Chương 31: Nghĩ cách kiếm tiền

Editor: Selina

Chương 31: Nghĩ cách kiếm tiền

Bốn phía tụ tập không ít người vây xem, nhỏ giọng nghị luận.

Khuôn mặt Hoành Thành Công trướng lên y hệt gan heo, không đợi hắn mở miệng mắng chửi, Mạch Nha giành trước một bước nói tiếp: “Hoành chưởng quầy, ngươi làm trò như vậy trước mặt nhiều người, nhục mạ ta một tiểu nữ oa trói gà không chặt, ngài không cảm thấy mất thể diện sao? Hay là ngài muốn cho bá tánh toàn thành đều biết Hoành lão bản là một kẻ ỷ thế hϊếp người, là người dã man không nói đạo lý? Kể từ đó, chỉ sợ càng không có ai dám đến cửa hàng ngài!”

Hoành Thành Công giống như bị lập tức đánh tỉnh, bừng tỉnh hiểu được. Đều do hai cái hài tử xui xẻo phía sau xúi giục, nếu không phải bọn họ xúi giục, hơn nữa hắn cũng đang tức giận hồ đồ, thì hắn làm sao có thể đem người ngăn lại bên đường.

Lúc này, hắn bị người bên đường mắng á khẩu không trả lời được, mặt mũi đã sớm rớt hết.

Hoành Quế Cần thấy cha bị Mạch Nha nói chuyện không phản bác lại được, vội tiến lên một bước nói: “Điền Mạch Nha, ngươi đừng cho là ta không hiểu được trong lòng ngươi nghĩ cái gì. Ta nói cho ngươi, ngươi là si tâm vọng tưởng, chỉ là kẻ nằm mơ thôi!” Nàng rốt cuộc cũng xé xuống mặt nạ, lộ ra tư thái của một người đàn bà đanh đá với Mạch Nha. Nàng còn nhớ rõ một năm trước, nàng thấy nha đầu này một lần ở học đường của Tạ Văn Viễn. Khi đó nàng chỉ cần nhiều lời vài câu, Mạch Nha liền khóc hoa lê đái vũ.

Mạch Nha thật ra có chút đồng tình với vị Tạ Văn Viễn này. Chỉ sợ về sau hắn trôi qua từng ngày đều là khổ sở đấy haha. Bất quá, kia cũng không liên quan gì đến nàng, bị một nhà chó điên ngăn đón, nàng hiện tại chỉ nghĩ nhanh nhanh về nhà, còn có nhiều việc phải làm nữa đấy.

“Ca, chúng ta về nhà đi, Trần chưởng quầy, ngày khác ngươi đi một chuyến đến Du Thụ thôn đi, ta mời ngươi ăn canh măng. Bất quá ngươi phải phụ trách mang gà mái tới, bằng không thì không có gì để hầm đâu!”

Trần chưởng quầy vẫn còn ngạc nhiên từ khi nàng vừa mới thao thao bất tuyệt, nghe thấy nàng kêu tên hắn, vội gật đầu: “Nga, ta đây buổi chiều ngày mai liền đi, vừa lúc ta muốn đi xem phong cảnh ở nông thôn!” Kỳ thật hắn đã sớm nghĩ đi đến Điền gia một chuyến, trực giác nói cho hắn, cùng Điền gia làm tốt quan hệ là chuyện rất quan trọng.

Đông Sinh không hề để ý tới Hoành Thành Công, giơ lên cái roi, con lừa liền cất bước.

Hoành Thành Công khí thế vốn dĩ đã giảm, bị khí thế này chấn động, ngoan ngoãn thối lui đến một bên, trơ mắt nhìn Điền gia đi xa “Hừ, ngươi ngày mai đi, ta cũng đi.”

Trần chưởng quầy ngạc nhiên.

Hoành Bảo ngăn lại lão cha: “Cha, ngài không thể đi, bọn họ là người nghèo, chúng ta đi tìm bọn họ làm gì? Không bằng chúng ta đem đầu bếp tửu quán thay đổi, từ bên ngoài lại thỉnh thêm một người nữa trở về. Nàng bất quá chỉ là cái cô nương hương dã trong thôn, trong đầu bất quá có thêm mấy cái tiểu tâm tư, chúng ta còn sợ đấu không lại nàng sao?”

Hoành Quế Cần cũng nói: “Đúng vậy, tôm hùm đất kia đều là người nghèo ăn, bán tiện nghi như vậy, Trần gia bên kia cũng kiếm không được mấy đồng tiền, chúng ta hà tất phải chấp nhặt với bọn họ.”

Hoành Thành Công tức giận nửa ngày, trừng mắt nhìn Trần chưởng quầy: “Hừ, ngươi chờ, xem ta như thế nào đem tửu lâu vượt qua ngươi!” Nói xong, thở phì phì hồi cửa hàng.

Trần chưởng quầy lau mồ hôi, biết tỏng tính tình Hoành Thành Công, nhất định sẽ không đi Du Thụ thôn. Hắn lại thật sâu nhìn hướng đi của nhà Mạch Nha, càng thêm cảm thấy nha đầu này khó có thể nắm lấy. Trên đường về Điền thị cùng Đông Sinh vẫn tưc giận không thôi.

Chỉ có Mạch Nha mang một bộ dáng không sao cả, nàng còn đang suy nghĩ về việc bán sương sáo.

Nếu như bán đỗ giá cùng sương sáo, vậy thì quá đơn điệu. Về sau vừa phải tăng số lượng vừa phải tăng thêm nhiều loại nữa.

Bất quá nếu bán mỗi sương sáo người không nhất định biết ăn như thế nào. Không bằng dứt khoát làm luôn cả phần nước canh, bán theo từng chén, một chén sương sáo hai văn tiền. Nếu như đuổi kịp ngày mùa, người ta mua trở về liền có thể ăn ngay, bớt đi nhiều việc.

