Chương 29: Đi mua lừa

Editor: Selina

Chương 29: Đi mua lừa

Đông Sinh chỉ lo cúi đầu ăn, thỉnh thoảng mới nhìn lên gật đầu với Mạch Nha một cái.

“Nương, đỗ giá này còn có nhiều cách ăn khác nữa cơ, làm rau trộn cũng ngon lắm, nếu như nấu cùng sương sáo thì lại càng ngon.” Mạch Nha nói.

“Phải không? Vậy ngày nào đó ngươi lại làm cho nương ăn là được.”

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, đến lần tiếp theo làm sương sáo với giá liền thuận tay hơn nhiều.

Nhưng mà hiện tại Mạch Nha đang đứng ở trong viện, nhìn trái nhìn phải, phát hiện bọn họ còn thiếu một thứ quan trọng nhất, một thứ chuyên dùng để chở: Xe lừa.

Nếu như đi mấy thôm phụ cận bán sương sáo mà chỉ dựa vào hai cái chân, thì khẳng định không có lời, cũng sẽ chậm trễ không ít việc ở nhà.

Điền thị hạ quyết tâm: “Đi, ta đi lên huyện thành mua một con lừa, lại mua thêm cái xe đẩy tay.”

Đông Sinh không dám tin tưởng nhìn nàng: “Kia, có lẽ sẽ tốn nhiều tiền đi!”

Điền thị nói: “Cái này tính ra cũng không tốn tiền lắm, mấy ngày nay tích cóp được tiền, đã không sai biệt lắm… Hẳn là đủ rồi đi?” Lời nói hiển nhiên không được tự tin lắm. Nương chưa từng mua lừa bao giờ, mấy con lừa mà người trong thôn sử dụng cũng là của thế hệ trước lưu lại, rất ít có người thật sự sẽ đi mua. Nhưng cho dù hiện tại nhà nào có lừa, thì cũng là lừa con nhỏ xíu, giờ họ mua, cũng không thể dùng được vào việc gì.

Rốt cuộc có thể mua được hay không, nhà họ còn phải đi huyện thành nhìn một cái mới biết được.

Mạch Nha nghĩ đến, bồn tắm lớn của nàng khả năng lại phải để lần sau rồi.

Mẹ con ba người thương lượng xong, dứt khoát nhờ hàng xóm trông nhà một chút, bọn họ khóa cửa lại, cả nhà vộ vàng cùng nhau vào thành.

Hôm nay không phải là ngày đưa tôm hùm, cũng không cần thuê xe của thôn dân, cả nhà ba người đều tự mình đi bộ.

Trời chưa sáng họ đã lên đường, thẳng đến khi sáng hẳn thì mới đến cửa thành.

Đi qua cửa thành, qua những hẻm phố xá, ở đây vẫn ồn ào náo nhiệt như thế.

Mạch Nha đề nghị đi ăn cơm sáng trước, dù sao cũng không nên tiết kiệm vài đồng ăn sáng này.

Vì thế ba người liền ăn sáng đơn giản ở ven đường. Sau đó thì đi ngay đến chợ gia súc, đó là nơi chuyên môn chỉ bán gia súc ở Trang huyện.

Trên đường vừa vặn đi qua tiệm cơm của Trần chưởng quầy. Hắn đang ngồi ở trong tiệm tính sổ sách, nhìn thấy nương con bọn họ, vội vàng tiếp đón vào ngồi một lát, lại gọi tiểu nhị bưng trà cùng điểm tâm lên.

Mạch Nha đi đến nơi này, vẫn là lần đầu ăn được loại điểm tâm thơm ngọt này, mềm mại, dùng gạo nếp làm, bên trong là hoa quế và vừng trộn với đường. Còn có mấy loại điểm tâm khác, đều được làm thực tinh xảo.

Dù sao nàng cũng không cần phải khách khí với hắn nữa, Mạch Nha cầm lấy một cái lên, thoải mái hào phóng ăn, thuận tiện còn đưa cho Điền thị cùng đông Sinh nữa.

Bọn họ hai người ngượng ngùng ăn, lại nói, vừa rồi cũng đã ăn qua cơm sáng, bụng cũng khá no rồi.

Trần chưởng quầy hỏi bọn họ tới huyện thành làm gì, biết được lí do hắn lại muốn bồi bọn họ đi cùng. Hắn dù gì cũng là người ở đây, thành thục nhiều việc, có thể giúp đỡ bọn họ.

Mạch Nha nghe thấy vậy, cảm thấy hắn nói có lý, rốt cuộc bọn họ cũng không hiểu nên mua con lừa thế nào mới là tốt cả.

Trần chưởng quầy gọi tiểu nhị lại dặn dò vài câu, sau đó liền cùng họ đi chợ gia súc.

Hiện giờ vì muốn đuổi theo thời tiết ngày mùa, người tới mua bán gia súc cũng nhiều lên, càng có nhiều bán trâu, cũng có bán dê cùng bán lừa.

Ở chợ gia súc thì tất nhiên cũng sẽ có nhiều phân bọn chúng thải ra, Điền thị lôi kéo nàng, thời khắc nhắc nhở nàng nhìn nhìn dưới chân.

Trần chưởng quầy hiển nhiên là ở trong thành tương đối lâu, làm người cũng không tồi, láng giềng đều tương với hắn tôn kính, hướng hắn chào hỏi.

