hắn.