Chương 27: Làm sương sáo thơm ngon

Editor: Selina

Chương 27: Làm sương sáo thơm ngon

“Muội, đây là măng ngươi nấu sao?” Đông Sinh không tin, cây trúc cứng rắn như thế mà có thể làm ra đồ ăn ngon như vậy.

“Đúng vậy, ăn ngon chứ, chờ hôm nào ngươi bắt được cá lớn về, ta nấu canh cho cả nhà ăn, so với canh này còn ngon hơn nhiều!” Nàng lại nghĩ tới một chuyện: “Nga đúng rồi ca, ngươi giúp ta làm đồ vật đi,”

“Ân, đồ vật gì vậy?”

“Ách… Chính là một cái hộp khá lớn làm bằng ván gỗ, phía dưới không cần đóng quá chặt, tốt nhất là có thể để ra những kẽ hở nhỏ xíu, để nước có thể chảy ra ngoài chầm chậm.” Mạch Nha khoa tay múa chân nửa ngày.

Đông Sinh rất thông minh, một chút liền minh bạch ngay: “Biết, nhưng mà nhà mình không có ván gỗ, nếu không để ta đi lên nhà thợ mộc ở đầu thôn mua một chút!”

“Trong thôn chúng ta có thợ mộc?” Mạch Nha đột nhiên hưng phấn.

Đông Sinh khó hiểu nhìn nàng: “Sao lại kinh ngạc như thế?”

Mạch Nha ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Trong nhà không có thùng gỗ để tắm rửa, không biết là hắn có thể làm được hay không!”

Đông Sinh lắc lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu: “Thợ mộc trong thôn chỉ biết làm chút nông cụ đơn giản. Nếu ngươi muốn làm thùng gỗ thì chỉ có thợ mộc trên huyện thành mới làm được thôi. Như vậy đi, lần sau vào thành ta sẽ mua về cho ngươi nha!”

Nàng cũng nghĩ thế, thay vì đặt làm dài dòng, thà cứ mua cái làm sẵn: “Vậy ngươi lần sau mang ta vào thành, ta muốn tự chọn.”

Hai anh em nói xong việc thùng tắm thì đến buổi chiều Đông Sinh liền đi tìm thợ mộc trong thôn. Nếu đã quyết định làm hộp gỗ, liền dứt khoát làm nhiều thêm mấy cái.

Bởi vì nếu hộp gỗ làm không tốt, thì hạt đõ không thành đõ giá được. Sau đó Mạch Nha bắt tay làm sương sáo ngay, trước kia chỉ nghe qua, chứ chưa tự mình làm bao giờ.

Làm sương sáo kỳ thật cũng không khó. Đầu tiên là chom bột mì với một lượng nước vừa đủ tạo thành một cục bột. Sau đó đem cục bột bỏ vào trong thau nước lớn, cứ nhào nặn lặp đi lặp lại rửa sạch để ra được phần tinh bột. Rồi lại rửa đến khi ra được mì căn mới thôi. Đem hỗ hợp tinh bột và nước để vào thau lớn qua đêm. Đáng lẽ ra là phải dùng tủ lạnh, đáng tiếc ở đây không có, đành phải lấy nước giếng làm lạnh. Chờ đến ngày hôm sau, tinh bột sẽ đọng lại hết ở đáy thau, đem phần nước ở trên đổ đi, sẽ còn lại tinh bột hồ. Sau đó lại nấu sôi nước, cho cá khay đã bôi dầu lên trên vỉ hấp, đổ hồ tinh bột vào khay, chưng năm phút trên lửa lớn là sẽ thành công.

Mạch Nha đem quá trình làm sương sáo đảo qua trong đầu một lần. Bột mì trong nhà có, vỉ hấp cũng có, khay tuy không có nhưng chỉ cần có mâm là được. Bất quá phải bôi dầu cho mặt ngoài bóng loáng mới không dễ dàng dính.