Nàng đem ý tưởng nói cho cho Điền thị.

Điền thị cân nhắc một chút, lập tức đem chuyện không thoải mái trên huyện thành quên đi: “Đúng rồi, nương sao không nghĩ tới. Nếu không chúng ta làm ra nhiều loại khẩu vị, biến đổi đa dạng. Vừa lúc hôm nay chúng ta mua vại sứ rồi, có thể có tác dụng ngay.”

“Nương, ngươi không phải cũng nói ta làm măng ăn ngon sao? Vậy ngày mai ta dùng măng lại làm ra đồ ăn mới, như vậy là chúng ta có thể bán ra mấy dạng đồ ăn rồi. Về sau ta lại chậm rãi nghĩ tiếp, bảo đảm càng ngày càng đa dạng.” Ánh mắt xinh đẹp của Mạch Nha lóe lên kích động: “Về sau, buổi sáng chúng ta sẽ đi bán, bán nhanh một chút, giữa trưa có thể trở về ăn cơm. Lúc đó nương cùng ca ca có thể cùng nhau đi bán, hắn đánh xe, như vậy ta cũng yên tâm một chút.”

Điền thị do dự: “Nhưng chúng ta đều đi rồi, trong nhà nhiều việc như vậy, một mình ngươi một người sao làm hết được!”

Không hiểu được vì cái gì, Mạch Nha bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Nương, chân Lý thẩm rốt cuộc thương thành dạng gì, có thể đi đường nữa hay không?”

“Cái này… Nương cũng không biết, cũng không nghe nói nàng bị ngã ở nơi nào. Tóm lại chính là nằm liệt, hơn nữa nằm liệt đã nhiều năm.” Điền thị nỗ lực nhớ lại: “Ta nghe nói chân nàng đau, những cái khác thật không biết gì.”

Mạch Nha ở trong lòng cân nhắc một sự kiện, có vài người bởi vì thương tâm quá độ, trong lòng cực kì bi quan, sẽ xuất hiện một loại biểu hiện giả dối. Rõ ràng chính mình không có việc gì, lại cho rằng mình đứng dậy không nổi, có khi bệnh trong lòng so với bệnh thân thể càng nghiêm trọng hơn nhiều.

Điền thị thấy nữ nhi không nói lời nào, lo lắng hỏi: “Sao, có gì không đúng sao?”

Mạch Nha vội lắc đầu: “Không có việc gì, nương, buổi chiều gọi ca ca bồi ta đi Nguyên Thanh gia một chuyến đi, ta muốn đi nhìn thêm một cái.”

Điền thị tuy rằng nghi hoặc, nhưng nhìn nữ nhi không muốn nói, nàng cũng không hỏi thêm nữa.

Bởi vì trở về hơi muộn, cơm trưa cả nhà tùy tiện chắp vá. Mấy ngày trước Nhị Nữu đưa trứng gà, cha Lâm Hổ lại cảm thấy nhà bọn họ qua Điền gia cơm rất ngượng ngùng, nên lại đưa tới một rổ trứng gà nữa. Người nhà quê chính là thuần phác như thế, ngươi đối hắn tốt một phân, hắn sẽ báo đáp lại cho ngươi cả hai phân.

Mạch Nha đi vườn rau cắt chút rau hẹ, làm hai cái trứng gà xào, đáng tiếc không có ớt xanh còn chưa có quả, đành phải dùng làm ớt đỏ làm ra vị cay. Măng tây rất mau đã già rồi, chỉ có thể xào ăn, đập chút lá tỏi vào cũng rất thơm. Món chính vẫn là cháo bắp, vừa ngon vừa nhanh!

Đông Sinh uống rối tinh rối mù, Mạch Nha lại nghĩ đến sự tình Lý thị, có chút thất thần.

Ăn xong cơm, Điền thị phụ trách rửa chén, Đông Sinh bị phái đi ngâm đậu xanh.

Mạch Nha múc một chén lớn tương tôm tự chế. Đó là dùng tương đậu nành mới ra cộng với tôm nhỏ phơi khô lúc trước nấu với nhau. Trừ hai cái này ra thì không thêm gia vị gì nữa, tuyệt đối là nguyên nước nguyên vị.

Điền thị đứng ở bên bếp rửa chén, nghe thấy hương tương tôm, khen: “Ngươi sao có thể làm ra tương thơm như vậy. Nếu tương này mà bôi lên trên bánh bao, khẳng định ăn ngon. Ta xem, buổi tối ta liền chưng bánh bao đi!”

Mạch Nha nhìn bộ dáng nói làm liền phải làm của nàng, bật cười nói: “Nương, nương không phải vừa mới ăn qua cơm trưa sao? Sao lại đói bụng rồi!”

Điền thị cũng thản nhiên cười nói: “Còn không phải bị nha đầu ngươi đem khẩu vị dưỡng lên, hiện giờ càng có thể ăn nhiều hơn!”

Đông Sinh đem đậu xanh ngâm vào trong chậu gỗ, lúc này đột nhiên nhớ tới việc mua bồn tắm rửa cho Mạch Nha, hắn sao có thể quên chứ.

Trên đường đi đến nhà Lý Nguyên Thanh, Đông Sinh suy nghĩ rồi nói: “Nha Tử, hôm nay đáng lẽ phải mua bồn tắm cho ngươi. Nhưng sợ tiền không đủ, nhưng thật ra ta biết được Nguyên Thanh có thể biết làm. Hắn trước kia cùng thợ mộc học qua một chút, chính là không biết được hắn có đồng ý hay không!”