Chương 3: Người đến khiến ta tức cái l*иg ngực

Editor: Selina

Đông Sinh cũng không quản nàng, trước kia khi Điền thị không ở nhà, muội muội cũng nấu cơm, nhưng chẳng món nào ăn ngon cả.

Hắn đem cây tre đặt ở trong viện, đợi lát nữa lấy khảm đao chặt bỏ chạc cây, sau đó mới có thể chặt thành từng cọc tre.

Mạch Nha hái hương xuân xong, đặt ở trong viện, nói: “Ca, ca chặt nhiều cây tre một chút, nếu ấp được gà con, sợ là sẽ không có đủ tre!”

“Ân, đến khi gần hết mùa hè ta lại đi chặt tiếp.” Đông Sinh đáp.

“Vậy lại làm một cái lưới đánh tôm, đến khi chạng vạng, chúng ta đi kéo tôm được không?”

Đông Sinh ngẩng đầu, thấy nàng cười mi mắt cong cong, tâm tình của mình cũng trở nên tốt hơn, hắn dùng sức gật đầu: “Làm nào, ca sẽ đan cho ngươi một cái lưới đánh tôm luôn”. Đông Sinh là là một hán tử có tâm hồn khá tinh tế, Điền phụ mất sớm, hắn từ rất nhỏ đã hiểu được cuộc sống nhà nông, này đó chỉ là tiểu ngoạn ý, nơi nào làm khó được hắn.

Mạch Nha nhặt xong hương xuân, lại đem lá măng tây cắt nát, quấy cùng cám bã, dùng chậu đưa đến phòng sau. Nhìn mấy con ngỗng nhỏ màu vàng nhạt đi lên đoạt đồ ăn, nàng thiệt tình cười. Chăn xong ngỗng, nàng lại đem vỏ măng tây tước ra, dùng nước sôi trụng sơ hương xuân, giữa trưa đem hai loại rau này làm rau trộn, như vậy là đủ rồi.

Chờ nàng đem bột ngô vào nồi, đang chuẩn bị nấu cháo, Điền thị cầm rổ đã trở lại.

“Nương, ngươi đổi trứng gà à?” Đông Sinh đứng lên, duỗi tay tiếp nhận rổ trong tay Điền thị.

Mạch Nha từ trong phòng bếp bưng nước cho nàng uống.

Điền thị nghỉ ngơi một chút nói: “Đổi được rồi, mợ ngươi không ở nhà, cữu cữu ngươi liền cho ta đổi 30 cái trứng gà, về sau có thể ấp ra 30 con gà con!”

Đông Sinh buồn buồn, lại đi tước cây trúc.

Mạch Nha cầm trứng gà nhìn kỹ: “Nương, trứng gà này đều có thể ấp ra gà con sao?”

Điền thị lắc đầu: “Sao có thể đều ấp hết được, còn trứng bị chết, trước cứ cho nó ấp, chờ thêm mấy ngày thì dùng đèn chiếu vào, nếu có thể ấp ra 25 con gà con đã là không tồi!”

“Nga, gà mái nhà ta hiện tại có thể ấp trứng không?” Không nghe nó thầm thì kêu, cũng không thấy nó cả ngày chỉ nằm ở trong ổ không ra, phỏng chừng là nó không có muốn mang theo gà con.

“Không sao, mỗi ngày ta để vào trong ổ mấy cái trứng gà, không quá hai ngày, nó liền muốn ấp” Điền thị đứng lên, đem rổ trứng cầm lên nhà chính.

Mạch Nha cũng về phòng bếp nấu cơm, thuận tiện hỏi: “Nương, cữu cữu không giữ ngươi ở lại ăn cơm?” Trước kia nàng đều không nhớ rõ, theo lý thuyết, thân thích chẳng phải là nên lưu lại ăn cơm sao?

Đông Sinh cúi đầu, nhanh nhẹn tước thêm một nửa cây tre: “Hắn không tìm ta đòi nợ liền không tồi, làm sao có thể mời nương ăn cơm!”

“Đông Sinh, đừng nói bừa, cữu cữu ngươi cũng là có chuyện” Điền thị từ nhà chính ló đầu ra, khiển trách hắn nói.

Ngần ấy năm, tình huống trong nhà vẫn luôn không tốt. Bởi vì hai mẫu đất kia, xác thật thu không được bao nhiêu lương thực. Lúc trước khi Điền phụ mất, Điền gia đã mượn không ít nợ bên ngoài. Hiện giờ, có thể sống tạm, có cơm ăn liền không tồi.

Điền thị ca ca kêu Hồ Đại Xuyên, người là không tồi, nhưng lại nhát gan sợ lão bà. Hồ thị không chỉ tính tình lớn mà còn rất dữ dằn. Hơn nữa Điền thị thường xuyên chạy tới mượn này mượn kia, nàng sớm thấy phiền toái. Lúc này cũng là Hồ Đại Xuyên ở nhà, bằng không Điền thị làm sao có thể đổi được gà, càng miễn bàn tới việc lưu lại ăn cơm.

Mạch Nha cũng không biết nguyên do trong đó, vì dù sao nàng cũng mất trí nhớ. Nàng xoay người về phòng bếp, không quá một lúc, cháo bắp đã nấu xong, nàng lại ở cạnh nồi làm mấy cái bánh bột ngô.