Điền thị ngủ trưa dậy, thấy nàng ở trong phòng bếp nặn nặn, cứ tưởng rằng nàng đang làm bánh bao! Vừa hỏi mới biết được, nguyên lai là muốn thử nghiệm làm sương sáo. Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, nàng đi ra đằng sau nhà cho gà ngỗng ăn, sau đó cũng hăng hái tới hỗ trợ.

Nặn nặn một lúc, Mạch Nha nói với nương: “Nương, bê một chậu nước trong giúp con với.”

“Tới liền!” Điền thị cũng không hỏi lấy nước làm gì, nàng trực tiếp lấy một chậu nước trong mang vào trong bếp.

Mạch Nha đem cục bột đã nhào kĩ bỏ vào trong nước, dùng tay xoa nắn.

Điền thị mở to hai mắt nhìn: “Ngươi đem bột bỏ vào trong nước, kia còn có thể ăn sao?” Nàng chưa từng nghe nói qua cục bột còn có thể nặn ở trong nước.

“Có thể ăn, nương yên tâm nhìn đi!”

Cục bột ở trong nước theo động tác nặn nặn của nàng đã chậm rãi chuyển hóa, không bao lâu, nước liền biến thành màu trắng.

Mạch Nha rất tập trung, nàng cứ nặn cho đến khi cục bột thành một cục mì căn nhỏ xíu mới dừng tay lại: “Nương, cái chậu này tối nay để ở trên bàn trên nhà chính. Chờ đến ngày mai bột lắng xuống bên dưới là có thể làm sương sáo rồi!”

Điền thị nửa tin nửa ngờ, thật không tin cái chậu nước trộn bột này có thể thành sương sáo gì đó.

Qua mấy ngày, Đông Sinh đã làm xong năm cái hộp gỗ. Điền thị oán trách hắn làm những cái đó làm gì, Mạch Nha cười tự tin tràn đầy.

Món giò heo kho kia, nói thật, Mạch Nha muốn làm để tự mang đi bán, nhưng nghĩ lại thì, người nhà quê, sao có thể đều ăn móng heo được, chỉ có người trong thành mới hay ăn. Vì thế ý tưởng này chỉ có thể để sau này làm thôi.

Trước mắt, nhân lúc cây cải dầu sắp phải thu hoạch, nàng phải nhanh chóng làm ra sương sáo và đỗ giá mới được.

Sương sáo trên cơ bản không có vấn đề gì. Ngày hôm sau, nàng nước ở trên đổ đi, lấy hồ tinh bột bên dưới bỏ vào nồi to để chưng.

Điền thị ngạc nhiên nhìn quá trình từ một đoàn hồ dán biến thành sương sáo trơn mềm.

Một chút bột ấy mà làm được đến cả một nồi lớn sương sao. Điền thị liền để Nguyên Thanh mời nhà Lâm Hổ cùng nhà Nhị Nữu sang ăn.

Hơn nữa mọi người ai cũng xa lạ với món này. Nhưng kỳ thật bản thân sương sáo chính là rất mềm mịn, chỉ cần nấu thêm xíu nước sốt để rưới lên là ngon ngay.

Nhưng Lý Nguyên Thanh không biết làm, nương Lâm Hổ cũng không biết làm, vì thế chiều hôm nay, một đám người liền tới trong viện Điền gia để ăn sương sao. Lúc này Lâm thị cùng Tiểu Thúy đều tới, trên đường gặp được Nhị Nữu, nơi nào có đồ ăn ngon thì sao thiếu nàng được? Vì thế cả đám liền cùng nhau đi tới. Phúc thẩm nghe nói Điền gia làm đồ vật mới mẻ, vừa đóng đế giày vừa tò mò chạy tới xem náo nhiệt.

Mạch Nha lại rang một nồi đậu phộng, sương sáo cũng bỏ vào trong một cái chậu lớn, nước sốt thì nấu trong một cái nồi nhỏ riêng.

