Chương 30: Gặp phải kẻ chặn đường

Editor: Selina

Chương 30: Gặp phải kẻ chặn đường

Hai bên dưới sự chứng kiến của Trần chưởng quầy nhanh chóng thanh toán tiền, giao con lừa.

Hán tử trung niên dắt lừa giao cho Đông Sinh, còn lưu luyến không rời mà vuốt ve nó.

Lúc gần đi, Mạch Nha bỗng nhiên dừng chân quay đầu lại hỏi hắn: “Đại thúc, hài tử nhà ngươi bị bệnh gì thế?”

Hán tử trung niên không hiểu được nàng vì sao nàng hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Kỳ thật có lẽ cũng không phải bênh gì quái lạ lắm, chính là mấy ngày hôm trước cả người nổi lên bệnh sởi, lại vừa phát sốt vừa ho khan. Người trong thôn nói bệnh này sẽ lây lan, cũng không có đại phu nào dám xem bệnh cả. Ta liền nghĩ đem lừa bán đi, mang theo hài tử lên huyện thành tìm xem có đại phu nào có thể cứu một mạng hay không.”

Nguyên lai là bệnh sởi, ở thế kỷ 21, đây là loại bệnh đơn giản nhưng dễ lây lan, thường chỉ phát bệnh trên người tiểu hài tử. Nhưng ở cổ đại tư tưởng phong bế, lạc hậu, có một số nơi tư tưởng cổ hủ, sẽ cho rằng bệnh này là ma quỷ mang đến tai ương. Cho nên rất nhiều tiểu hài tử bị nhiễm bệnh sẽ trực tiếp bị vứt bỏ, hoặc là đem bọn họ gϊếŧ chết cực kỳ tàn ác, rồi đem thi thể đi thiêu.

Có lẽ rất nhiều người sẽ cảm thấy loại phương pháp này thực tàn nhẫn, nhưng kỳ thật ở cổ đại này thì không có biện pháp gì khác nữa. Một khi bệnh dịch khuếch tán, thì việc tử vong không chỉ có một hay hai người.

Mạch Nha nói với nói: “Bệnh sởi là bệnh thường thấy ở tiểu hài tử, không cần lo lắng. Ngươi cầm tiền đi hiệu thuốc trên huyện thành mua chút thảo dược hạ sốt trở về. Nếu bị phát sốt, liền cho nàng uống một chút. Mặt khác dùng ngải thảo cùng cây kim ngân nấu thành nước, mỗi ngày tắm cho nàng vài lần, không đến sáu bảy ngày là có thể tốt hơn rồi. À đúng rồi, nhớ không được cho nàng ăn ớt cay, hành tỏi các thứ, nhất định phải ăn đồ thanh đạm.” Tiếp theo nàng lại an ủi hán tử kia vài câu, làm hắn bớt lo lắng, chỉ cần cẩn thận chăm sóc, hài tử sẽ không có việc gì.

Nghe nàng nói như vậy, hán tử trung niên phảng phất lại thấy được hy vọng, dập đầu tạ ơn với Mạch Nha, thậm chí còn muốn đem bạc đưa cho bọn họ.

Bị Điền thị uyển chuyển từ chối, người ta nuôi gia súc cũng không dễ dàng gì.

Kế tiếp, Trần chưởng quầy lại mang bọn họ đi mua xe, cũng thuận miệng dò hỏi lý do bọn họ mua xe lừa.

Biết được Mạch Nha lại làm ra loại thức ăn mới, hắn cũng muốn nếm thử, đến lúc đó cũng nhập một chút để bán trong tiệm. Điền thị nghĩ nghĩ, dù sao cũng tiện đường, liền đáp ứng hắn.

Bọn họ ở trước cửa tiệm cơm của Trần chưởng quầy thì chia tay. Vốn dĩ Trần chưởng quầy muốn giữ bọn họ ở lại ăn cơm, nhưng Điền thị nói trong nhà còn có nhiều việc bận bịu chưa xong, đành hẹn dịp khác vậy.

Mẹ con mấy người ngồi lên xe lừa, Đông Sinh cẩn thận đánh xe, chuẩn bị trở về nhà.

Mới vừa ngồi xuống xe, từ đối diện tiệm cơm Trần gia đi ra vài người, ngăn lại xe lừa bọn họ.

Trần chưởng quầy nguyên bản đã đi vào trong, nhưng nhìn ra ngoài thấy có việc không đúng lắm, nên hắn chạy nhanh ra, thấy người ngăn lại bọn họ chính là Hoành chưởng quầy: Hoành Thành Công. Hắn là một nam nhân trung niên chừng 40 tuổi, so Trần chưởng quầy thì có vẻ tuổi trẻ hơn một ít.

Phía sau hắn có một thiếu niên tuổi không lớn lắm, bên cạnh còn có một nữ oa diện mạo tú lệ, tuổi cùng Mạch Nha không sai biệt lắm. Chẳng qua, nhìn là biết nàng từ trong xương là người giàu có kiêu ngạo. Mạch Nha đánh giá nàng, nàng cũng đồng dạng đánh giá Mạch Nha. Hơn nữa biểu tình kia thập phần ngạo mạn.

Trần chưởng quầy xông tới, ngăn ở trước mặt Điền gia, khó hiểu nói với Hoành Thành Công: “Hoành lão bản, ngài đây là làm gì, ban ngày ban mặt, sao lại chặn đường như thế!”

Đôi mắt hẹp dài xảo quyệt của Hoành Thành Công lóe lên ánh sáng lạnh: “Ta không tìm ngươi, ta muốn tìm Điền gia hảo hảo nói nói chuyện.”