Chờ đi đến mảnh đất trung tâm của chợ, hắn chỉ vào mấy con lừa chung quanh, nói với bọn họ: “Ta đoán các ngươi muốn mua để kéo xe lừa, vậy nên chọn con tuổi trẻ cường tráng, công việc quan trọng nhưng vẫn nên chọn con cái. Các ngươi cư nghĩ thế này, con cái tuy sức lực không lớn bằng nhưng có thể sinh được nhãi con, ưu điểm chính là như thế.”

Điền thị cười cười với hắn, quay đầu lại hỏi Đông Sinh, “Nếu không thì chọn con cái đi, tương lai còn có thể hạ sinh được nhãi con!” Nàng nghĩ sinh nhãi con có thể bán lấy tiền, ít nhất có thể hồi được vốn.

Mạch Nha là người thứ nhất phản đối: “Nương, ta muốn mua con lừa mạnh khỏe cường tráng một chút, gia súc nào cũng phải dùng lương thực cho ăn, còn không bằng mua con đực về. Về sau nếu muốn có nhãi con, có thể cho nó đi lai giống với nhà người ta, rồi thương lượng với họ đưa cho mình một con, thế chẳng phải dễ hơn sao?” Ở nông thôn nếu đưa con nhỏ cho bên đực lai giống là việc thực bình thường, không riêng lừa có thể, ngỗng nha, heo nha đều được.

Đông Sinh đồng ý với cái nhìn của muội muội: “Nha Tử nói rất đúng, chúng ta mua lừa là vì làm việc, không phải vì để sinh lừa con, không khỏe mạnh thì khó lắm!”

Điền thị nghĩ nghĩ, cảm thấy hai hài tử nói đều đúng, liền cùng Trần chưởng quầy nói: “Chúng ta đây liền mua một con lừa đực, không biết là hết bao nhiêu tiền!”

Trần chưởng quầy vê râu, chỉ vào mấy đầu con lừa bên trái nói: “Chỉ có hai con là đực, ta thấy một trong có vẻ già dặn hơn, con này vừa vặn tốt.”

Chủ của con lừa đang ở bên kia, thấy Trần chưởng quầy chỉ vào con lừa của mình, vội vàng có dắt con lừa đi tới: “Nha, này không phải Trần chưởng quầy sao, ngài cũng tới mua con lừa hả!” Người bán lừa là một hán tử trung niên trung thực, đối Trần chưởng quầy cúi đầu khom lưng.

Trần chưởng quầy vội xua tay: “Không phải ta mua, là nhà bà con thân thích xa muốn mua con lừa về nhà làm việc, con lừa này nhà ngươi mấy tuổi rồi?”

Hán tử kia vội nói: “Mới vừa hai tuổi, chắc nịch lắm, ngài nhìn răng này, bắp chân này, chạy mười mấy dặm đường đều không thấy hụt hơi, lời này là nói thật cùng các ngươi, nếu không phải trong nhà hài tử bị bệnh, ta làm sao phải bán nó đi!” Hán tử kia vừa nói xong, hốc mắt thế nhưng đỏ lên.

Người cổ đại, chỉ cần không làm quan, không trải qua thương trường, kỳ thật đều là tương đối chất phác. Điền thị vừa nghe hắn nói như vậy, tâm cũng mềm xuống. Hài tử nông gia sợ nhất là bị bệnh lạ trong người. Chỉ cần bệnh nặng chút thôi, sẽ đem toàn bộ gia sản để đánh đổi, nữ nhi nhà nàng cũng là như thế.

“Kia đại huynh đệ, ngươi bán con lừa này bao nhiêu tiền?”

Hán tử nghĩ nghĩ, run run vươn hai cái ngón tay: “Hai… Hai mươi lượng được không?”

Trần chưởng quầy ho nhẹ mấy cái, chính ngôn nói: “Trong thị trường chợ gia súc đầu xuân, lừa cũng chỉ nằm ở mức mười lăm lượng bạc, ngươi lần này muốn hai mươi lượng, có phải hay không quá nhiều rồi.” Hắn cũng là thương nhân, cũng không phải không tin hán tử, chỉ là cách nhìn giá cả của hắn tốt hơn.

Điền thị bừng tỉnh đại ngộ, nghe thấy người ta thân thế đáng thương, khiến nàng xem nhẹ điểm này: “Đại huynh đệ, ta biết nhà ngươi khó khăn, nhưng chúng ta không phải cũng là bình dân bá tánh sao? Mua lừa chỉ vì về nhà có thể giúp đỡ chút việc nhà nông, ngươi cũng không thể lấy giá quá cao như thế.”

Hán tử trung niên mặt đỏ lên, đầy mặt xấu hổ và giận dữ, thầm mắng chính mình bị tiền làm cho mắt bị mù: “Xin lỗi, ta là nghe trang đầu nói, mới dám mở miệng muốn nhiều bạc, cứ như vậy đi, các ngươi trả giá đi.”

Trang đầu là là bọn cò ngầm ở chợ gia súc, bọn họ là những con cáo già xảo quyệt, nông hộ ở chỗ này bán gia súc mà không khéo, tiền đều sẽ rơi vào tay bọn chúng.

Điền thị nhìn Trần chưởng quầy cùng hai đứa nhỏ xem xét, nàng là một nữ nhân, không biết nên trả giá bao nhiêu.

Đông Sinh đứng ra, nói: “Đại thúc, ta thấy mười sáu lượng đi, là một số cát lợi, ngài xem được không?”

Trung niên hán tử vừa nghe hắn ra mười sáu lượng, vỗ đùi: “Được a.” Nếu bình thường thì con lừa này bán được mười lăm lượng, cũng coi như giá cao rồi, nhất định là người ta thấy hắn đáng thương, mới trả nhiều thêm một chút.