Dùng ớt khô làm thành sa tết, lại cho thêm vào chút tương đậu nành, chờ một lúc thì cho thêm xíu dấm để điều vị. Cắt sương sáo thành từng khối vuông nho nhỏ, rưới nước sốt lên, trong bát hiện lên màu đỏ đỏ trắng trắng rất là xinh đẹp.

Lâm Hổ đã chờ không kịp, cầm chén lên, trước tiên múc một chén lớn, ngồi xổm ở hành lang ăn.

“Ai da, ta sống ngần ấy năm, vẫn là lần đầu tiên ăn được thức ăn mềm mọn như thế.” Phúc thẩm nhìn một nồi to thơm ngào ngạt, thuận tay liền đem kim cắm vào búi tóc, vội vàng cầm chén múc ăn.

Điền thị vui tươi hớn hở nói: “Mạch Nha nhà ta làm một nồi to đấy, đủ cho các ngươi ăn. Hôm nay là làm cho mọi người nếm thử vị, nếu ăn ngon, chúng ta sẽ làm nhiều, thử mang đi bán xem sao.”

Lâm Đức Thọ hút một miệng to, không rảnh nói chuyện, chỉ hướng Mạch Nha dựng một ngón tay cái.

Tiểu Thúy cùng Nhị Nữu chỉ biết cúi đầu ăn, không nói lời gì.

Lâm thị thì Lâm thúc nói: “Nhìn ngươi này, nhìn như là gấu lớn, thật không biết e lệ!”

Lâm Đức Thọ ha hả cười, một chén lớn sương sáo đã xuống bụng: “Thật sự là quá ngon, lạnh lạnh, mềm mềm, gia vị cũng ăn ngon, nếu như cay hơn chút thì càng tốt!”

Lâm Hổ cũng ăn đến mồ hôi đầy đầu, là bị cay.

Phúc thẩm đồng dạng khen không dứt miệng, Lý Nguyên Thanh chỉ là cười cười. Hắn mới vừa ăn một lần xong, Mạch Nha lại múc thêm cho hắn một chén lớn nữa.

Đông Sinh ở một bên nhìn thấy, chỉ là dùng ánh mắt rất có thâm ý nhìn hắn.

Phúc thẩm giải quyết nốt chén sương sáo cuối cùng, làm hại Lâm Hổ không còn nữa, chọc hắn mếu máo muốn khóc. Tiểu Thúy đi lên nắm lỗ tai hắn, có thế hắn ngậm miệng.

Nàng cười ha hả lau miệng, hỏi: “Sương sáo là làm như thế nào?”

Điền thị thấy nàng hỏi, cũng không cất giấu, liền đem tình hình thực tế nói với nàng: “Kỳ thật cũng không có bí quyết gì, chính là nặn nặn bột trong nước thật tốt, để qua đêm cho lắng, sau đó mang lên chưng là thành, phương pháp đơn giản, chính là tương đối phí công phu.”

Nhị Nữu hét lên: “Phúc thẩm, nghe thì đơn giản như thế nhưng chắc chắn làm lên khẳng định rất phiền toái, đừng nên thấy người khác làm được lại đỏ mắt!”

Phúc thẩm thấy tiểu nha đầu đều có thể nói ý nàng, lập tức không cao hứng.

Mạch Nha vội vàng nói chen vào: “Phúc thẩm, Nhị Nữu nói không xuôi tai. Nhưng cái này làm thực sự phiền toái, chỉ là rửa rửa, đã tiêu tốn non nửa ngày rồi. Ngày hôm sau, còn phải chậm rãi chưng. Ngài nếu là nguyện ý, chính mình cũng có thể về nhà thử làm, chúng ta không bán phối phương của món này, nên không có gì không thể nói cả.”

*Editor: Thực ra mình không rõ món này có phải là sương sáo hay không, chỉ thấy người ta ghi vậy thôi ý. Chắc là bên đó có sương sáo mặn hmmmm. Có gì sai thì mọi người nhắc nhở mình nhé. Yêu mọi người!!!