Măng tây cùng rau hương xuân, dùng muối bóp nhẹ, cắt thêm xíu ớt khô, lại xối thêm một chút dầu mè, chờ nàng trộn đều mọi thứ, Điền thị đã nghe thấy mùi thơm: “Mạch Nha, ngươi làm gì đấy, sao thơm như vậy?”

Đông Sinh đương nhiên cũng ngửi thấy, bất quá hắn không hé răng.

“Nương, đã đến giữa trưa rồi, rửa tay ăn cơm thôi.” Mạch Nha đem rau trộn mang đến trong viện, bánh bột ngô nóng hầm hập cũng cùng nhau bưng ra, lại cho mỗi người một chén cháo bắp đầy.

Người dân ở thời đại này, trừ bỏ cháo bắp thì vẫn là cháo bắp, bắp đã hoàn toàn trở thành món chính.

Mạch Nha đoán nếu cứ ăn như vậy, có lẽ sau này cũng chẳng còn cháo bắp để mà ăn.

“Nương, lương thực năm trước của nhà ta đâu?” Mạch Nha biết bọn họ cũng trồng lúa nước, nhưng trong nhà ngay cả bóng dáng của một chút gạo đều nhìn không tới.

Điền thị có chút bất đắc dĩ thở dài, sợ nói sai chọc nữ nhi thương tâm: “Lương thực trừ bỏ để nộp thuế, cũng chẳng còn thừa lại cái gì, chúng ta nơi này đất xấu, lúa thu ít, ta có thể không đói bụng chết, đã là rất tốt rồi.”

Ba mẹ con đang nói chuyện, ngoài cửa lớn đi vào một bà nương sạch sẽ mập mạp như bánh bao.

Điền thị chạy nhanh đứng lên, đem ghế đẩu nhỏ của chính mình nhường ra, hô: “Này không phải hắn Phúc thẩm sao, ngươi tới có chuyện gì?”

Phụ nhân béo cũng không khách khí, đặt mông ngồi ở ghế của Điền thị, oai mi mắt lé nói: “Cả ngày nhà các ngươi đều ăn cái này? Cũng quá keo kiệt đi, trách không được Tạ gia tiểu tử không muốn cùng các ngươi kết thân. Nếu là ta, ta cũng không làm. Điền gia lúc Mạch Nha thỉnh đại phu lại tốn không ít bạc đi, ngươi mượn tiền nhà ta, định khi nào thì trả đây?”

Điền thị khẩn trương chân tay luống cuống: “Hắn à, chúng ta có thể vào nhà nói chuyện không?” Nàng rất sợ bọn nhỏ nghe thấy.

Phúc thẩm lại lên tiếng nói nói: “Chỉ còn một tháng thôi, ta tới nhắc nhở ngươi một tiếng, đừng đến lúc đó lại nói không có tiền. Nhà ngươi khó khăn, ta cũng biết, nhưng thời buổi này nhà ai không khó khăn? Lương Tài nhà ta năm nay muốn nói chuyện định thân, không có tiền thì là sao lây vợ!”

“Vâng vâng, ngài nói rất đúng, đến cuối tháng ta nhất định đem tiền còn lại trả, sẽ không để các ngươi sốt ruột:” Điền thị đứng ở một bên, cười nịnh nọt, nàng đang thiếu tiền, muốn đem lời hay nói với người ta.

“Được rồi, ta tới để cùng ngươi nói một tiếng, không phải ta nói ngươi, nghe nói thúc bá lão Điền ở huyện thành đều mở cửa hàng, nhà hắn dư dả như vậy, ngươi sao không đi nhà hắn mượn. Nam nhân nhà ngươi chết sớm, hắn chiếu cố các ngươi cũng là điều đương nhiên.” Phúc thẩm bỏ xuống tư thế hùng hổ doạ người, từ ngữ nhẹ nhàng nói.

Đạo lý này Điền thị sao có thể không biết, nhưng người ta không để ý tới bọn họ là bà con, ngươi còn có thể tìm tới tận cửa hay sao.

Đông sinh cúi đầu giận dỗi, kỳ thật hắn rất muốn đem cái bà béo này tống cổ ra ngoài, nhưng ai kêu bọn họ đang thiếu tiền nhà người ta, bắt người tay ngắn a.

Mạch Nha thấy vẻ mặt Điền thị không nhịn được, vội lôi kéo tay nàng, đem nàng kéo ra phía sau, ưỡn cao bộ ngực, nói với Phúc thẩm: “Thím, nhà ta mượn tiền của ngươi, nhất định sẽ trả lại ngươi, nhà ta đều ở đây, ngươi còn sợ chúng ta chạy lên thành hay sao?”

Phúc thẩm híp mắt nhỏ, nhìn Mạch Nha từ trên xuống dưới, đôi mắt lập tức sáng lên: “Ai da, ta nói Điền gia, Mạch Nha nhà ngươi lớn lên càng xinh đẹp, chờ thêm mấy năm nữa khi nàng gả đi thì đòi nhiều chút sính lễ, còn sợ ngày tháng trôi qua không tốt hay sao?”

Điền thị đang muốn nói chuyện, bị Mạch Nha ngăn lại, “Ta gả chồng, đó là việc nhà ta, không cần ngươi nhọc lòng!”