Trong khoảng thời gian này, hắn thật là tức điên cả người. Nguyên lai tửu lầu nhà hắn ở Trang huyện là tiệm ăn số một số hai. Tuy nói đồ ăn không phải quá xuất chúng, nhưng con đường mà bọn hắn đi chính là con đường cao cấp, sinh ý vẫn luôn cũng không tồi.

Ai ngờ được tiệm cơm Trần gia không hiểu được từ nơi nào biết được cách nấu tôm hùm đất. Cái sinh ý này làm nên một trận sốt, không riêng gì khách vãng lai đến bên đối diện ăn, ngay cả rất nhiều khách quen cũng đi, làm cho cửa tiệm cơm của hắn quạnh quẽ, buôn bán càng ngày càng kém. Trải qua hỏi thăm mới biết được, nguyên lai là Điền gia ở Du Thụ thôn bán phương pháp làm đồ ăn.

Nguyên bản hắn cũng không quen biết người Điền gia, nhưng nữ nhi hắn đã gặp qua Mạch Nha. Cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra họ, lúc này mới chạy ra ngăn lại.

Điền thị làm mẫu thân, gặp phải người tìm phiền toái, tự nhiên là đem hài tử bảo hộ ở sau người: “Vị lão bản này, chúng ta không quen biết ngươi, cũng không có gì để cùng ngươi nói cả. Thật là xin lỗi, nhà ta còn có nhiều việc chưa làm, Đông Sinh, đi thôi!” Thanh âm Điền thị lạnh lùng, cũng không thèm nhìn tới Hoành Thành Công.

Đông Sinh hung tợn trừng mắt nhìn đối phương một cái, quất cái roi: “Giá!”

“Chậm đã!” Hoành Thành Công sao lại có thể cam tâm. Hắn không màng Trần chưởng quầy ngăn cản lớn mật đứng trước mặt con lừa, chết sống không dịch chuyển: “Ta chính là muốn nói cho các ngươi, ta cùng Trần lão đầu là tranh đấu thương nghiệp, không tới lượt các ngươi nhúng tay. Các ngươi bán thực đơn cho bọn hắn, rõ ràng là không cho chúng ta sống tốt, ta cần phải xin các ngươi vài câu, làm việc đừng làm quá tuyệt tình!”

Trần chưởng quầy thấy hắn nói nghiêm trọng như vậy, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu: “Ta nói Hoành gia huynh đệ, chúng ta đều là người làm ăn, bổn bổn phận phận làm buôn bán. Thực đơn Điền gia là ta tiêu tiền mua. Ngươi nhớ xem những thực đơn trước kia bị ngươi mua trước, rồi phát triển vượt xa tiệm cơm của ta, ta không cũng không nói gì chẳng phải sao. Ngươi có ý kiến gì, ngươi liền nói với ta, đừng làm khó dễ bọn họ. Bọn họ đều là người nghèo khổ, sinh hoạt thường ngày cũng không dễ dàng gì!”

Mạch Nha nghe một phen lời nói của Trần chưởng quầy, rất là cảm động, cũng cảm thấy may mắn vì lúc trước mình không chọn sai người mua.

Hoành Thành Công cười lạnh: “Hừ, ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ chứ gì, đừng cho là ta không biết. Ta nghe nói tiểu nữ oa Điền gia coi trọng con rể tương lai nhà ta, ai biết nàng có phải hay không bởi vì chuyện này nên cố ý trả thù đâu!”

“Hoành lão bản, lời này của ngươi, cũng quá không ra gì rồi.” Trần chưởng quầy thực sự tức giận, ở trước công chúng nghị luận một tiểu nữ oa, đây không phải là muốn làm bại hoại thanh danh con nhà người ta sao?

Vẫn luôn đứng ở sau Hoành Thành Công, Hoành Quế Cần đi đến bên người cha, làm nũng ôm lấy cánh tay hắn, nhỏ giọng nói: “Cha, ngài đừng nói nữa, Văn Viễn vẫn luôn rất áy náy với Điền Mạch Nha, nghe nói nàng đều đã thắt cổ tìm chết rồi, chúng ta cũng đừng chấp nhặt với bọn họ, đỡ phải nháo ra mạng người, người ta sẽ nói chúng ta khi dễ người!”

Hoành Thành Công cười ha ha: “Nhìn thấy không, Hoành gia nữ nhi nhà ta thiện lương như thế, sẽ săn sóc người như thế, đâu giống những dã nha đầu ở nông thôn, đầy mình ý nghĩ xấu.”

Đông Sinh bạo nộ: “Ngươi nói cái gì?” Hắn đứng lên, một bộ chuẩn bị đi lên liều mạng.

Đừng nói là Đông Sinh sinh khí, Điền thị cũng là tức giận đến phát run, chỉ có Mạch Nha là bình tĩnh hơn so với bọn họ.

Nàng giữ chặt hai người, khuôn mặt nhỏ kiều mỹ nâng lên, cười như có như không, nhẹ giọng nói với cha con Hoành Thành Công: “Vị đại bá này, sinh ý là dựa vào danh dự cùng bản lĩnh mà ra. Không sai, thực đơn nhà Trần chưởng quầy là ta bán cho hắn, về sau ta còn sẽ bán nhiều thực đơn khác nữa cho hắn. Nếu ngài cảm thấy ta làm như vậy không đúng, vậy thỉnh các hương thân ở đây bình luận phân xử cho, thực đơn là ta nghĩ ra được, ta muốn bán cho ai thì bán cho người ấy. Chẳng lẽ ngươi muốn đem ta trói lại, buộc ta đem thực đơn bán cho ngươi sao?” Người nàng không lớn, nhưng thanh âm nói chuyện lại rất có khí phách.